Quyền Thần

Chương 105: Uyển chuyển cự tuyệt

Đầu ngày tám, tháng 5 năm thứ 8 - Lịch Bình Quang Yến quốc.

Tháng 6 năm thứ 8 Lịch Bình Quang Yên Quốc, vào một buổi hoàng hôn mờ tối có hai chiếc xe ngựa đi tới trước cửa Tây phủ Hàn gia tại Đông Hải quận, mà phương thức nghênh tiếp của Tây phủ cũng rất hiếm thấy, sau khi nhanh chóng đón khách vào phủ thì lại ngay lập tức đóng lại đại môn, hạ nhân canh giữ trước cửa vốn bình thường là hai người thì nay tăng lên tới sáu người, bên trên lại càng truyền lệnh xuống rằng do Thanh lại ti đại nhân Hàn Huyền Xương thân thể mang bệnh nên hai ngày tới sẽ đóng cửa dưỡng bệnh không tiếp bất kỳ người nào.

Kỳ thực từ khi hai chiếc xe ngựa này vừa tiến vào Đông Hải quận thì đã bị cỗ thế lực trong tối của Hàn gia nhìn chằm chằm, hoặc là giám thị, hoặc là bảo hộ thẳng cho đến khi hai chiếc xe đi vào Hàn phủ.

Phương viên năm dặm bên trong Hàn phủ lúc này được bố trí tràn ngập tai mắt của Hàn gia, việc của bọn họ chỉ có một đó là quyết không để bất kì kẻ nào tiến hành âm thầm dòm ngó đối với Hàn gia lúc này, nếu phát hiện - lập tức giết không tha.

. . .

Tây phủ Hàn gia ngoại trừ hậu hoa viên trồng toàn hoa thơm cỏ lạ, cây xanh bóng mát thì phía rìa Đông Nam còn có một nơi gọi là Tiêu Tương quán, là một địa phương không quá nhỏ mà lại cực kỳ nên thơ.

Có hoa có cỏ, có giả sơn có xuân trì, xuân trì (hồ nước cảnh) nằm bên trong một tán rừng nhỏ, mà ven hồ lại có một tòa bát giác đình.

Hàn gia là một trong chín đại thế gia Yên quốc, mà hơn nữa Đông Hải quận lại là hang ổ của họ phủ đệ của họ cũng phải đầy đủ biểu hiện ra địa vị cùng danh giá của họ, diện tích rộng rãi, thủ công tinh diệu.

Trong đình lúc này ngồi hai người, lại thêm một người đứng ở bên.

Hai người ngồi, một là Hàn Huyền Xương, người khác cũng cùng Hàn Huyền Xương niên kỷ tương tự, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc vào áo gấm màu tím, nhìn qua cũng có thể nói tướng mạo đường đường, khuôn mặt khi cười cũng khiến cho người khác cảm thấy được hắn rất khiêm tốn.

Đứng sau người này là một công tử khoảng trên dưới hai mươi tuổi, cẩm y ngọc bào, tướng mạo tuy không thể coi là tuấn lãng nhưng cũng tương đối dễ nhìn, chẳng qua biểu tình của hắn lúc này lại rõ ràng nói cho Hàn Huyền Xương rằng hắn phải tới đây chẳng qua cũng do bị ép buộc không có cách nào khác từ chối, chẳng chút che dấu sự không hài lòng tràn ngập trên mặt. Chẳng qua người này hiển nhiên đối với người trung niên áo tím khá là kiêng dè, tuy nhiên không hề che giấu sự không hài lòng nhưng vẫn nhẫn nhịn đàng hoàng đứng ở một bên.

Đối ẩm uống trà, Hàn Huyền Xương cùng người áo tím đều mặt mang nét mỉm cười, xem qua rất hòa hợp.

- Đại tông chủ cùng Nhị tông chủ vẫn khỏe chứ?

Người áo tím cuối cùng đặt chén trà xuống hỏi.

Hàn Huyền Xương thở dài, lắc lắc đầu nói:

- Không giấu Vô Nhai huynh, Đại tông chủ cùng gia phụ tuổi tác đã cao, sau lễ mừng năm mới thì thân thể xương cốt ngày một yếu đi, hiện chỉ có thể uống thuốc để duy trì, ai. . . !

Người áo tím ra vẻ quan tâm nói:

- Huyền Xương huynh, Hàn Diệp thành chúng ta cũng có mấy vị danh y, nếu hai vị tông chủ thân thể không được thoải mái, ta tùy thời có thể để bọn họ qua đây nhìn một cái.

Hàn Huyền Xương ôm quyền nói:

- Đa tạ Vô Nhai huynh quan ái, bên này cũng đã mời vài vị danh y qua xem, hai vị lão nhân gia cũng không phải có bệnh gì to tát, chẳng qua là niên kỷ lớn nên tổng thể có chút không thoải mái mà thôi.

- Đúng a.

Tử y nhân cũng thở dài, vẻ cảm khái:

- Chúng ta Yên quốc vài vị nguyên lão một đời vì nước cúc cung tận tụy, trọn một đời trung tâm cảnh cảnh, đến cuối cùng lại còn phải chịu những... đau khổ này, đúng là khiến người cảm khái a.

Vị trung niên áo tím này chính là đệ đệ Diệp Vô Nhai của gia chủ Diệp gia Diệp Vô Uyên tại Bột Châu quận Hàn Diệp thành, cũng là một nhân vật cực có tâm kế, lần này tự thân hắn mang theo thứ tử Diệp Canh của Diệp Vô Uyên đến đề thân, cũng tính là khá có can đảm.

Mà người thanh niên đứng đằng sau hẳn nhiên là Diệp Canh.

. . .

Hàn Huyền Xương khẽ cười, không có tiếp lời.

Diệp Vô Nhai bất động thanh sắc liếc Hàn Huyền Xương một cái, nhấp thêm một ngụm trà rồi mới thở dài nói:

- Đông Hải quận đất rộng tai nguyên nhiều, địa linh nhân kiệt, ngay cả trà này cũng mang theo mùi thơm dìu dịu, trà ngon trà ngon!

Hàn Huyền Xương mỉm cười nói:

- Vô Nhai huynh sai rồi, lá trà này là thượng phẩm nơi Nam Phong quốc, cũng không phải đặc sản của Đông Hải quận, Đông Hải quận ta vốn không sản xuất lá trà!

Diệp Vô Nhai cười a a nói:

- Huyền Xương huynh sai rồi, lá trà này tuy nhiên sản xuất từ Nam Phong quốc, nhưng hiện nay lại ở trong phủ, vậy chính là vật của Hàn gia, lại càng là vật của Đông Hải quận.

Hàn Huyền Xương cũng khẽ cười, nhẹ giọng nói:

- Căn nguyên luôn là từ Nam Phong quốc.

- Đem cây trà đến Đông Hải quận trồng trọt, cũng là cắm rễ tại Đông Hải quận.

Diệp Vô Nhai nhàn nhạt cười nói:

- Đồ vật nắm giữ ở chính trong tay luôn khiến mình an tâm một chút.

- Có đạo lý.

Hàn Huyền Xương nhìn vào Diệp Vô Nhai, hỏi:

- Không biết Diệp gia chủ thân thể có tốt chăng?

Diệp gia chủ, chính là huynh trưởng của Diệp Vô Nhai - Diệp Vô Uyên, nhân vật đầu não của Diệp gia.

- Ai!

Diệp Vô Nhai thở dài một cái, lắc đầu nói:

- Không tốt, rất không tốt, trước khi ta cùng Diệp Canh tiến đến Đông Hải quận, gia chủ còn nằm trên giường bệnh.

Hàn Huyền Xương lông mày nháy động, làm ra vẻ quan tâm nói:

- Diệp gia chủ bị bệnh?

Diệp Vô Nhai cúi lại gần, thấp giọng nói:

- Nếu là ngoại nhân, ta liền nói là bị bệnh. Nhưng Huyền Xương huynh chính là người mình, ta cũng không giấu diếm, kỳ thực gia huynh bị là tâm bệnh, tâm ưu thành tật a!

Hàn Huyền Xương ngạc nhiên, hắn không biết chính mình làm sao lại thành người mình của Diệp gia rồi.

Sao?

Hàn Huyền Xương cố giả vờ nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ Diệp gia chủ có tâm sự gì không giải quyết nổi đây? Nga, Vô Nhai huynh, thất lễ thất lễ, Huyền Xương tuyệt không dám tò mò, chỉ là quan tâm thân thể Diệp gia chủ mà thôi, còn xin huynh chớ trách.

Diệp Vô Nhai vội nói:

- Tâm ý của Huyền Xương huynh, Vô Nhai há có thể không rõ, sao có thể trách tội chứ.

Dừng một chút, hắn mới nhẹ giọng nói:

- Kỳ thực gia huynh vì nước vì dân, trước nay đều là không từ vất vả, vả lại gia huynh một lòng tận trung với triều đình, tâm chí không đổi, chưa bao giờ có chút dao động.

Hàn Huyền Xương chính sắc nói:

- Diệp gia tận trung báo quốc, thế nhân đều biết, chúng ta Hàn gia càng lấy đó làm mục tiêu, tận tâm dốc lực để báo đáp ân huệ triều đình!

Diệp Vô Nhai gật gật đầu, trên mặt hiện ra một bộ thần sắc chính khí lẫm nhiên, chậm rãi nói:

- Huyền Xương huynh, tổ tiên Đông Hải vương của Hàn gia các ngươi cùng tổ tiên Bình Sơn vương Diệp gia ta đều là tuyệt thế anh hùng vang danh muôn thuở, hai người họ cũng là anh hùng tương tài, tình như thủ túc, giao tình hai nhà chúng ta đã kết từ trăm năm trước rồi. Vậy nên Vô Nhai có chút lời, cũng lại không giấu Huyền Xương huynh, Huyền Xương huynh nếu là cảm thấy Vô Nhai nói chuyện đại nghịch bất đạo, vậy xin huynh cứ phóng tay trói hai thúc cháu ta đem tới Yên kinh, Vô Nhai không dám một câu oán hận!

Hàn Huyền Xương lập tức ra vẻ giận dữ nói:

- Vô Nhai huynh coi Hàn Huyền Xương ta là ai đây? Hàn Huyền Xương ta cho dù không phải anh hung hào kiệt cái gì nhưng cũng tuyệt không phải loại tiểu nhân bán đứng bằng hữu!

Hắn trợn mắt chau mày, ra vẻ cực kỳ tức giận.

Diệp Vô Nhai vội vàng đứng dậy kéo tay Hàn Huyền Xương nói:

- Huyền Xương huynh không nên giận nữa, Vô Nhai há có thể không tin tưởng tư cách của Huyền Xương huynh chứ. Vô Nhai nói lỡ, chớ trách chớ trách!

Hàn Huyền Xương lúc này mới thở dài, nói:

- Vô Nhai huynh, huynh với ta đều thân ở thế gia, phần cẩn thận đó cũng hẳn nên có.

Diệp Vô Nhai lộ ra nét cảm kích nói:

- Huyền Xương huynh nói như thế, đó là chân chính lấy thành tâm đối đãi ta, Vô Nhai lại há có thể không lấy thành tương đãi.

Dừng một chút, hắn hạ thấp thanh âm nói:

- Không giấu Huyền Xương huynh, tâm bệnh của gia huynh chính là triều đình. Chúng ta Diệp gia trung tâm báo quốc, nhưng hiện bên cạnh Yên vương gian nịnh đương thịnh, Yên vương đối với Diệp gia ta lại vô cùng bất mãn a. Hai năm gần đây, con cháu Diệp gia ta tại Yên kinh làm quan nơi nơi chịu cảnh bó tay bó chân, mà lại càng bị những... kẻ gian nịnh kia liên thủ áp chế, gia chủ nghĩ tới chúng ta như thế tận trung vì nước, lại vẫn phải chịu đối xử như vậy, trong lòng phát lạnh a!

Hàn Huyền Xương cái hiểu cái không nói:

- Vô Nhai huynh nói chẳng lẽ là. . . !

Hắn tịnh không có trực tiếp nói ra miệng, mà là dùng ngón tay vẽ ra một chữ "Tiêu", sau đó lập tức lau đi.

- Đây tự nhiên là một trong số đó.

Diệp Vô Nhai than nói:

- Còn có Tô gia cùng Phạm gia, đó đều là dã tâm bừng bừng, thế gia kết đảng làm gian, tàn hại trung lương, nhân thần đều giận a!

Hàn Huyền Xương yên lặng.

Nếu không phải cực lực nhịn xuống, hắn cơ hồ đều có thể nôn toẹt ra.

Diệp Vô Nhai một gậy đánh chết ba nhà, đem có ba đại thế gia có thực lực nhất cùng Diệp gia trở thành địch nhân toàn bộ quy làm gian nịnh, còn đại ngôn bất tàm nói ba nhà này dã tâm bừng bừng, kết đảng làm gian, tàn hại trung lương. Lời này cũng chưa hẳn là giả, vô luận ai nói ra cũng đều có thể nói đến cảm giác như xả thân vì nghĩa, đại nghĩa diệt thân, nhưng lại một mạch từ trong miệng Diệp Vô Nhai nói ra thì hiển nhiên trở thành chuyện cười to tổ bố.

Nếu nói dã tâm bừng bừng, mấy nhà kia vẫn chỉ đặt trong lòng, tịnh không có phô ra ngoài, nhưng Diệp gia hắn lại công khai tích ngựa dồn lương chế binh khí, đem dã tâm tạo phản thể hiện tới lâm li tận trí, triều đình hiện quả thật e ngại thực lực bọn họ, mà mấy đại thế gia còn lại vẫn còn chưa đạt thành thống nhất, cho nên hai nhà Diệp Ngô mới không hề kiêng kị như, nếu một gia tộc khác thực lực nhỏ yếu làm kiểu này thì sớm đã bị tru diệt đến cả xương cốt đều tìm không ra ấy chứ.

Còn về kết đảng làm gian, lời này càng hoang đường đi, Tiêu, Tô, Phạm ba nhà đều có tư tâm, đấu phải đá trái, bề ngoài nhìn qua còn có mấy phần gió êm sóng lặng chứ sâu xa thì đã đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu từ lâu.

Câu kết đảng làm gian, dùng tại hai nhà Diệp Ngô so với dùng tại mấy thế gia khác còn thích hợp hơn nhiều.

- Gia huynh mỗi khi nghĩ tới thánh thượng bị những...kẻ gian nịnh này khống chế, đau không muốn sống, thường xuyên chỉ trời mà thề nhất định phải trợ giúp thánh thượng, trọng chấn hùng phong Yên quốc, quân lâm thiên hạ!

Diệp Vô Nhai vẻ mặt thương cảm, cảm khái nói:

- Vô Nhai cũng nguyện một ngày đó có thể sớm tới a!

Hàn Huyền Xương cũng chậm rãi nói:

- Trọng chấn hùng phong!

Chỉ nói bốn chữ, tịnh không nói thêm.

- Thôi thôi, những...chuyện đau lòng này, nói ra tại địa phương đẹp như vậy, thật có chút cảm giác bông hoa lài cắm bãi phân trâu.

Diệp Vô Nhai khoát khoát tay, cười nói:

- Không nói những... chuyện này, không nói những... chuyện này nữa. Lần này tới, quốc sự không nói, chỉ nói gia sự, chỉ nói gia sự!

Hàn Huyền Xương thần sắc xẹt qua một tia sắc bén mà ngoại nhân khó có thể nắm bắt, rất nhanh cười nói:

- Không sai, phong cảnh nơi đây, bàn chuyện gia sự cũng tốt.

Diệp Vô Nhai nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:

- Huyền Xương huynh, nói tới gia sự, ta liền muốn trách ngươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Nga!

Hàn Huyền Xương cố vờ ngạc nhiên nói:

- Vô Nhai huynh sao lại nói lời này đây?

Diệp Vô Nhai khẽ cười hắc hắc, nói:

- Hẳn Vô Nhai huynh nửa tháng trước đã nhận được thư tín của Diệp gia chúng ta đưa tới chứ?

- Nửa tháng trước?

Hàn Huyền Xương suy nghĩ một chút, làm bộ đột nhiên sực tỉnh nói:

- Nga, nhận được nhận được. Ai, đó lúc chính là khi Đại tông chủ thân thể không tốt, lại thêm công vụ quấn thân, chỉ hận không thể rút ra thời gian trả lời, quả thật không phải phép. Vô Nhai huynh xin đừng trách tội, Huyền Xương tại nơi này hướng ngươi bồi lễ!

Diệp Vô Nhai khoát tay cười ha hả nói:

- Không sao không sao, hôm nay đã tới đây, việc này càng nên xử lý cho tốt. Huyền Xương huynh, người minh không nói ám thoại, Vô Nhai xin có lời nói thẳng. Gia huynh nghe nói thiên kim tiểu thư của Huyền Xương huynh tựa viên minh châu rạng rỡ đã tới tuổi cập kê, biết thư hiểu lễ, tính tình hiền thục, hoa dung nguyệt mạo, chính là thiếu nữ nhất đẳng, mà Diệp Canh nhà ta cũng đang tuổi thanh xuân, còn chưa có thê tử, cho nên gia huynh muốn cùng Huyền Xương huynh định ra môn thân sự này, cầm đi khỏa minh châu trong phủ, vĩnh kết làm người một nhà, hai nhà đời đời giao hảo, không biết Huyền Xương huynh ý tứ ra sao? Ha ha, ta lần này ngay cả sính lễ đều cũng đã mang tới.

Hàn Huyền Xương thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi, nhịn không được nhè nhẹ lắc đầu.

Diệp Canh bên cạnh Diệp Vô Nhai vốn một mực chưa từng nói chuyện tức thời mặt trầm xuống tới, Diệp Vô Nhai nhíu mày nói:

- Huyền Xương huynh, chẳng lẽ không có xem trúng điệt nhi nhà ta?

- Có thể cùng Diệp gia kết thân, cầu còn không được. Diệp Canh thế điệt tướng mạo đường đường, nghi biểu phi phàm, ngày sau tất tiền đồ vô lượng, Huyền Xương lại há có thể không xem trúng.

Hàn Huyền Xương than thở nói:

- Chỉ là. . . chỉ là, ai, Vô Nhai huynh, Huyền Xương không giấu ngươi, chỉ là tiểu nữ từ khi chào đời thân thể yếu ớt, ẩn tàng tuyệt chứng tại thân, nếu là gả cho thế điệt chỉ sợ sẽ liên lụy thế điệt, càng liên lụy Diệp gia chủ, khi đó Hàn gia ta sẽ hổ thẹn trong lòng a!

Diệp Vô Nhai sửng sốt, tròng mắt đảo nhanh, trên mặt lộ ra thần sắc nghi hoặc, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu bọn họ là đây chẳng qua là cái lý do Hàn gia cự tuyệt hôn sự mà thôi.

Lần này tới, kết thân chỉ là thủ đoạn, mục đích chủ yếu nhất chính là lôi kéo Hàn gia, kết làm đồng minh, Diệp Vô Nhai tự nhiên không có khả năng bởi vì một cái lý do bâng quơ này mà đánh trống rút lui.

- Lệnh ái có tật?

Diệp Vô Nhai cố vờ ngạc nhiên nói:

- Đã xem qua đại phu chứ, biết là chứng bệnh nào sao?

Hàn Huyền Xương một mặt bi thương nói:

- Đã âm thầm thỉnh qua không ít đại phu tới xem bệnh. . . Huynh biết đó, đây là vấn đề thể diện nên cũng không thể quang minh chính đại cầu y, bởi vậy người biết cực ít. Những... đại phu kia cũng đều là không nhìn ra được chứng bệnh, bất quá bọn hắn ngược lại đều nhất trí cho rằng bệnh này của tiểu nữ, chỉ sợ. . . chỉ sợ. . . Aizzz. . . !

Thở dài một tiếng, Hàn Huyền Xương bi thương nói không nên lời.

Một trận trầm tịch.

Khoảnh khắc sau, Diệp Vô Nhai mới chậm rãi nói:

- Quả đã như thế. . . chúng ta Diệp gia càng muốn cùng các vị kết thành mối thân sự này!

Hàn Huyền Xương nhíu lại lông mày, có chút nghi hoặc nhìn vào Diệp Vô Nhai.

- Lệnh ái thân mang tuyệt chứng, nếu là không thể ra các lên kiệu, đó càng là tiếc nuối. Nhưng thiên hạ này có thể môn đăng hộ đối cùng Huyền Xương huynh để kết thân gia cũng không nhiều, mà bọn họ nếu là biết lệnh ái có tật. . . thứ cho Vô Nhai nói thẳng, lúc đó quả chưa hẳn có thể cưu mang lệnh ái. Mà hai nhà chúng ta đời đời thâm giao, tình huống lệnh ái đã như vậy, Diệp gia ta há có thể ngồi yên không lý đến? Huyền Xương huynh, Diệp gia chúng ta sẽ đường đương chính chính đón lệnh ái vào cửa, sau khi đón vào cửa cũng sẽ chiếu cố thật tốt, càng sẽ tìm danh y khắp nơi vì lệnh ái trị bệnh.

Diệp Vô Nhai đại nghĩa lẫm nhiên nói, quay đầu hỏi Diệp Canh:

- Canh nhi, ngươi nói có phải không?

Diệp Canh nhíu nhíu lông mày, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận một nữ tử thân mang tuyệt chứng trở thành thê tử của mình, sắc mặt âm trầm, nhưng thấy Diệp Vô Nhai đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn vào chính mình, mới miễn cưỡng nói:

- Dạ đúng, con nhất định sẽ chiếu cố Hàn tiểu thư thật tốt!

Đối với Diệp gia mà nói, Hàn Thấm chỉ cần gả đi qua, vô luận Hàn gia nguyện ý hay không thì trong mắt người ngoài, Hàn gia đã cùng hai nhà Diệp Ngô bó lại với nhau, tới lúc đó Hàn gia cũng chỉ có thể cùng hai nhà Diệp Ngô ngồi cùng một chiếc thuyền mà thôi.

Bọn họ tịnh không để ý Hàn Thấm là đẹp là xấu, cũng không để ý Hàn Thấm có thể sống bao lâu, tác dụng của Hàn Thấm chỉ là một cái công cụ để liên minh chính trị mà thôi, sợ cóc gì hôm nay lấy trở về, sáng mai liền chết ngoẻo rồi, Hàn gia cùng Diệp gia quan hệ thong gia trở thành chuyện đinh đóng cột là đủ.

Hàn Huyền Xương không nghĩ đến Diệp Vô Nhai bỗng nhiên sẽ ra chiêu này, lý do chính mình tỉ mỉ biên chế lại bị Diệp Vô Nhai dễ dàng đánh nát tới vậy, không khỏi nhíu lại lông mày, tìm tòi đối sách.

- Diệp công tử muốn chiếu cố tiểu muội, tự nhiên là cầu còn không được.

Một cái thanh âm lãnh đạm từ bên ngoài đình truyền tới:

- Chỉ là tiểu muội vốn liễu yếu đào tơ, cần tìm đến một nhân tài đáng tin đủ để khiến Hàn gia chúng ta yên tâm chiếu cố. Vậy Diệp công tử có thể tin được hay không đây? Đây là chung thân đại sự của tiểu muội, không phải trò trẻ con a.

Cùng tiếng nói vọng lại, Hàn Mạc đạp lên đường mòn lát đá bản xanh, men theo bờ xuân trì nhơn nhơn đi tới.