Hàn Huyền Xương khẽ nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt hai chú cháu Diệp Vô Nhai cũng trầm xuống liền lập tức cười nói:

- Vô Nhai huynh, đây là khuyển tử Hàn Mạc.

Rồi hướng Hàn Mạc trầm giọng nói:

- Mạc nhi, còn không mau qua chào hỏi Diệp thế bá cùng Diệp thế huynh.

Diệp Vô Nhai lúc này mới giãn lỏng lông mày, cười nói:

- Nguyên lai là lệnh lang. Ha ha, ta đã sớm nghe nói Huyền Xương huynh có một dị tử, lúc sinh ra đã mang theo ba ngón tay vàng, chính là tài thần chốn thượng thiên hạ phàm, có phải là vị này chăng?

- Không dám không dám.

Hàn Huyền Xương mỉm cười nói:

- Chính là khuyển tử!

Diệp Canh ở một bên vốn đang nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc, nghe vậy thì khóe miệng nổi lên nét cười lạnh, dùng thanh âm mà những người khác đều nghe không được lẩm bẩm nói:

- Thì ra là một thằng quái dị.-

Hàn Mạc đi lên, hướng Diệp Vô Nhai khom người thật sâu hành một lễ, mỉm cười nói:

- Hàn Mạc tham kiến Diệp thế bá.

Rồi chuyển hướng Diệp Canh cũng hơi cúi khẽ làm lễ:

- Tham kiến Diệp thế huynh!

Diệp Canh thấy Hàn Mạc so với chính mình còn thấp hơn cả một cái đầu, nhìn qua cũng rất văn nhược, khóe miệng liền hiện ra vẻ không thèm chấp, chỉ rất là lãnh đạm ôm quyền, muốn nhìn xem ngón tay vàng của Hàn Mạc đến cùng là hình dạng ra làm sao nhưng chỉ thấy tay phải Hàn Mạc đang đeo bao tay màu đen, không thấy được ba ngón tay vàng trong truyền thuyết.

Diệp Vô Nhai nhiệt tình bước tới, nắm lấy tay Hàn Mạc cười nói:

- Thế điệt không cần câu lễ.

Quay đầu hướng Hàn Huyền Xương nói:

- Huyền Xương huynh, huynh quả là sinh được đứa con tốt, cùng huynh lúc trẻ cơ hồ giống nhau như đúc, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, ha ha, khi trước Huyền Xương huynh được xưng là đệ nhất mỹ nam tử của Đông Hải quận, giờ xem ra xưng hô này phải nhường cho thế điệt rồi.

Hàn Huyền Xương như cười như không nói:

- Tiểu khuyển tuổi trẻ, ngày sau còn muốn Vô Nhai huynh chỉ giáo thêm nhiều a.

Diệp Vô Nhai lắc đầu cười nói:

- Đâu có đâu có. Thế điệt nhìn qua phúc duyên thâm hậu, càng thân mang dị tượng, ngày sau giờ tiền đồ vô lượng a. Chúng ta những... lão già này, ngày sau còn phải dựa vào bọn họ để kiếm miếng cơm ăn mới đúng.-

Hàn Mạc cười khanh khách nói:

- Thế bá quá khen. Kỳ thực tiểu điệt cũng không giỏi giang gì, chỉ có một ưu điểm duy nhất để tự khoe đó là làm người chân thành, thích nói lời thật mà thôi.

Diệp Vô Nhai sửng sốt, không hiểu nổi ý tứ Hàn Mạc khi nói câu này là sao, nhưng vẫn vỗ vai Hàn Mạc nói:

- Làm người chân thành, đây là quân tử nên làm a.

- Kỳ thực cũng không được tính là quân tử nên làm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hàn Mạc cười đểu giả lắc đầu:

- Chỉ là gia phụ một mực dạy bảo tiểu điệt, lúc tuổi còn trẻ nên nói nhiều lời thực một chút, làm người chân thành nhiều một chút mới tốt, bởi vì khi tuổi tác lớn rồi thì lại không thể không làm kiểu người giả dối.

Diệp Vô Nhai nhíu lông mày cười khan hai tiếng, nói:

- Có ý tứ!

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Thế bá, lời tiểu điệt nói kỳ thực rất không có ý tứ, chỉ mong thế bá không nên chê trách a.

Diệp Vô Nhai lông mày càng nhíu chặt, thanh niên này nói chuyện âm dương quái khí, trong lời có lời, hắn đến cùng muốn nói cái gì a? Những lời này, chẳng lẽ là mấy lão đầu của Hàn gia kêu hắn tới nói sao? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi liếc mắt thăm dò Hàn Huyền Xương.

Hàn Huyền Xương cũng có chút kinh ngạc, không biết Hàn Mạc tại sao lại ăn nói kiểu quái dị như vậy, thấy Diệp Vô Nhai hướng chính mình nhìn lại thì lập tức hiểu ý tứ của hắn, vội vàng tiến lên kéo tay Diệp Vô Nhai cười nói:

- Vô Nhai huynh, tiểu khuyển trước giờ thích ăn nói linh tinh chứ không có ý tứ gì khác, tới tới tới, ngồi xuống uống trà.

Diệp Vô Nhai cười hắc hắc hai tiếng, cũng theo Hàn Huyền Xương ngồi xuống, tròng mắt không ngừng đánh giá thanh niên chưa tới hai mươi tuổi đầu trước mắt, chỉ thấy hắn mặt cười điềm đạm, ôn nhã văn nhược, nhưng nụ cười đó lại ẩn chứa sự quỷ dị khó tả.

. . .

- Thế huynh lần này tới nguyên là vì hướng tiểu muội đề thân.

Hàn Mạc nhìn Diệp Canh cười mị mị nói:

- Thế huynh khí độ bất phàm, cao ráo dễ nhìn, tiểu đệ thật là hâm mộ a.

Diệp Canh không minh bạch ý tứ của hắn, chỉ nhàn nhạt nói:

- Hàn thế huynh cũng là tuấn tú lịch sự, Diệp Canh cũng rất bội phục.

- Ta người này không có ưu điểm gì, tự nhiên cũng không có gì hay để bội phục.

Hàn Mạc vừa nói chuyện vừa tiến tới bàn trà cầm ấm trà rót cho phụ thân cùng Diệp Vô Nhai, sau mới cười a a nói:

- Đại sự của nhi nữ, trước đến giờ đều là do phụ mẫu sắp đặt, hôn sự của tiểu muội vốn là không tới lượt tiểu điệt góp lời, chỉ là tiểu điệt từ nhỏ cùng xá muội cảm tình sâu đậm, toàn bộ Hàn gia càng là đem nàng nâng như nâng trứng, hứng như hứng sao, cho nên tiểu điệt lỗ mãng nói vài lời chỉ mong thế bá không nên chê trách.

Theo lẽ thường, phụ mẫu còn khoẻ mạnh, Hàn Mạc tự nhiên là không có tư cách tham gia góp ý gì về hôn sự của Hàn Thấm nên Diệp Vô Nhai vốn cho là Hàn Huyền Xương sẽ trách mắng đuổi lui hắn, nhưng chỉ thấy Hàn Huyền Xương chăm chăm uống trà, không có nửa điểm ý tứ trách móc Hàn Mạc thì trong lòng hắn có chút nóng giận, hôn sự kiểu này sao có thể để một thằng nhóc chưa ráo máu đầu nói xen vào chứ? Bất quá lần này tới đây mục đích chủ yếu nhất là chuyện kết minh cho nên trong lòng mặc dù nóng giận thì trên mặt Diệp Vô Nhai lại vẫn tươi cười nói:

- Thế điệt cùng thế điệt nữ vốn huynh muội tình thâm, bận tâm vì muội muội mà muốn tham gia chọn em rể, vậy cũng không thể chê trách. Lại không biết thế điệt có băn khoăn gì đây? Ngươi xem Diệp Canh có xứng với thế điệt nữ đi sao?

Hàn Mạc a a cười nói:

- Diệp thế huynh tuấn tú lịch sự, là rồng trong loài người, thiên hạ này vốn chỉ có nữ tử không xứng với Diệp thế huynh, lại còn chưa có chuyện Diệp thế huynh không xứng với nữ tử này nọ.

Hàn Mạc nói lời này cùng với khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý khiến sắc mặt Diệp Vô Nhai cũng dễ xem hơn rất nhiều, cười ha hả nói:

- Thế điệt quả nhiên ánh mắt như đuốc.

Rồi lại chuyển hướng Hàn Huyền Xương nói:

- Không giấu Huyền Xương huynh, điệt nhi này của ta làm người thuần thiện, nói không phải gà nhà bơm nhau chứ hắn cũng là một gã nam nhi nhất đẳng.

Hàn Mạc cười rộ lên, đột nhiên nói:

- Chỉ là tiểu điệt không minh bạch, nhân vật phong nhã tuấn lãng như Diệp thế huynh vì sao lại nhìn trúng tiểu muội? Tiểu muội thân có tuyệt chứng, chẳng lẻ lại Diệp thế huynh thật lòng cam tâm tình nguyện đón tiểu muội về sao?

Diệp Canh cùng Diệp Vô Nhai nhìn nhau, miễn cưỡng nói:

- Đó. . . đó là tất nhiên. Nghe nói Hàn tiểu thư tính tình hiền thục, biết thư hiểu lễ, nếu là có thể cùng Hàn tiểu thư kết đôi long phụng thì là phúc của Diệp Canh. Còn về bệnh tình của Hàn tiểu thư. . . Diệp gia ta sẽ tận lực mời đại phu chẩn trị.

- Nếu là có thể chẩn trị, Hàn gia chúng ta cũng không thiếu bạc thỉnh đại phu rồi.

Hàn Mạc thở dài nói:

- Kỳ thực thế bá lần này tới, nếu như đã đem Hàn gia ta coi như người nhà mình, vậy cứ thẳng thắn mà nói rõ ràng, không cần phải quanh co nữa.-

- Thế điệt lời này có ý gì?

Diệp Vô Nhai nhíu mày nói.

Hàn Mạc nhàn nhạt nói:

- Kết mối lương duyên chưa hẳn là thật, có tâm kết minh mới là không giả. Cả gầm trời này lại có gã con cháu thế gia nào mà lại nguyện ý cưới một nữ tử xa lạ chưa từng gặp mặt thân mang tuyệt chứng chứ.

Diệp Vô Nhai cùng Diệp Canh sắc mặt đại biến, nét mặt Hàn Huyền Xương cũng trầm xuống, ho khan hai tiếng rồi mới nói:

- Mạc nhi, đừng có nói bậy!

Hàn Mạc khẽ cười, cung tay thi lễ nói:

- Mạc nhi nói lỡ, xin phụ thân cùng thế bá trách phạt!

Diệp Vô Nhai nhíu nhíu lông mày, ngưng thị nhìn Hàn Mạc nói:

- Thế điệt, ngươi đã nói vậy tất có lời giải thích, có gì cứ nói tiếp.

- Đa tạ thế bá.

Hàn Mạc cười rộ, liếc Diệp Canh một cái rồi mới nói:

- Thế bá, cháu nghe nói tổ tiên Bình Sơn vương của Diệp gia năm đó cùng khai quốc hoàng đế Yên Vũ vương của Yên quốc cũng là huynh đệ kết nghĩa kim lan, mà Yên Vũ vương lại càng đã nhiều lần cứu mạng Bình Sơn vương, không biết là thật hay giả?

Diệp Vô Nhai gật đầu nói:

- Không sai, tiên tổ Bình Sơn vương xác thực cùng Yên Vũ vương kết nghĩa kim lan, càng cũng đã vài lần chịu ơn cứu mạng của Yên Vũ vương.

- Vậy thì đúng rồi.

Hàn Mạc cười nói:

- Cháu lại nghe nói, Bột Châu quận hiện nay công khai chiêu quân mãi mã, càng phóng tay rèn luyện binh khí, tụ binh huấn luyện, người ngoài đều nói Diệp gia có dã tâm tạo phản, cũng không biết là phải hay không?

- Im miệng!

Hàn Huyền Xương vỗ bàn quát:

- Súc sinh, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì thế, còn không lăn cút đi cho ta.

Diệp Vô Nhai cùng Diệp Canh cũng là đồng thời biến sắc.

Tiểu tử này của Hàn gia cũng quá mức ngây thơ đi, những... lời nói kiểu sống để bụng chết mang theo như vậy mà hắn lại trắng trợn oanh oanh xổ ra được, cũng không biết hắn là thật sự không sợ trời chẳng ngán đất hay là thật sự bị điên mất rồi.

Hàn Mạc thấy Hàn Huyền Xương nổi giận, lập tức khom người làm ra vẻ hoảng sợ nói:

- Mạc nhi nói lỡ, đáng chết đáng chết. Con xin lui xuống, chờ phụ thân cùng thế bá trách phạt.

Hắn ra vẻ muốn đi, lại nghe Diệp Vô Nhai nói:

- Thế điệt như đã nói một nửa, bất luận có tội hay vô tội, không ngại đều nói ra cả đi thôi.

Rồi thấy Hàn Mạc đã dừng bước mới thở dài nói tiếp:

- Thế điệt, những...lời này đều là của đám người ngoài đặt điều nói xấu, hai nhà chúng ta vốn là thế giao, chẳng lẽ ngay cả Hàn gia cũng không rõ sao? Hiện trong triều một bày gian nịnh, Diệp gia ta chính là ghi khắc ân đức năm đó của Yên Vũ vương mới nằm gai nếm mật, chuẩn bị trợ giúp thánh thượng, thanh trừ gian nịnh a.

. . .

- Như đã lấy chân thành đãi nhau, cần gì nói những...luận điệu dối mình gạt người này đây!

Hàn Mạc cười ha hả:

- Chính thế bá hẳn minh bạch Diệp gia đến cùng là tính toán cái gì đi, chẳng qua là muốn độc bá Yên quốc mà thôi, cái lý do giúp vua dẹp gian này hẳn không có mấy người tin nổi đi sao.

Diệp Vô Nhai không giận mà cũng cười rộ lên:

- Thế điệt giải thích, quả nhiên độc đáo.

- Cũng không độc đáo gì.

Hàn Mạc chuyển thân đi qua, ngưng thị nhìn Diệp Vô Nhai nói:

- Thế bá, tổ tiên Diệp gia vốn chịu đại ân của Yên Vũ vương, giờ hậu nhân của người lại không nghĩ hồi báo mà còn muốn cướp đoạt giang sơn Yên quốc, nghe ra tựa hồ có chút bất nghĩa. Cháu còn nghe nói Diệp gia đối với dân chúng Bột Châu quận cai trị tàn bạo, cưỡng bức tăng thuế, áp bách lao dịch, không ít dân chúng Bột Châu quận nối nhau trốn khỏi đó, đây nghe chừng có chút bất nhân. Năm đó chín đại thế gia lập thệ bảo hộ giang sơn Yên quốc vững mạnh, hiện Diệp gia ngo ngoe muốn động, mưu đồ làm phản, đây là nghịch lại lời thề lúc trước, vậy có thể nói là bất tín. Diệp gia biết rõ Hàn gia ta trung tâm vì nước, lại vọng tưởng lôi kéo Hàn gia, tha Hàn gia ta theo xuống nước, Hàn gia ta há có thể chui đầu vào bẫy? Cái này quả là bất trí.

Hắn nói một tràng, ba người đương trường đều tròn mắt hốc mồm.

Hàn Huyền Xương là người đầu tiên phản ứng lại, xách lên ấm trà bằng đất nung nhắm Hàn Mạc ném qua, cả giận mắng:

- Súc sinh, ngươi. . . ngươi lại nói bậy bạ cái gì thế?

Hàn Mạc lách mình, ấm trà bay vụt qua người hắn văng vào trụ đình vỡ tung tóe.

Diệp Vô Nhai trong đầu nhanh chóng tính toán, lời này rõ ràng không phải một cái người tuổi trẻ có thể nói ra được, mà người trẻ tuổi kia khi nói lại không chút sợ hãi, một điểm mặt mũi cũng không để lại, đem tấm màn hai nhà vốn giăng ra để chơi trò cút bắt vô tình xé toang, hết thảy đều chỉ ra rằng hiển nhiên sau lưng hắn có người giật dây.

Chẳng lẽ là mấy lão già đầu sỏ của Hàn gia giật dây người tuổi trẻ này đương trường nhảy ra ném đá đại hội, mục đích là để cho Diệp gia khó xử rồi trực tiếp cự tuyệt việc kết minh?

Hắn mặt mày tái mét, trong đôi mắt càng lúc càng toát ra vẻ âm trầm.

Mà Diệp Canh rốt cục tuổi còn trẻ, không có nổi bản lĩnh thâm trầm như ông chú, Hàn Mạc ngay mặt chửi mắng Diệp gia dã tâm bừng bừng, lại càng chửi thẳng ra Diệp gia bất nhân bất nghĩa bất trí bất tín, hắn không sao nhịn nổi, vung lên nắm tay, quát nói:

- Họ Hàn kia, ngươi muốn chết sao?

Rồi nhảy xổ lên một bước, nhằm khuôn mặt Hàn Mạc đấm tới.