Lần này, tỉnh Thanh Sơn hành động cực kỳ nhanh.
Chập tối ngày hôm sau, một mổ chuyên án “khổng lồ” đã đi đến huyện Vũ Dương.
Tổ chuyên án này có cấp bậc rất cao, do ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật Đoàn Thần Hân đích thân dẫn đội, triệu tập thêm hơn hai mươi nhân viên có chuyên môn tốt nhát của Công an tỉnh, Viện kiểm sát, và Ủy ban Kỷ luật tỉnh, trùng trùng điệp điệp đi xuống.
Vốn một vụ án xảy ra ở thị trấn, không cần thiết phải kinh động đến cán bộ cao cấp của tỉnh như vạy. Nhưng sự việc quan quân xung đột, lại dính đến người phụ trách “cao nhất” của cơ quan chính trị pháp luật của huyện Vũ Dương, cho nên Tỉnh ủy rất coi trọng.
Lý do đằng sau đó, càng đơn giản hơn, làm như vậy để thể hiện thái độ rõ ràng đối với Bảo gia và Thứ trưởng bộ Nông nghiệp Đông.
Công tử nhà họ Bảo, tiểu thư nhà họ Đông, bị đại nạn ở huyện Vũ Dương, nếu như tỉnh Thanh Sơn không thể hiện thái độ rõ ràng thì thế nào cũng không xong được. Không cần nói đến việc vụ án này dính đến một Phó bí thư Huyện ủy, mà cho dù liên quan đến đồng chí phụ trách Địa ủy địa khu Ngạn Hoa thì Tỉnh ủy cũng sẽ không dung tình.
Phạm Hồng Vũ tuy ở quân doanh, nhưng tin tức cũng rất nhanh nhạy.
Long Thần Du nhận được bất cứ tin tức gì thì đều nói với Phạm Hồng Vũ trước tiên. Long Thần Du tự nhận, trong đấu tranh quan trường, đầu óc của mình không thể vượt qua được đầu óc của Phạm Hồng Vũ.
Ngày hôm qua sau khi sự việc gây rối xảy ra, Long Thần Du đem tình hình báo có cho Bảo Bình An bà cha mình, tình hình giống hệt với những tính toán của Phạm Hồng Vũ, Bảo tướng quân giận tím mặt, đập bàn một cái, nói rằng muốn xem xem rốt cuộc huyện Vũ Dương là đầm rồng hay là hang hổ, chứa chấp những thổ phỉ ác bá như thế nào.
Đường đường là quan quân, lại ở quốc thổ do chính mình bảo vệ, không ngờ lại không đảm bảo an toàn cho người thân của mình như vậy, bắt mấy tên tội phạm cũng khó khắn như thế.
Bảo gia nổi giận lôi đình, lãnh đạo Tỉnh ủy Thanh Sơn cũng phải chạy theo.
Đối với Đoàn Thần Hân, Phạm Hồng Vũ chẳng xa lạ gì.
Ở đời trước, khi hắn chuyển vào ngành Công an công tác, Đoàn Thần Hân chính là “đại ca” của hệ thống chính trị, pháp luật toàn tỉnh, thời gian tại vị không ngắn. Phạm Hồng Vũ sau khi bộc lộ tài năng ở giới hình sự, có chút danh tiếng, từng được nhiều lần lên tỉnh tham gia điều tra những vụ án lớn. Đây cũng là công tác điều phối lâm thời rất bình thường của ngành công an.
Đoàn Thần Hân mặc dù là “đại ca” của hệ thống chính trị pháp luật toàn tỉnh, nhưng không hề khó tính, mà ngược lại còn rấy hài hước, tuổi tác cũng không quá lớn, chỉ khoảng năm mươi. Ông rất chiêu hiền đãi sĩ, đối với một hậu bối như Phạm Hồng Vũ, khi nói chuyện cũng vỗ vỗ vai hắn, khích lệ mấy câu.
Nhưng Đoàn Thần Hân quả thật là một nhân vật “tài năng” có thể đánh trận ác liệt, tỉ lệ phá đại án ở tỉnh Thanh Sơn luôn đi đầu cả nước, điều này có quan hệ trực tiếp đến lãnh đạo đắc lực của Đoàn Thần Hân.
Bí thư Đoàn đích thân đến huyện Vũ Dương, đường sống của cha con nhà họ Trịnh thật sự là rất hẹp.
Phạm Hồng Vũ nhớ rõ, ở thế giới kia, vụ “thảm án 1-7” chính là do Đoàn Thần Hân đích thân đôn đốc, cha con Trịnh một thì bị chết, một phải nhận trọng hình. Đám lưu manh ở huyện Vũ Dương liền trở thành hư không, xã hội vì thế cũng được bình yên.
Tin tức lục tục truyền đến.
Đoàn Thần Hân vừa đến huyện Vũ Dương, cán bộ của Ủy ban Kỷ luật trong tổ chuyên án, lập tức tuyên bố quyết định đối với Trịnh Thiên Bình: Tạm cách chức để điều tra.
Bởi vì vụ án này liên quan đến con cháu nhà cán bộ, cảnh sát lại phạm pháp. Tỉnh ủy tổ chuyên án xử lý có tôn chỉ rất rõ ràng. Bình thường vụ án như vậy, nếu muốn thuận lợi phá án và bắt giam, đầu tiên là phải bắt đám ô dù. Nếu không trong quá trình phá án sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Đương nhiên, việc bắt đám ô dù kia cũng không phải dễ dàng. Bởi đó không phải là những nhân vật tầm thường, không có thực lực nhất định thì không thể “đảm nhiệm” được. Với lại, nếu không có chứng cứ nhất định, cũng không thể hạ được ô dù xuống, vì vậy thông thường phải trải qua việc gian nan phá án và bắt giam, nhiều lần giao thủ mới có thể hạ được.
Chỉ có điều cấp bậc giữa đám ô dù này và tổ chuyên án kém nhau quá xa, mối quan hệ cha con giữa Trịnh Thiên Bình và Trịnh Phong Khuông còn đó, cơ bản đã đánh mất khả năng đối kháng rồi, tổ chuyên án vừa đến đã bó tay chịu trói.
Trên thực tế, tổ chuyên án còn chưa đến, Trịnh Thiên Bình đã đứng sang bên cạnh rồi, Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa không hổ danh là kẻ già đời chốn quan trường, thủ đoạn vô cùng cay độc, giành lấy sự chủ động trước Tỉnh ủy, hủy chức vụ thực tế của Trịnh Thiên Bình, mà chỉ để lại chức vụ hão Phó bí thư Huyện ủy mà thôi, còn các chức vụ như Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật, trưởng Công an huyện, đã bị người khác thay thế.
Sự tình quan trọng, không thể không cẩn thận.
Nếu thật sự là Trịnh Thiên Bình có bản lĩnh thông thiên, có thể thuận lợi qua quan, đến lúc đó sắp xếp cho một chức vụ khác cũng không muộn. Lương Quang Hoa cũng không muốn trong thời khắc mấu chốt, lại hạ xuống tội danh “bao che”.
Ai nặng ai nhẹ, bí thư Lương rất rõ ràng.
Tổ chuyên án vừa đến, đầu tiên là “ném đá xuống giếng”,
Đều ngoan ngoãn cả.
Bảo Hưng đã được đưa lên bệnh viện tỉnh để tiếp trục điều trị.
Tổ chuyên án lúc này phái người đến bệnh viện Nhân dân của huyện Vũ Dương, tiếp thủ Trịnh Phong Khuông, Hoàng Liên Sinh, chiến sỹ bộ đội rút về doanh trại.
Giám sát đối với Trịnh Phong Khuông, nhiều hơn cũng chỉ là một loại thái độ.
Trịnh Phong Khuông sau khi được đưa đến bệnh viện Nhân dân, vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng, chỗ xương bị gãy chỉ đều tiến hành giải phẫu đơn giản để xử lý, toàn bộ trên người đều bị bó bột, cửa phòng có mở rộng thì y cũng không thể chạy nổi.
Hiện tại y vẫn còn sống, đó đã là quá may mắn cho y rồi.
Phạm Hồng Vũ không hạ thủ thì thôi, đã hạ thủ thì chẳng chút lưu tình.
Hai xương ống đồng của Hoàng Liên Sinh đều bị gãy, hai đầu gối cũng bị thương không nhẹ, không thể chạy thoát được.
Hạ Ngôn hung ác không kém Phạm Hồng Vũ chút nào.
Tiếp theo, tổ chuyên án đã đến quân doanh.
Phó tổ trưởng tổ chuyên án, một vị Phó giám đốc sở Công an đích thân dẫn đội đến. Trung đoàn trưởng Chu ra mặt tiếp đón.
Ý đồ của tổ chuyên án rất rõ ràng, đó là phải đưa được nghi phạm ra ngoài, đem đến nơi khác giam giữ. Quân doanh dù sao cũng không phải là trại tạm giam, giam giữ phạm nhân thời gian dài thì không hợp lý cho lắm.
Thái độc của Phó giám đốc sở vô cùng hòa khí, toàn toàn với giọng điệu thương lượng để giải quyết.
Sau khi trải qua vụ tấn công võ trang ở Công an huyện, ai cũng biết sự “hoành tráng” của quân doanh.
Bộ đội cũ của ông cụ Bảo, hai con trai của tướng quân cũng đóng quân ở đây, có ai dám cứng rắn sao?
Thái độ của Trung đoàn trưởng Chu, tự nhiên cũng rất tố, cười ha hả tiếp đón tổ chuyên án. Tuy nhiên tuy là có thái độ tốt nhưng Trung đoàn trưởng Chu lại không chịu giao người, ngược lại còn đề nghị với Giám đốc sở An một việc.
Trung đoàn trưởng Chu bật cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Giám đốc sở An, tôi có đề nghị thế này, những phần tử tội phạm kia, tôi thấy trước mắt cứ tiếp tục giam ở doanh trại chúng tôi thì tốt hơn. Anh nghĩ thử xem, những tên tội phạm này cũng không phải là người thường, tất cả đều từng là Công an của huyện Vũ Dương. Ở trong cục Công an họ còn rất nhiều bạn bè. Tổ chuyên án các anh mới đến Vũ Dương, cho nên đối với tình hình của huyện Vũ Dương có lẽ cũng chưa hiểu rõ. Để phòng ngừa bọn họ thông cung với nhau, đồng thời cũng để phòng tránh bọn họ chạy trốn, nhốt ở chỗ chúng tôi, nói thật, còn an toàn hơn nhốt ở trại giam của Công an Vũ Dương nhiều. Chúng tôi cung cấp cho tổ chuyên án một nơi chuyên biệt, các anh có thể đến đây bất cứ lúc nào, chúng tôi bảo đảm sẽ phối hợp 24/24, thế nào, giám đốc sở An?
Giám đốc sở An dường như chưa từng nghĩ đến điều Trung đoàn trưởng Chu vừa nói, vẻ mặt tươi cười chân thành, nhưng cũng không vội vã trả lời Trung đoàn trưởng Chu, trầm ngâm một chút, mới nói:
- Trung đoàn trưởng Chu, đề nghị của anh rất có lý, tuy nhiên theo quy định, tội phạm cần phải được giam giữ ở nơi thích hợp.
- Ha ha, cũng chưa chắc đâu. Trước kia Ủy ban Kỷ luật huyện phá án, cũng mượn doanh trại của chúng tôi đấy. Nơi này chúng tôi bảo vệ rất an toàn.
Trung đoàn trưởng Chu không chút nhượng bộ.
Giám đốc sở An có vài phần kinh ngach, không biết Trung đoàn trưởng Chu kiên trì như vậy, nhất định muốn đem phiền toán đổ lên đầu mình. Giam giữ chục tên tội phạm, đây là chuyện tốt gì vậy?
Nhưng bên trong này chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.
Giám đốc sở An không miễn cưỡng nữa, trở về xin chỉ thị của Bí thư Đoàn, Đoàn Thần Hân thật ra rất sảng khoái, liền đồng ý ngay, còn cười nói:
- Nếu đồng chí bộ đội khách khí như vậy, vì chúng ta mà chia sẻ công tác, rất tốt mà, cứ theo ý kiến của họ mà làm đi.
Đoàn Thần Hân dù sao cũng là một đại nhân vật, lối suy nghĩ của ông đương nhiên không giống với nhân viên cấp dưới. Lập tức sẽ phải qua Tết âm lịch, vì cũng đã cuối năm, vụ án không thể xong trước Tết được. Trong thời gian Tết âm lịch, những nghi phạm này ở quân doanh, quả thật an toàn hơn rất nhiều so với ở trại tạm giam của huyện Vũ Dương, cũng không cần phải đổi tới đổi lui, càng không cần nhiều đồng chí ở tổ chuyên án trấn thủ ở huyện Vũ Dương, mọi người có thể an tâm mà ăn tết, đó cũng là vẹn cả đôi đường.
Được sự đồng ý của Bí thư Đoàn, đem nghi phạm tiếp tục ở quân doanh, Long Thần Du âm thầm thở phào một cái.
Đoàn trưởng Chu kiên quyết không chịu giao người, thật ra đó là ý kiến của Long Thần Du.
Long Thần Du suy nghĩ thật sự sâu xa, lúc này giao nghi phạm cho tổ chuyên án, thì lần tới sẽ tới lượt Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn. Bọn họ cũng là người liên quan đến vụ án, theo quy định phải bị bắt giam thẩm vấn. Hạ Ngôn thì không sao, nhưng Phạm Hồng Vũ là cán bộ đang tại chức, cấp trưởng ban. Phải vào trại giam như vậy, sẽ trở thành một vết dơ trong hồ sơ, đó là một điều bất lợi lớn.
Bất kể thế nào, cũng không thể để cho việc như vậy xảy ra.