Sự việc đúng như Phạm Hồng Vũ tính toán.

Đám người lão Trương đúng là không chút hàm hồ, ngày hôm sau đã tổ chức nhân sự, đem tất cả người của mình, già trẻ lớn bé đều dẫn đến, tất cả cũng phải đến năm sáu chục người, chia thành mấy hướng đi đến cổng của quân doanh, mấy mụ đàn bà đi trước, miệng như chiếc loa phóng thanh hướng về phía quân doanh.

Bên phía quân đội cũng đã có sự chuẩn bị từ trước.

Một đám nam thanh niên cường tráng đi đến, mặc quân trang chỉnh tề, tay cặp vào nhau, hình thành một bức tường người kiên cố, ngăn chặn trước cổng chính của quân doanh. Đám đàn bà kia xô xô đẩy đẩy, họ cũng không lên tiếng, cũng không lui về phía sau. Mấy mụ đàn bà tức giận, bắt đầu động thủ, mấy chàng trai kia vẫn cố chịu đựng, không trả đòn, cũng không chịu lùi lại một bước.

Đồng thời, một đám đàn bà khoảng chừng hai mươi người đứng thành đội ngũ, hiện tại đang ở gần cổng của quân doanh.

Đây là người nhà của các chiến sỹ.

Long Thần Du suổt đêm báo cáo tình hình cho thủ trưởng cấp trên, suy xét đến việc quần chúng gây rối, nhật định là tổ chức đám phụ nữ xung phong, như vậy sẽ khá chiếm ưu thế, các chiến sỹ không tiện ra tay với đám đàn bà. Mặc dù nói đám đàn bà kia, chỉ cần bất động cũng sẽ không gây thương tích nghiêm trọng cho các chiến sỹ, nhưng cứ mãi không trả đòn lại cũng không phải là biện pháp hay. Thủ trưởng lền sắp xếp, ban tổ chức cho một đám người nhà của các chiến sỹ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, để thành một đội dự bị, đợi lệnh bất cứ lúc nào.

Nếu thật là mấy mụ đàn bà kia gây chuyện quá đáng thì sẽ do đám người nhà ra mặt, tiến lên ngăn cản.

Người nhà quân gia không phải là quân nhân, nghiêm chỉnh mà nói, cũng là quần chúng bình thường, kỷ luật bộ đội không trói buộc được các cô. Đàn bà đối với đàn bà, cũng không cần phải nhường nhịn nhiều.

Nếu như đám người gây chuyện này, đàn ông dám tiến lên…thì “đội dự bị” đang chờ ở dưới, không sợ bắt không xong.

Trừ lần đó ra, Phạm Hồng Vũ còn đề nghị với Long Thần Du, chuẩn bị kỹ máy ảnh, đứng ở vị trí thuạn lợi ở cổng quan doanh chụp lại toàn bộ, đồng thời đứng trên cao nhìn xuống, tìm ra kẻ cầm đầu, đến lúc đó thông báo cho chính quyền địa phương, bắt những người này lại.

Đèn sáng chói, tách..tách mấy tấm hình đã được chụp, đám đàn bà đi đầu thì không sao, mấy ả không sợ bị chụp ảnh, nhưng đám lão Trương thì rất sợ. Bọn họ là cán bộ nhà nước, có đơn vị chủ quản. Trước đó cũng đã sắp xếp đơn giản, nhưng chủ yếu là triệu tập người chứ không có kế hoạch chi tiết, lại càng không đề phòng bộ đội lại có một chiêu như vạy. Những bức ảnh này chụp xuống, sẽ trở thành một chứng cứ đanh thép, khó mà chống chế được. Chỉ cần bộ đội đem những tấm hình này cho Huyện ủy và UBND huyện Vũ Dương thì mấy người bọn họ lập tức sẽ gặp họa, phê bình là việc nhỏ, nếu không may bị xử phạt thì nguy cơ mất chức là rất lớn.

Ánh sáng chợt lóe lên, mấy “thủ lĩnh” đều hoảng hồn, ngơ ngác nhìn nhau, hoang mang giơ tay che lấy mặt, rồi trốn vào trong đám người.

Lúc này, Long Thần Du liền ra mặt, đứng lên trên tường rào bao cát ở cửa quân doanh, trong tay cầm một chiếc loa, lớn tiếng nói:

- Những người gây chuyện nghe rõ đây, chúng tôi đã chụp ảnh, thông báo cho Huyện ủy và UBND huyện, lãnh đọa Huyện ủy sẽ lập tức đến đây ngay. Các người còn dám gây rối thì sẽ đều bị bắt lại, nhất là mấy người cầm đầu kia, không tên nào thoát được cả.

Đám đàn bà đang huyên náo kia, liền ngơ ngác một hồi, quay đầu nhìn xung quanh, hy vọng nhận được “chỉ thị” nào đó.

Kết quả là mấy người “lãnh đạo” chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Đội “phụ nữ tiên phong” lập tức không còn động lực nữa, xung kích cũng lập tức biến thành tán loạn.

- Dì Hai, cô Ba…trở về đi.

Mấy tên thủ lĩnh sau khi trốn trong đám người, liền cất giọng kêu to.

Tình huống có biến, không thể đánh bừa được, trước tiên cứ rút về để bàn bạc cái đã.

Đám phụ nữ kia do dự, bất đắc dĩ lui về, mấy chiến sỹ lúc này mới có thể đưa tay lên đầu, lau đi những vết máu, rất nhiều người bị cào cấu. Nhưng không ai dám kêu đau, chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn, trong mắt phun ra lửa giận.

Đây không phải là quần chúng không rõ chân tướng, mà là đám người nhà của “nghi phạm”, muốn cướp đám tội phạm đó về.

Các chiến sỹ tuyệt đối không đồng ý.

Mấy tên thủ lĩnh bắt đầu bàn bạc. Chuẩn bị quá vội vàng, vì những người cầm đầu thật sự lúc này không có mặt, cho nên mỗi người một câu, rất không thống nhất, chỉ riêng chọn người đứng đầu thôi cũng đã không dễ dàng rồi.

Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn đứng ở trên tầnh hai phía sau doanh trại xem náo nhiệt.

Lúc này, bọn họ không tiện lộ mặt.

- Anh Hai, bọn họ dám náo loạn sao?

Hạ Ngôn hôm qua ngủ say như chết, sáng nay tỉnh dậy liền ăn bốn bát cơm đầy, vẻ mặt hồng hào, trông rất có sinh lực.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Bọn họ càng làm ầm ĩ càng tốt, mười mấy tên khốn khiếp này, tương lai cũng sẽ bị chết khó coi thôi. Bên phía bộ đội đang lo không có lý do để nổi bảo.

Hạ Ngôn cười nói:

- Anh hai nói hay lắm, anh nói xem Trịnh Phong Khuông lần này sẽ thế nào?

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Còn có thể như thế nào nữa. Chết là cái chắc.

- Ha ha, đúng là hăng hái thật đấy.

Hạ Ngôn lập tức mặt mày hớn hở, rất không vui vẻ.

- Tên khốn khiếp này, đáng chết từ lâu rồi.

Phạm Hồng Vũ cười cười, bỗng nhiên nghiêm mặt nói:

- Hạ Ngôn, cậu nhớ kỹ, chuyện như vậy chỉ có lần này thôi. Sau này, bất luận là lúc nào, tình huống thế nào cũng không thể để xảy ra nữa, có biết không?

Hạ Ngôn cười nói:

- Biết, con người ta không phải bao giờ cũng có vận khí tốt như vậy được.

Có liên quan đến lai lịch của Bảo Hưng, Phạm Hồng Vũ đã nó với gã rồi.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, hạ giọng nói:

- Đây không phải là vận khí, mà là tiên tri…

- Cái gì?

Hạ Ngôn không rõ.

Phạm Hồng Vũ khẽ lắc đầu, không nói gì thêm nữa.

Hiệu suất của đám ô hợp kia không cao, lúc thảo luận, mới cử ra một người phụ nữ trung niên, nhìn qua có vẻ rất nhanh nhẹn, có khí chất tiến lên để “đàm phán” với lãnh đạo của quân đội, nếu như không đạt được yêu cầu đàm phán thì bọn họ sẽ cố thủ ở đây, chặn lại cửa chính. Người của bộ đội dù thế nào cũng phải ra vào, không thể tránh cả đời trong đó mà không ra khỏi cửa được.

Người phụ nữ này, có thể khẳng định không phải có một đơn vị công tác tử tế, nếu không sẽ không dám “mạo hiểm” như vậy, có lẽ là một trong những thành viên mạnh mẽ nhất của gia đình, thường xuyên xuất đầu lộ diện làm những việc như thế này.

Long Thần Du đi ra khỏi doanh trại, đứng đối diện với bà ta, tự giới thiệu là lãnh đạo của quân doanh, có thể “đàm phán” với bà ta. Tuy nhiên, thần thái của tiểu đoàn trưởng Long mang theo ý châm chọc, trông rất thiếu thành ý.

Long Thần Du căn bản không muốn đàm phán với bọn họ điều gì.

Trong chuyện này, bộ đội không nhượng bộ chút nào, mấy tên “nghi phạm” kia chỉ có thể giao cho tổ chuyên án của tỉnh cử xuống, còn những người khác thì đừng hòng gặp được.

Tiểu đoàn trưởng Long chỉ đang kéo dài thời gian mà thôi.

Quân doanh cách thị trấn khoảng hai mươi cây số, điện thoại đã gọi rồi, các lãnh đạo địa khu cũng vội chạy đến, chắc cũng mất tầm ba mươi phút. Phỏng chừng hiện tại đám người Quy Văn Hòa lòng dạ đang nóng như lửa đốt.

Người phụ nữ trung niên kia dáng vẻ như đang đàm phán, nghiêm trang ra điều kiện với Long Thần Du, nói ít nhất phải cho gặp người của bọn họ, và phải cam đoan rằng người của mình ở trong quân doanh được an toàn, không bị “ngược đãi”.

Long Thần Du từ chối thẳng, nói với bà ta rằng, trừ phi người của cơ quan chính trị pháp luật ở tỉnh hoặc địa khu đến mới nhìn thấy đám “tội phạm” này.

Người phụ nữ trung niên lập tức hét ầm lên, nói bọn họ là nhân viên công an chính thức, chứ không phải “tội phạm”.

Long Thần Du cũng không tức giận, chỉ có điều thái độ cứng rắn, từ chối tất cả mọi yêu cầu.

Phạm Hồng Vũ từ đằng xa đã nhìn thấy, hắn không khỏi vui mừng.

Đừng nhìn Long Thần Du bình thường là một hảo hán, hùng dũng, dường như sát phạt rất quyết đoán, kỳ thực trình độ càn quấy cũng không thua kém chút nào so với chủ phụ của gia đình.

Chân chính là một nhân tài.

Bên này đang “đàm phán”, trên đường lớn bụi mù nổi lên, một đoàn dài xe Jeep và xe xít đờ ca (xe gắn máy ba bánh) ầm ầm đi tới.

Đám gây rối lập tức nháo nhào.

Đoàn xe chạy đến phía trước, chiếc xe đi đầu dừng lại, cửa xe mở ra, một người vừa lùn vừa mập nhảy xuống, đúng là Bí thư Huyện ủy Quy Văn Hòa, sắc mặt xanh mét, hai mắt phóng hỏa. Đi theo sau chính là Chủ tịch huyện Vương và rất nhiều cán bộ lãnh đạo, cùng với cảnh sát đi đến.

- Làm gì vậy? Trời sập rồi sao?

Quy Văn Hòa đi đến, rống to một tiếng.

- Trương Tín, ông không muốn làm cái chức trưởng phòng kia nữa có đúng không? Tôi lập tức sẽ cho ông về vườn.

Mặc dù lão Trương định trốn, nhưng vẫn bị Quy Văn Hòa “tóm” lại, giận giữ quát.

Lãnh đạo Huyện ủy vừa đến, đội làm loạn kia cũng đều hoảng hồn, không dám lên tiếng. Bị Quy Văn Hòa mắng cho một trận, ai nấy đều ngoan ngoãn đứng ra một bên, cách cổng doanh trại một khoảng khá xa, đều không dám tới gần.

Một trận lôi đình, ngăn chặn được đội ngũ gây rối loạn, lúc này Quy Văn Hòa chợt tỏ vẻ tươi cười xin lỗi Long Thần Du, an ủi những chiến sỹ bị thương và cam đoan chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, các đồng chí bộ đội cứ yên tâm.

Đối với “nghi phạm” đang bị giam giữ trong quân doanh, từ đầu chí cuối, Quy Văn Hòa không hề đề cập đến một chữ.

Bí thư Huyện ủy là người biết rõ, chuyện này hiện tại huyện Vũ Dương không thể quản được.

Nhất định không được gây ra nhiễu loạn, được như vậy đã cảm ơn trời đất lắm rồi.