Lam Thần lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt có chút chua xót. Không lâu trước đây, hai người cùng nhau đứng một chỗ, vì cùng một người mà cố gắng. Khi đó Hạ Linh Doanh nhìn cô đều là khẳng định và tán dương, nay lại căm ghét, phiền chán, thậm chí là hận thù...

Theo bản năng đè vành nón, cố gắng che đi vết sẹo, Lam Thần nhìn Hạ Linh Doanh rồi chậm rãi nói:

"Hạ Hạ, tôi muốn cô rời khỏi Tiêu Mạc Ngôn."

"Cái gì?!"

Hạ Linh Doanh mở to mắt nhìn Lam Thần, gắt gao mím môi, nàng không rõ, Lam Thần hận cha nàng thì sao lại liên lụy đến Tiêu Mạc Ngôn?

Nhẹ nhàng quay đầu đi không nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt Lam Thần có cảm xúc lạ, cảm xúc này không giống với ánh mắt đầy thù hận lúc đang nói về Hạ Nhiên, một tia kinh hoảng, một tia bối rối, thậm chí mang theo một chút dè dặt.

"Hạ Hạ, lúc đó, vì muốn hạ nhục Tiêu Mạc Ngôn, muốn tách hai người ra, tôi từng đối với bà Từ..."

Không nói thêm nữa, Lam Thần ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh, quả nhiên trong mắt Hạ Linh Doanh chợt lóe một tia phẫn hận, nhiều đến mức nhìn thấy rất rõ. Hít sâu một hơi, Lam Thần gật đầu, không giấu diếm gì.

"Tôi tuy rằng không hiểu Tiêu Mạc Ngôn bằng cô, thế nhưng mấy năm qua cô ta cùng hai người đàn ông kia tranh đấu gay gắt, tôi đều dõi theo. Tôi tổn thương người quan trọng nhất với cô ta, nhất định cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi, lúc trước tôi vẫn cho rằng Hạ Nhiên sẽ che chở cho tôi, kết quả là đổ hết trách nhiệm lên người tôi."

"Cho nên, cô muốn dùng tôi khiến họ 'hai hổ đánh nhau'? Cuối cùng lại giống như Tiêu Niên năm đó, ngư ông đắc lợi?"

Lam Thần lắc đầu, giọng nói có chút miễn cưỡng.

"Hạ Hạ, mặt của tôi tuy rằng bị chính tay Hạ Nhiên hủy đi, nhưng hắn đối với tôi chung quy vẫn có ân cứu mạng, như thế cũng tốt, một đao còn một mạng, tôi và hắn không còn ân nghĩa nữa. Huống hồ hắn hiện tại, những người trung thành đều đã qua tuổi trung niên, thế lực trong nước cũng đã suy yếu, không được việc gì. Hắn có thể làm, bất quá chỉ có tổn thương người vô tội gây thêm thù hận. Tôi chỉ chú ý Tiêu Mạc Ngôn, cô ta luôn không ngừng tìm kiếm tôi, vốn tưởng rằng chạy sang Nhật Bản cô ta sẽ không tìm ra. Nhưng mà tôi không nghĩ tới, cô ta đã sớm dự đoán được bước đi này, cài thật nhiều cạm bẫy. Mặt của tôi đã như vậy, có sống hay không không quan trọng, nhưng mà, Hạ Hạ, chị của tôi vô tội... với tính tình của Tiêu Mạc Ngôn, nhất định sẽ đòi nợ máu, tôi cũng bất đắc dĩ mới..."

Hạ Linh Doanh nhìn bộ dạng ôm mặt lắc đầu của Lam Thần, trong lòng có chút đau, vẻ tuổi trẻ ngông cuồng ngày trước không thấy nữa, Lam Thần bây giờ, chỉ có muốn chạy trốn mà thôi.

Qua hồi lâu, Lam Thần mới chậm rãi ngẩng đầu, đưa băng ghi hình trong tay cho Hạ Linh Doanh.

"Hạ Hạ, tôi chỉ muốn cô cứu tôi, ngoài cô ra, tôi không tìm được ai khác..."

Cầm băng ghi hình trong tay, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn Lam Thần, nhìn người kia nước mắt đầy mặt, cắn chặt môi.

Lam Thần nhìn Hạ Linh Doanh rồi cúi đầu nói:

"Hạ Hạ, tôi chỉ là muốn đánh cược một phen, cược một phen, đánh cược tình cảm của Tiêu Mạc Ngôn đối với cô..."

====================

Phi cơ tư nhân vững vàng đáp xuống đất, một hàng người cường tráng mặc quần áo màu đen nhanh chóng vây quanh cửa phi cơ, cảnh giác nhìn xung quanh. Tiêu Mạc Ngôn từ trên phi cơ đi xuống, gương mặt thản nhiên không ngăn được vẻ mệt mỏi, cô cầm di động, đôi mày nhíu chặt, mà xa xa, bà Từ đang bước nhanh đến, giữ chặt tay Tiêu Mạc Ngôn.

"Tiểu thư, cô trở lại rồi, Hạ Hạ, Hạ Hạ cô ấy..."

Cầm tay bà Từ, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu.

"Bà Từ, bà đừng gấp, từ từ nói, rốt cục là có chuyện gì?"

Hít sâu một hơi, Bà Từ bình ổn cảm xúc, dùng lực nắm chặt tay Tiêu Mạc Ngôn.

"Sáng sớm cô ấy bảo là đi làm, có hoạt động quan trọng bên đài, nói rằng tối sẽ trở về, lúc ấy tôi không để ý, mấy ngày nay cố ấy đi sớm về muộn tôi cũng thấy quen rồi. Nhưng mà, tôi ngồi trên sofa đợi đến hơn nửa đêm vẫn chưa thấy cô ấy về, gọi điện thoại thì tắt máy. Tôi cảm giác không ổn, lập tức phái người ra ngoài tìm, đến công ty, người ở công ty nói cô ấy không đi làm, tìm cả một ngày không thấy bóng dáng, tôi sốt ruột, lúc này mới gọi điện cho cô, tiểu thư..."

Giọng bà Từ có chút run rẩy, gương mặt trải qua sóng gió lộ ra kích động, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng nắm tay an ủi bà Từ, nhưng trong lòng đã sớm rối tung, ngẩng đầu phất tay với A Sâm.

"Tiểu thư..."

A Sâm rất nhanh bước đến bên Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày suy nghĩ một hồi, phân phó:

"A Sâm, anh đi hỏi những người quen, đem bản ghi âm những cuộc gọi gần đây của Hạ Hạ cho tôi, lại đến đài truyền hình, điều tra những địa điểm dọc theo đường đi, nếu..."

Nói đến đây, Tiêu Mạc Ngôn lóe lên một tia hận ý trong mắt.

"Nếu không có bất cứ tin tức gì, tìm Khâu Mục Doanh ngay."

"Vâng!"

A Sâm tất cung tất kính gật đầu, tiếp mệnh lệnh, phất tay, mang theo vài người vội vàng đi.

Nắm tay bà Từ, nhìn sắc mặt trắng bệch của bà, Tiêu Mạc Ngôn miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi bà.

"Bà Từ, bà không nên gấp gáp, Hạ Hạ đã đồng ý ở bên cạnh tôi cả đời, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định sẽ không."

Xe nhẹ nhàng chạy trên đường, Tiêu Mạc Ngôn nhìn người qua lại ngoài cửa xe, trong não đã sớm loạn.

Hạ Hạ vì sao lại biến mất? Ân oán với Nam Dương sắp cởi bỏ, cô và Hạ Nhiên cũng đã lâu chưa chạm mặt, vì Hạ Linh Doanh, ngay cả cái tên Khâu Mục Doanh cô cũng không nhắc đến. Cuộc sống hai người rất bình thản, chỉ có cãi nhau hôm trước... Nhưng cãi nhau như vậy trước đây cũng từng trải qua vô số lần, từ cường ngạnh đến bất đắc dĩ, Hạ Hạ cũng không nặng lời với cô, sao lại như thế? Là cái gì khiến nàng rời đi? Chẳng lẽ nàng chán ghét cô, chán ghét cơn lốc thù hận không rõ nguyên nhân này? Muốn một mình rời đi, muốn một nơi yên bình như trong điện thoại nàng đã nói?

Tiêu Mạc Ngôn dùng lực lắc đầu, cầm di động, tự an ủi chính mình.

Sẽ không, Hạ Hạ sẽ không rời khỏi cô, sẽ không bỏ lại cô một mình...

Đến biệt thự, rửa mặt đơn giản, Tiêu Mạc Ngôn lập tức lái xe đến công ty, vận dụng hết tay chân điều tra tìm Hạ Linh Doanh, chỉ riêng không động đến cảnh sát. Cô không nghĩ cảnh sát có nhúng tay vào chuyện này, một khi dính đến pháp luật, sự an toàn của Hạ Hạ càng được đảm bảo. Tiêu Mạc Ngôn tin tưởng, bây giờ không còn ai dám tổn thương nữ nhân của cô, Hạ Hạ rời đi, nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Nửa ngày đã trôi qua, A Sâm đã hoàn thành mọi việc Tiêu Mạc Ngôn phân phó. Mấy ngày nay Tiêu Mạc Ngôn rời đi, điện thoại của Hạ Linh Doanh hầu như chỉ gọi cho cô, chỉ có vài cuộc là gọi đến đài truyền hình. Mà camera theo dõi của công ty cũng không có gì bất thường, Hạ Linh Doanh không xuất hiện, về phần Hạ Linh Doanh...

A Sâm đứng bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, không dám ngẩng đầu nhìn cô.

Tiêu Mạc Ngôn tái mặt nhìn Tiêu Niên đứng bên cạnh anh ta, siết chặt tay.

Tiêu Niên vẫn tiêu sái hút thuốc, híp mắt nhìn cô.

"Tiêu Tiêu, ba đã nói, ai cũng không thể động đến Khâu Mục Doanh."

Cắn chặt răng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tiêu Niên với ánh mắt như sắp phun ra lửa.

"Tiêu Niên, Ông đối với tôi thế nào tôi mặc kệ, chung quy trên người tôi vẫn mang dòng máu dơ bẩn của ông, nhưng mà Hạ Linh Doanh cô ấy..."

"Cô ấy là con gái của Mục Doanh, Mục Doanh sẽ không làm tổn thương cô ấy, ngược lại là Hạ Nhiên..."

Tiêu Niên cười lạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn không nói lời nào thêm, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, đi đến đối diện Tiêu Niên, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn.

"Tiêu Niên, tôi đã nói, Hạ Linh Doanh là người của tôi, ai cũng không được động đến. Bởi vì cô ấy, tôi mới dễ dàng bỏ qua cho ông và Khâu Mục Doanh lâu như vậy. Bây giờ, các người muốn đem giấu cô ấy đối phó với tôi. Được lắm, tôi nói cho ông rõ, Tiêu Mạc Ngôn tôi dù có đào xuống ba tấc đất cũng phải tìm cho ra cô ấy, đến lúc đó, ông cũng kệ, Khâu Mục Doanh cũng kệ, tôi sẽ không bỏ qua một ai cả!"

Hít một hơi thuốc, thở ra khói, Tiêu Niên ngẩng đầu, ánh mắt đau xót nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

"Tiêu Tiêu, đến lúc này, con còn không chịu tha thứ cho ba? Chẳng lẽ con không biết trên thế gian này chỉ có ba là người thân duy nhất con có thể tin tưởng sao?"

Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, khoanh tay cười lạnh.

"Tiêu Niên, ông sai rồi, người thân duy nhất tôi tin tưởng sớm đã ôm mối hận xuống Hoàng Tuyền, hiện tại trên đời, trừ bà Từ và Hạ Hạ, tôi sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Về việc ông âm thầm giúp tôi tiêu diệt tàn dư của Hạ gia, tôi sẽ cùng ông tính rõ ràng, nếu ông muốn, tôi có thể đem huyết thống này trả cho ông, nhưng mà nói đến tha thứ, tôi nghĩ, người ông nên đi cầu xin tha thứ không phải là tôi!"

================

Mình đang đẩy tiến độ edit lên khoảng 2 ngày sẽ up 1 chương nha mọi người! :3