Tiêu Niên bóp dẹp điếu thuốc trong tay, híp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn đôi mắt giận dữ của cô, nhíu chặt mày rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tiêu, con đừng vì Hạ Linh Doanh có chút chuyện mà mất bình tĩnh được không? Nữ nhân chung quy là họa thủy, chẳng lẽ con còn muốn đi theo vết xe đổ của ba?"

Đầu óc Tiêu Mạc Ngôn lúc này chỉ muốn tìm Hạ Linh Doanh, căn bản là không có tâm tình lý luận với Tiêu Niên, khó chịu phất tay.

"Ông là ông, tôi là tôi, Tiêu Niên, từ ngày mẹ tôi mất đi, tôi và ông không còn quan hệ gì nữa. Tôi và Hạ Hạ như thế nào, ông không hiểu đâu."

"Ba không hiểu?"

Tiêu Niên lắc đầu cười khổ, ánh mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn có chút bất đắc dĩ.

"Tiêu Tiêu, tất cả mọi người đều trách ba, đều hận ba. Ba đã làm gì sai? Mẹ con mất, cả đời này đều sẽ để lại vết thương lòng cho ba, đối mặt với sự lạnh lùng của con, ba có bao nhiêu khó chịu. Nhưng là do ba không ngăn được tình yêu đối với Khâu Mục Doanh, cho dù biết bản thân sai lầm, nhưng vẫn chấp mê bất hối, ba chỉ hy vọng con đừng giống như ba, lún quá sâu, đợi đến khi mất hết toàn bộ mới hối hận, mới muốn cứu vãn..."

Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn Tiêu Niên, giễu cợt.

"Tiêu Niên, ông quá mức ích kỉ, chỉ biết đến đau đớn của bản thân, chưa từng nghĩ đến người thân của ông sao? Tình yêu của tôi và Hạ Hạ sao có thể so được với tình yêu của ông và Khâu Mục Doanh? Cho nên tôi nói, ông vĩnh viễn sẽ không hiểu, bởi vì ông căn bản không có trái tim!"

Lời Tiêu Mạc Ngôn nói như mũi tên sắc nhọn đâm vào lòng Tiêu Niên, mấy năm nay, chưa có ai dám nói chuyện như thế với hắn, hắn tái mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tay phải dần nắm chặt.

A Sâm bên cạnh cả kinh, bước lên một bước, che trước người Tiêu Mạc Ngôn.

"Lão gia..."

"A Sâm, mau tránh ra."

Không đợi Tiêu Niên đáp lời, Tiêu Mạc Ngôn đã lên tiếng trước, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Tiêu Niên không chớp mắt, chiếc váy dài màu đen càng tăng thêm khí chất lãnh diễm của cô. Tiêu Niên xanh mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn bộ dạng Tiêu Mạc Ngôn càng lúc càng giống ông thời trẻ, thở dài một hơi, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu đủ để xé rách trái tim Tiêu Mạc Ngôn:

"Tiêu Tiêu, con tự hiểu, với tính tình của Hạ Linh Doanh, nếu không phải tự nguyện thì không ai có thể ép buộc cô ấy rời di."

Tay phải ôm ngực, Tiêu Mạc Ngôn cắn chặt môi, lời Tiêu Niên nói như nhát dao vô tình, đâm vào lòng cô, nhắm vào nơi đau nhất trong lòng.

Hạ Hạ, em thật sự không cần tôi? Thật sự chọn người đàn ông khác, bỏ rơi tôi?

======================

Cầm tách café trong tay, ngồi trên sofa, Hạ Linh Doanh lẳng lặng nhìn Lam Thần đang đút thuốc cho chị mình, trong mắt cảm xúc thật phức tạp.

Lam Thần nửa quỳ xuống đất, cầm trong tay một chiếc muỗng, từng muỗng đều là thuốc đông y để điều trị thân thể cho chị cô, ánh mắt nhìn chị đầy yêu thương, hoàn toàn không có thô bạo và thù hận. Cô cẩn thận thổi nguội thuốc, cẩn thận đút cho chị, thỉnh thoảng còn lầy khăn lau khóe miệng. Một cảnh tượng hài hòa như thế, lại khiến Hạ Linh Doanh đau lòng, khó có thể bình tĩnh.

Nếu không phải vì cha nàng, Lam Thần sẽ không bị hủy dung, chị của cô cũng sẽ không thành ra thế này. Nếu không phải vì cha nàng, Lam Thần cũng sẽ không kết thù với Tiêu Mạc Ngôn, càng không làm bà Từ bị thương, Tiêu Mạc Ngôn cũng sẽ không bức bách cô ấy chật vật thế này.

Uống thuốc xong, Lam Thần cười với chị rồi đứng dậy đem bát xuống phòng bếp.

Hạ Linh Doanh vẫn nhìn chị của Lam Thần, nếu không nhìn đến thân thể gầy yếu kia, bề ngoài cô ấy rất xinh đẹp. Mái tóc dài mềm mại dài đến ngang hông, dôi mắt mang ý cười khiến người khác không nhìn ra đau khổ của cô ấy, đôi môi đỏ thoáng mím. Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Hạ Linh Doanh, cô chậm rãi quay đầu cười nhìn nàng.

"Hạ Hạ!'

Không ngờ cô ấy biết tên mình, Hạ Linh Doanh nhất thời có chút khó xử, không biết xưng hô như thế nào, chỉ có thể khẽ gật đầu.

"Tên tôi là Lam Hi."

Lam Hi biết nàng nghĩ gì, thiện ý nhắc nhở, Hạ Linh Doanh nhìn vào mắt cô, trong lúc nhất thời có chút sững sờ. Không biết là có phải do Lam Thần chăm sóc cô ấy quá tốt hay không, trên người Lam Hi như mang theo khí chất không thực, thanh khiết, Hạ Linh Doanh chỉ có thể dùng từ này để hình dung cô ấy.

Phát giác Hạ Linh Doanh nhìn cô sững sờ, Lam Hi nhẹ nhàng cười.

"Hạ Hạ, em thật dễ thương, khó trách Thần lại thích em như vậy."

"Em..."

Lam Hi thoải mái nói vậy khiến Hạ Linh Doanh có chút xấu hổ, muốn lắc đầu phủ nhận, nhưng đối diện với đôi mắt dịu dàng của Lam Hi, nàng chỉ có thể đem lời sắp nói nuốt vào bụng.

Lam Hi nhìn bộ dạng này của Hạ Linh Doanh, cười cười,

"Hạ Hạ, Thần làm việc không có chừng mực, mang em đến đây, lại cứng miệng không chịu nói gì cả, thật xin lỗi."

Vốn dĩ Lam Thần nửa khẩn cầu nửa uy hiếp nên khi Hạ Linh Doanh nghe Lam Hi nói vậy nàng cũng không biết phải trả lời ra sao. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Lam Hi, cô gái dịu dàng lương thiện này, nàng hiện tại có thể hiểu Lam Thần sao lại nhất quyết bảo vệ cô ấy.

"Mệt chết thôi..."

Lam Thần vừa nói vừa tùy tiện đi đến, ngồi phịch trên sofa, nằm lên đùi Lam Hi, liếc nhìn cô rồi vờ nhắm mắt lại.

Lam Hi nhìn Lam Thần hết sức cưng chiều, ngẩng đầu xin lỗi Hạ Linh Doanh.

"Cô ấy toàn như vậy, em đừng để ý."

Hạ Linh Doanh lắc đầu, thản nhiên nói:

"Chị em mà, đều giống nhau."

Lam Hi gật đầu, không nói gì thêm, mà cúi đầu nhẹ nhàng cởi nón cho Lam Thần, bàn tay gầy yếu chậm rãi xoa lên vết sẹo trên mặt cô ấy, đôi mắt đầy yêu thương, không có chút ghét bỏ.

Cầm lấy lọ thuốc bên cạnh, đổ một ít ra lòng bàn tay, Lam Hi nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo của Lam Thần.

"Buồn ngủ ~"

Lam Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bắt lấy tay Lam Hi, phồng miệng.

"Hôm nay không lau, vết thương trên mặt cũng không ảnh hưởng gì, hủy cũng đã hủy rồi, dù sao cũng vậy."

"Ngoan..."

Đè lại bàn tay bất an của Lam Thần, Lam Hi vẫn tiếp tục xoa mặt cô, thật cẩn thận như bảo quản báu vật.

Hạ Linh Doanh bên cạnh tinh tế quan sát, bên trong mắt có cảm xúc khác, muốn đi xác định rõ, trong lòng cũng không dám khẳng định, chỉ là không biết vì sao lại nghĩ đến Tiêu Mạc Ngôn. Nhẹ nhàng thờ dài, đặt tách cafe trong tay xuống, Hạ Linh Doanh đứng dậy bước đến bên cửa sổ, tựa vào khung cửa, nhìn ra bên ngoài.

Cô nhất định đang phát điên lên, nhất định hận chết nàng, nhưng mà...

Hạ Linh Doanh biết chính mình tùy hứng, biết hành động của nàng sẽ tổn thương Tiêu Mạc Ngôn, nhưng nàng không còn cách khác, nàng chỉ có thể buộc Tiêu Mạc Ngôn phải lựa chọn giữa nàng hay là thù hận. Nếu nàng thua...

Nghĩ đến đây, hai tay Hạ Linh Doanh chậm rãi trượt xuống, nàng cúi đầu.

Lam Hi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cô đơn của Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Lam Thần, cẩn thận đặt bên cạnh, lại đắp thêm một lớp chăn, lúc này mới đứng dậy đến bên cạnh Hạ Linh Doanh, cười nhìn nàng.

"Hạ Hạ, chúng ta ra ngoài dạo một lát đi."

Hạ Linh Doanh nhìn Lam Thần đang ngủ say trên sofa, gật đầu, rón rén cũng Lam Hi đi ra ngoài.

Lam Hi dẫn Hạ Linh Doanh đến giữa khu biệt viện, đến bên cạnh xích đu rồi ngồi xuống.

Hạ Linh Doanh nhìn ngắm xung quanh, sân không phải quá lớn, nhưng rất có cảm giác gia đình, bên kia chất đầy than tổ ong, phía bên kia có mấy con gà đang ăn thóc trong chuồng, thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng. Phía trước cột một con chó chăn cừu mà Lam Thần rất thích, bộ dạng lười biếng nằm trên đất kia cũng rất giống Lam Thần. Sau giờ trưa, mặt trời ấm áp chiếu khắp khoảng sân, chiếu lên người Lam Hi, cả người như phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lại xứng với đôi mắt trong trẻo không tranh cùng thế gian của cô, giống như tiên nữ thoát tục không ai chạm đến được.

Bởi vì không rõ mục đích Lam Hi gọi nàng ra đây, Hạ Linh Doanh cũng không nói nhiều, chỉ ngồi trên ghế bên cạnh nhìn cô.

Tay nắm xích đu, Lam Hi vẫn mỉm cười nhìn Hạ Linh Doanh như trước.

"Hạ Hạ, Lam Thần không phải em em ruột của chị."

Một dòng cảm xúc lạ lướt qua ánh mắt Hạ Linh Doanh, nhưng cũng chỉ là lướt qua, nàng mím môi không nói gì.

"Năm ấy, chị mười tuổi, đang luyện đàn dương cầm, cha chị dẫn em ấy đến. Em biết không, khi đó em ấy thân thể lấm lem bùn, rụt rè trốn phía sau lưng cha nhìn chị, gương mặt sợ hãi, không có khí phách như hiện giờ."

Lam Hi dường như đang đắm chìm vào chuyện cũ, trong ánh mắt là nụ cười ôn nhu.

"Ngày đó, cha nói cho chị biết em ấy là con của bạn cũ, muốn chị đối đãi với em ấy như chị em trong nhà. Chị lẳng lặng nghe, quả thật cũng làm như vậy. Nhưng tính tình của Thần rất xấu, luôn khi dễ chị, chị muốn chơi cùng thì càng tránh né, đào giun đất rồi đứng phía xa ném vào người chị, không chịu cho chị đến gần."

"Mãi đến năm mười hai tuổi, em ấy và bạn học trong trường có mâu thuẫn, người nọ tìm nhiều người khác đến đánh em ấy, chị thét chói tai nhào lên ôm lấy em ấy, gắt gao bảo vệ em ấy, không để cho người ta đánh. Chị... chị cả đời này cũng không quên được gương mặt em ấy có vết máu, em ấy nhìn chằm chằm chị, đôi mắt đầy sự phòng bị và hoảng sợ."

"Lại đến sau này, sau khi em ấy tỉnh lại, cũng không còn lạnh nhạt với chị như trước, mà là mọi chuyện lớn nhỏ đều ôm vào mình, đi đâu cũng theo phía sau chị, nói là muốn bảo vệ chị. Chị chỉ thản nhiên cười, không để tâm lời nói của em ấy, nhưng mà... đến năm mười bảy tuổi..."

Nói đến đây, ánh mắt Lam Hi trở nên ảm đạm, tay siết chặt xích đu.

"Cha của Lam Thần trong tù trốn ra, ông ấy cầm dao, điên cuồng xông vào nhà, nói rằng cha chị hãm hại ông ấy, hại nhà tan cửa nát, còn giả dối bắt đi con gái của ông ấy. Trùng hợp lúc đó chị muốn ra phòng khách tập đàn, thấy ông ta tóc tai bù xù, mắt đầy tơ máu làm cho người ta kinh sợ, chị không nhịn được phát ra tiếng. Ông ta nhìn thấy chị, bóp cổ chị, cha mẹ chị đều hoảng sợ chạy đến, liều mạng cầu xin ông ta tha cho chị, nhưng ông ấy lại phát rồ, cắt một dao lên cổ chị."

Nghe lời này, Hạ Linh Doanh trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn cổ Lam Hi, quả nhiên có một vết sẹo màu hồng nhạt trên cổ cô ấy, chứng minh những lời cô ấy nói là thật.

"Trong lúc cả nhà không biết phải làm sao, Lam Thần chạy đến, khi đó em ấy đã cao như bây giờ, còn luyện cả Taekwondo. Nhìn thấy cha mình như vậy em ấy rất cả kinh, lại nhìn thấy chị đang khóc, em ấy không nói hai lời, xông lên đá cha mình một cước, mọi người nhân lúc ông ấy bất ngờ mà chế phục."

"Mọi người đều cho rằng Lam Thần không nhận ra đó là cha mình cho nên mới làm thế, nhưng mà khi ông ấy lại bị đưa vào ngục, Lam Thần lại nắm tay ông ấy khóc rống lên, trước mặt mọi người quỳ xuống, dập đầu xuống đất thành tiếng. Sau khi ông ấy bị giải đi, em ấy chui vào góc nhà, không khóc không nháo suốt một ngày. Mãi đến khi cha mẹ chị đến khuyên em ấy, em ấy mới khóc thành tiếng, ôm chặt cha chị hỏi chân tướng sự việc. Khi cha chị nói rõ mọi chuyện, lòng của chị tan nát, nhìn bóng dáng Lam Thần lảo đảo rời đi, chị biết chị sẽ vĩnh viễn mất đi người em gái này."

Cùng có mối huyết hải thâm thù giống nhau khiến Hạ Linh Doanh hai mắt đỏ lên, nàng nhìn cô gái đang ngồi trước mặt lặng lẽ kể chuyện cũ, nhớ tới vết sẹo xấu xí trên mặt Lam Thần, lòng đau từng đợt.

"Nhưng Lam Thần vẫn không rời đi, em ấy vẫn ở bên cạnh chị như trước, chỉ là không chịu bước đến Lam gia nửa bước. Chị có hỏi qua, không biết em ấy có nhận ra người cầm dao hôm đó là cha mình hay không, em ấy chỉ lắc đầu không trả lời, ôm chặt lấy chị nói nhỏ: 'Chị, ân oán đời trước, tuy rằng em không thể vứt bỏ toàn bộ, nhưng cũng không để gây trở ngại tình cảm của chị em ta. Nếu như chị không phải Lam Hi, em vẫn sẽ bảo vệ chị, nếu như em không phải Lam Thần, chị cũng vẫn yêu thương em như thế, như vậy là đủ rồi không phải sao?'"

Lam Hi nói xong, quay đầu ý vị thâm trường nhìn Hạ Linh Doanh, nắm thật chặt áo khoác, đi trở về phòng. Chỉ để lại một mình Hạ Linh Doanh ngồi tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói kia:

"Như vậy là đủ rồi không phải sao?"