Hòa thượng trọc đầu phân phó hai người Sở Hoan đặt túi xuống, tiến lên chắp tay chữ thập cung kính nói:

- Tôn giả, người đã mang tới rồi!

Hòa thượng tăng y màu xanh biếc kia cũng không trả lời, dường như không nghe thấy, nhưng hòa thượng trọc đầu không hề nói tiếp, khom người đứng một bên. Sở Hoan nhìn hòa thượng trọc đầu đối với hòa thượng tăng y màu xanh này cung kính như thế, trong long có mấy phần tin tưởng người trước mắt chính là Bì Sa Môn.

Trong mật thất, một mảnh yên lặng, Sở Hoan hơi gấp trong lòng, hắn không thấy Nặc Cự La ở đây, cũng không biết nặc Cự La có bị nhốt trong Phổ Chiếu tự hay này hay không.

Chỉ chốc lát sau, lại thấy hòa thượng áo xanh kia rốt cuộc đứng dậy, chậm rãi xoay người. Sở Hoan cùng Bạch Hạt Tử một trái một phải đứng bên túi toàn than đề phòng, đang trong hang hổ, cũng không thể không đề phòng.

Chỉ thấy hòa thượng áo xanh vóc người cao gầy, long mày cao mắt thấp, hai mắt trũng xuống, da thịt trên mặt khô vàng, nhưng tướng mạo rõ ràng là nhân sĩ Tây Vực, bắt mắt nhất chính là đôi lông mày, lông mày nhẹ nhàng rủ xuống, dĩ nhiên đến tận hai má, đây là lần đầu tiên trong đời Sở Hoan nhìn thấy người có lông mày dài như vậy.

Mặt hòa thượng này không chút thay đổi, đứng đó, chắp tay trước ngực, cả người giống như một pho tượng gỗ, đánh giá cái túi trên mặt đất, rốt cuộc thấp giọng đọc một tiếng Phật hiệu, ngay sau đó nhìn hòa thượng trọc đầu kia, hòa thượng trọc đầu lập tức nói với hai người Sở Hoan:

- Mở túi ra.

Sở Hoan cùng Bạch Hạt Tử liếc nhau, hai người lanh lẹ cởi túi, Kỳ Hoành lăn ra từ trong túi, gã đội khăn đen trên đầu, hai tay trói phía sau lưng, mặc đồ hỉ bào chú rể màu đỏ, phục sức đẹp đẽ như thế, ở trong mật thất lạnh lẽo này, có vẻ không thích hợp.

Hòa thượng trọc đầu chỉ vào Kỳ Hoành nói:

- Tôn giả, đây là Phó sứ Tần quốc, Sở Hoan!

Hòa thượng áo xanh đánh giá mấy lần, rốt cuộc nói:

- Không nên bạc đãi khách quý như thế, nhanh cởi khăn che đầu của hắn!

Sở Hoan lập tức quỳ xuống lấy che đầu của Kỳ Hoành, Kỳ Hoành mở mắt, nhìn khắp nơi một chút, nhíu mày, ngay sau đó lạnh lùng nói:

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao bắt cóc bản sứ ?

Kỳ Hoành cao ngang ngửa Sở Hoan, mặc dù lớn hơn mấy tuổi, cũng nhìn không ra được. Bên trong đèn dầu mờ mờ, trước khi tới Kỳ Hoành ăm mặc dựa theo bộ dáng Sở Hoan, nhìn qua cũng hơi giống nhau, hơn nữa Kỳ Hoành theo binh nghiệp, giống như Sở Hoan, trên người mang theo khí chất quân nhân, giọng nói mang theo uy thế. Sở Hoan ở bên cạnh nhìn thấy, âm thầm gật đầu trong lòng, lần này Bạch Hạt Tử quả thật không chọn lầm người.

Trên khuôn mặt khô vàng của hòa thượng áo xanh rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười, nhưng nụ cười này khiến khuôn mặt vốn hơi cổ quái của lão càng thêm quỷ dị, thấy lão giơ tay lên nói:

- Người tới, lấy ghế!

Trong phòng không có chỗ ngồi, lại thấy hai gã mũ rộng vành phía sau hòa thượng áo xanh đã xoay người, cũng không biết lục lọi thế nào trên vách tường, liền nghe tiếng động cổ quái vang lên, vách tường vốn bằng phẳng bóng loáng, dĩn hiên xuất hiện một khe hở đủ một người đi qua, hai người kia tiến vào bên trong, lập tức mỗi người lấy một chiếc ghế từ bên trong, đặt phía sau hòa thượng áo xanh một chiếc, sau đó đặt phía sau Kỳ Hoành một chiếc.

Hòa thượng áo xanh lại cười nói:

- Mời Sở Phò mã ngồi!

Kỳ Hoành hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Nếu ngươi biết ta là ai, còn dám phái người bắt cóc ta?

Hòa thượng áo xanh ngồi xuống trước, lắc đầu nói:

- Sở Phò mã hiểu nhầm. Chúng ta vốn định kính mời Sở Phò mã, chẳng qua lại lo lắng Phò mã không nhìn trúng người xuất gia chúng ta, cho nên mới đưa ra hạ sách này. Sở Phò mã ngàn vạn lần thứ tội, sau này chúng ta đương nhiên có bồi thường.

Hán ngữ của lão không tính quá tốt, hơi sứt sẹo, nhưng cũng khiến người ta nghe hiểu đại khái.

Kỳ Hoành hừ lạnh một tiếng, không khách khí ngồi xuống, dựa vào ghế, nhìn hòa thượng áo xanh, thản nhiên nói:

- Bất kể là bắt cóc hay mời tới, nếu để ta tới đây, cũng nên có lý do. Sở… Sở Hoan ta cũng không phải người trong Phật môn, bàn kinh luận Phật, chỉ sợ các vị cũng không cần tìm ta!

Hòa thượng áo xanh cười nói:

- Phò mã khách khí, không dối gạt ngài, tối nay kính mời Phò mã tới, quả thật là muốn bàn luận kinh Phật với Phò mã!

Nụ cười của lão hơi cứng ngắc, rõ ràng cho thấy cố gắng nặn ra nụ cười, nhìn rất khó coi.

Kỳ Hoành cũng là người lanh lợi, nếu không cũng không được Bạch Hạt Tử lựa chọn trúng, liền cau mày hỏi:

- Bàn luận kinh Phật? Đại hòa thượng, có phải ngươi nghĩ nhầm rồi hay không.

Hòa thượng áo xanh lắc đầu cười nói:

- Không có nhầm.

- Vậy các ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Kỳ Hoành trầm giọng nói:

- Bàn luận kinh Phật, thứ cho bản Phò mã không thể phụng bồi!

Nói tới đây, gã bỗng nhiên đứng dậy:

- Nếu các ngươi trói ta tới đây, chắc chắn cũng không muốn ta sống sót trở về, Sở Hoan ta là người thống khoái, nếu các ngươi không tha cho ta rời đi, hiện giờ liền giết ta đi!

Hai gã nón rộng vành phía sau hòa thượng áo xanh mi dài lập tức nắm chặt thiết trượng.

Hòa thượng mi dài lại lắc đầu cười nói:

- Sở Phò mã, không biết ngài có biết Nặc Cự La?

- Nặc Cự La?

Trước khi đi, Sở Hoan đương nhiên dặn dò, mục đích lớn nhất của chuyến đi này, chính là cứu Nặc Cự La, nghe được ba chữ Nặc Cự La, Kỳ Hoành đã nhíu mày, ngay cả Sở Hoan cách Kỳ Hoành không xa cũng vừa động trong lòng, nhưng thần sắc không chút gợn song, bình tĩnh như nước hồ.

Trường Mi hỏi:

- Sở Phò mã có xa lạ đối với cái tên này hay không!

Kỳ Hoành biết lúc này, chỉ nhìn Sở Hoan một cái cũng có thể lộ ra sơ hở, Sở Hoan giao trách nhiệm nặng nề cho gã, trong lòng gã cảm thấy đây nhất định là chuyện lớn, không dám hàm hồ, nhưng gã biểu hiện hết sức xuất sắc, chậm rãi ngồi xuống, nhìn đôi mắt Trường Mi, hỏi:

- Nặc Cự La hiện giờ ở nơi nào?

Trường Mi lại cười nói:

- Phò mã không cần nóng lòng, ngài biết Nặc Cự La là tốt rồi.

Lão dừng một chút, lại hỏi:

- Nếu Sở Phò mã biết Nặc Cự La, chắc chắn cũng hết sức quen thuộc Quỷ đại sư!

Sở Hoan cũng không nói tỉ mỉ tất cả tình hình cụ thể cho Kỳ Hoành, Kỳ Hoành cũng không biết chuyện Quỷ đại sự, không nói nời nào, gã chẳng qua cười lạnh một tiếng.

- Bần tăng muốn mạo muội hỏi một câu, Sở Phò mã hẳn là nhớ rõ tòa miếu ở sườn đồi Cổ Lạp Thấm, theo bần tăng biết, Phò Mã ở trong tòa miều kia nhiều ngày, không biết bần tăng có nói sai hay không?

- Đúng thì thế nào? Không phải thì thế nào?

- Như vậy Phò mã đã sớm nhận biết Quỷ đại sư, hay là có nguyên do khác?

Kỳ Hoành cườ lạnh nói:

- Ta cần gì phải nói cho ngươi biết?

Lúc này Sở Hoan lại nắm chặt quả đấm, mặc dù trước mắt Kỳ Hoành biểu hiện rất tốt, có đối có đáp, nhưng chủ đề của Trường Mi ngày càng sâu, Sở Hoan lo lắng Kỳ Hoành hơi so sót, sẽ lộ ra sơ hở.

Hắn chậm chạp không ra tay, bởi vì không nhìn thấy Nặc Cự La xuất hiện, tối nay xâm nhập hang hổ, là vì cứu viện Nặc Cự La, nếu như nhìn không thấy Nặc Cự La thì dễ động thủ, còn muốn cứu Nặc Cự La chính là khó như lên trời, tối nay thật sự là hành động mạo hiểm, thậm chí Sở Hoan không dám khẳng định Nặc Cự la có ở trong Phổ Chiếu Tự hay không, chẳng qua từ trước tới nay hắn chưa từng sợ hãi nguy hiểm, biết rõ núi có hổ, vẫn tiến lên núi, vốn là tính tình của hắn.

Lúc này chưa thấy Nặc Cự La, lại tùy thời có nguy hiểm lộ tẩy, Sở Hoan đã chuẩn bị sẵn trong lòng, một khi lộ tẩy, như vậy chuyện cứu viện Nặc Cự La chỉ có thể gác lại, ít nhất phải đảm bảo ba người có thể toàn thân rời khỏi Phổ Chiếu Tự.

Hắn nhìn mặt không chút thay đổi, nhưng khóe mắt thủy chung lại nhìn Trường Mi.

Trường Mi trang phục cổ quái, Sở Hoan không biết công phu của lão thế nào, chẳng qua hai người cầm thiết trượng kia nhìn qua không phải hạng người đơn giản, có thể đi theo hộ vệ bên cạnh Trường Mi, chắc chắn cũng không phải nhân vật yếu.

Trong mật thất, đối phương có bốn người, bên mình cũng chỉ có ba người, chẳng qua bản lĩnh của hòa thượng trọc đầu dẫn đường kia nhìn qua lơ lỏng, thật sự đối đầu, cũng chỉ là cục diện ba đối ba.

Sở Hoan đại khái rõ ràng bản lĩnh của Kỳ Hoành cùng Bạch Hạt Tử, mặc dù hai người này cũng có vài phần dũng mãnh, nhưng võ công thật sự không cao minh thế nào, nếu như chính diện ba đối ba, Sở Hoan tự tin đối phó bất kỳ một gã cầm thiết trượng nào cũng không khó khăn, thậm chí lấy một địch hai cũng có thể chống được, nhưng bỏ qua mình, nếu như Kỳ Hoành cũng Bạch Hạt Tử đối địch với hai gã thiết trượng, chỉ sợ không phải đối thủ.

Tối nay thật sự đối đầu, mấu chốt ngay tại Trường Mi, nhìn qua bề ngoài Trường Mi, không biết võ công của lão nông sâu thế nào, nếu như võ công của lão thường thường, Sở Hoan cảm thấy tối nay chưa chắc không thể ứng phó, nhưng Trường Mi giống như một vị cao thủ thâm tàng bất lộ, như vậy cục diện tối nay chỉ sợ sẽ là lành ít dữ nhiều.

Mật thất này coi như rộng rãi, hai người của đối phương thi triển thiết trượng tiến lên, dư dả. Nhưng trong lòng Sở Hoan đã có chủ ý, vừa có dị động, cho dù nguy hiểm tính mạng, bất kể võ công Trường Mi mạnh yếu thế nào, mục tiêu đầu tiên của mình chính là Trường Mi. Đây gọi là bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần mình đắc thủ, khống chế được Trường Mi, như vậy tối nay có thể chuyển nguy thành an.

Lúc này Trường Mi đang nhìn Kỳ Hoành, Kỳ Hoành giọng điệu không khách khí, Trường Mi cũng không để ý, chẳng qua thở dài một tiếng, nói:

- Phò mã, hôm nay mời tới đây, quả thực là muốn nói rõ một chuyện lớn của bổn môn với ngài, hết thảy đều là vì tốt cho ngài!

Kỳ Hoành nhíu mày.

- Bần tăng không biết Quỷ đại sư đã nói với ngài những gì.

Trường Mi lắc đầu thở dài:

- Chẳng qua bần tăng muốn hỏi ngài, ngài có biết tại sao Quỷ đại sư cùng Nặc Cự La lại cư ngụ trong miếu thờ sườn đồi?

Kỳ Hoành lắc đầu.

Thật ra đây cũng là nghi ngờ trong lòng Sở Hoan, Quỷ đại sư mang theo Nặc Cự La và Thú Bác Già ở lại miếu thờ sườn đồi nhiều năm, nơi đó vắng ngắt, không có dấu người, nếu như nói chẳng qua nơi đó có một mái lều qua ngày, Sở Hoan lại cảm thấy có lẽ họ tu hành ở nơi hẻo lánh, nhưng sao lại có một tòa miếu thờ tốn nhiều vàng để xây dựng, điều này lại khiến Sở Hoan rất nghi ngờ.

- Đây vốn là chuyện không may của bổn môn, nhưng hôm nay cũng không nên giấu diếm Phò mã.

Trường Mi nói:

- Thực không dám giấu diếm, Quỷ đại sư cùng Nặc Cự La, còn có Thú Bác Già, ba người chính là phản đồ của bổn môn, họ vi phạm môn quy của bổn môn, cho nên bị giam cầm trong miếu thờ ở sườn đồi.

Lão nhìn Kỳ Hoành, gằn từng chữ:

- Ba người này quả thực là phản nghịch lớn nhất từ khi bổn môn lập Tông tới nay!

Gã chắp tay chữ thập thì thầm:

- A Di Đà Phật, Phật môn ta thanh tu ít ham muốn, chỉ vì giải cứu chúng sinh lục đạo, chẳng qua tà ma mất lý trí, dục niệm bùng lên, ba người Quỷ đại sư bị ngoại ma ăn mòn, bỏ lại tôn chỉ Tông ta, nhập ma đạo!