Kỳ Hoành căn bản cũng không hiểu “trường mi” nói gì, nhưng vẫn làm ra vẻ suy nghĩ, mày nhăn lại, chăm chú nhìn “trường mi”.

Ánh mắt “trường mi” có vẻ hòa hoãn, nhìn thẳng vào Kỳ Hoành, giọng nói bình tĩnh:

- Khi ở sườn núi, không biết Phò mã có từng nói chuyện với Quỷ đại sư hay không? Hai người Nặc Cự La và Thú Bác Già cũng là đệ tử của Phật môn, bị Quỷ đại sư mê hoặc, mới bị nhập ma đạo. Người xuất gia cấm nói dối, bần tăng nói như vậy, không biết Phò mã có tin hay không?

Kỳ Hoành chỉ hừ lạnh một tiếng, tự biết nếu không nói gì, cũng có chút không ổn, cuối cùng phun ra mấy chữ:

- Việc này có liên can gì đến ta?

Trường mi cười:

- Bần tăng chỉ sợ Phò mã đã bị Quỷ đại sư dùng xảo ngôn loạn ngữ mê hoặc, nên mới chọn nhầm sư phụ. Theo bần tăng biết, Phò mã ở trong miếu nhiều ngày, bần tăng sợ rằng Phò mã bị Quỷ đại sư dùng chiêu “mưa dầm thấm lâu”, lòng sinh ma chướng. Tối nay bần tăng mời Phò mã tới đây, cũng chính là vì muốn phổ độ chúng sinh, muốn dẫn dắt Phò mã cập thành chính đạo, hết thảy là vì muốn tốt cho Phò mã mà thôi.

- Ồ?

Kỳ Hoành cười nhạt.

Trường mi lại thở dài. Lão vốn tưởng rằng Kỳ Hoành nhất định sẽ tò mò hỏi thêm vài câu, nhưng Kỳ Hoành nói chuyện kín kẽ, sau tiếng thở dài của lão, gã vẫn bất động thanh sắc, trường mi đành phải tiếp tục nói:

- Phò mã, hãy tin tưởng vào lòng từ bi của người xuất gia. Hết thảy chỉ là vì ta lo lắng Phò mã bị ma chướng xâm nhập. Bần tăng dám hỏi một câu, Quỷ đại sư trước khi chết có nói linh tinh gì với Phò mã không? Hay có lưu lại vật gì cho Phò mã không?

- Không có.

Lần này Kỳ Hoành trả lời chắc như đinh đóng cột.

Trường mi thở dài:

- Dường như Phò mã vẫn không tin bần tăng.

- Cũng không phải là tin hay không tin.

Kỳ Hoành đáp:

- Ta với lão ấy bất quá cũng chỉ là quan hệ hời hợt, thời gian ở cùng nhau không nhiều. Đối với lão ấy mà nói, ta chỉ là một người ngoài, tất nhiên sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì với ta.

Kỳ Hoành đúng là khôn khéo. Trường mi nói chuyện vòng co, gã nghe ra Sở Hoan chỉ ở miếu thờ nơi sườn núi vài ngày, lập tức nắm lấy mà phản bác lão ngay.

Sở Hoan ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Tối nay hắn tìm tới Kỳ Hoành, là có mục đích dương đông kích tây, cũng không quá trông cậy vào gã. Nhưng hiện tại, Kỳ Hoành dường như cũng có tác dụng đáng kể. Nói chuyện rất có chừng mực, lại khôn khéo, trong lòng hắn lúc này đã có cái nhìn khác với gã Giáo úy Cận Vệ quân này.

Trường mi liếc nhìn Kỳ Hoành, một hồi lâu vẫn không nói gì, mãi sau mới miễn cưỡng cười:

- Ba người Quỷ đại sư chính là phản nghịch của bổn tông, phạm tội lớn ngập trời. Cho nên mới bị giam cầm ở nơi sườn núi. Phò mã có biết, ba người này phạm vào tội lớn gì không?

Kỳ Hoành lắc đầu.

- Bọn họ trộm bảo bối trấn tông của bổn tông.

Trường mi chậm rãi nói:

- Đó là một câu khẩu quyết, vốn được ghi trên một cái ngọc giản (ngọc giản là thẻ ngọc khắc chữ bên trên - DG), đã bị Quỷ đại sư trộm mất.

- Các ngươi đã tìm được ngọc giản rồi?

- Quỷ đại sư tâm cơ xảo trá, hắn trộm ngọc giản liền bỏ trốn, đệ tử bổn tông tốn bao công sức tìm kiếm mới tìm được hắn.

Trường mi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Kỳ Hoành gần như không chớp mắt:

- Nhưng người này quả nhiên giảo hoạt nhiều thủ đoạn, biết bảo vật trấn tông là bảo bối số 1, nên chỉ lấy nội dung chép trên đó, phá hủy ngọc giản. Kể từ đó, những gì ghi trên ngọc giản đều lưu trong đầu hắn. Chúng ta lại không thể giết hắn, chỉ có thể giam cầm nơi sườn núi.

Trong lòng Kỳ Hoành cực kỳ tò mò, nhưng vẫn không dám hỏi nhiều, chỉ à một tiếng tỏ vẻ là vẫn đang theo dõi câu chuyện mà thôi.

- Chân ngôn ghi trên ngọc giản căn bản không có mảy may tác dụng đối với người ngoài.

Trường mi nói:

- Nhưng đối với bổn tông, thì lại là tinh diệu pháp môn, là do Tổ sư gia Đại Ba La cư sĩ khai tông truyền xuống, chỉ người tu hành mới hiểu được, đối với đệ tử Phật môn rất có ích lợi, nhưng cho tới nay, cũng là bí mật của tông chủ. Bảo vật trấn tông, tất nhiên người bình thường không dễ dàng có được. Trong trường hợp này, Quỷ đại sư bất chấp quy củ lấy trộm ngọc giản, đệ tử Đại Tâm tông chúng ta phải nghênh đón bảo vật trấn tông trở về bổn tông, phổ cứu chúng sinh, A Di Đà Phật.

- Ngươi nói những thứ này, ta cũng không hiểu.

Kỳ Hoành cười khổ:

- Đại sư, ân oán giữa các ngươi ta không rõ. Ta chỉ là một người ngoài, tối nay lại là đêm tân hôn của ta, ta xin đại sư từ bi hỉ xả, hãy để ta về trước.

Trường mi thở dài:

- Phò mã thật sự không liên quan đến bửu bối của bổn tông.

Vẻ mặt lão nghiêm túc hẳn lên:

- Phò mã, bần tăng không dám nói dối, mấy chân ngôn kia đối với người ngoài không có giá trị gì, chỉ là vì chúng ta thờ phụng Đại Ba Ba cư sĩ, cho nên mới phải xem là trân bảo. Trước khi Quỷ đại sư chết, chỉ có Phò mã bên cạnh. Có câu: người chết sẽ nói lời chân thật, chim chết sẽ kêu tiếng bi ai. Quỷ đại sư mặc dù nhất thời bị đọa nhập ma đạo, nhưng chung quy vẫn là người trong Phật môn, uyên thâm Phật pháp, trước khi chết, có thể sẽ tỉnh ngộ, tuyệt sẽ không đem chân ngôn theo được.

Lão dừng một chút, vẻ mặt thành khẩn nhìn Kỳ Hoành:

- Bần tăng tin răng, Phò mã biết mấy câu chân ngôn kia, kính xin Phò mã hãy vì bổn tông mà truyền lại, toàn bổn tông tất cảm kích ân đức Phò mã.

Nói tới đây, trường mi đứng dậy, chắp tay thành hình chữ thập, khom mình hành lễ với Kỳ Hoành. Hòa thượng đầu trọc và hai gã đấu lạp nhân tay cầm thiết trượng cũng hướng Kỳ Hoanh khom mình hành lễ thật sâu.

Kỳ Hoành nhìn thấy trường mi vẻ mặt thành khẩn, hơn nữa gã cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể biết hòa thượng mi dài này nói thật hay giả, vừa không dám nhìn Sở Hoan, để tránh bị đối phương chú ý, trên mặt nhất thời hiện ra vẻ do dự.

Trường mi thấy thế, lập tức nói:

- Phò mã, nếu có thể ban thưởng báu vật đã mất tích của bổn tông, ta tuyệt sẽ không nhận không như vậy.

Lão giơ tay lên, vẫy về phía sau. Hai gã Đấu lạp nhân đem thiết trượng dựa vào vách tường, một lần nữa tiến vào kia khe hở bên trong tường đá, rất nhanh liền đi ra ngoài, mỗi người ôm theo một cái rương khá lớn. Trường mi khẽ gật đầu ra hiệu, hai người này liền mở cái thùng, bên trong mật thất vốn mờ mờ tối, trong lúc nhất thời sáng rực hẳn lên. Trong hai cái rương lớn, đựng đầy vàng bạc châu báu.

Vàng, bạc chói mắt, trân châu trắng như tuyết, ngọc trong suốt, mã não long lanh, răng ngà bóng loáng… đám châu báu trong hai cái rương này quả thật là khiến người ta choáng váng.

Ngay cả Sở Hoan cũng biến sắc. Trường mi dễ dàng mang hai cái rương vàng bạc châu báu ra như thế, số lượng lại cực kỳ khổng lồ, xem ra đám người kia sở hữu tài sản thật vô cùng lớn.

Bạch hạt tử cũng giật mình. Kỳ Hoành chưa từng thấy nhiều tài vật như vậy, trong lúc nhất thời đứng ngây người ra.

- Phò mã, chỉ cần nói ra chân ngôn, toàn bộ đám vàng bạc châu báu này thuộc Phò mã.

Trường mi chắp tay thành hình chữ thập, vẻ mặt biến thành hết sức nghiêm túc:

- Mặc dù là vật thế tục, nhưng Phò mã cũng không phải là người xuất gia, thân là chúng sinh thế tục, kính xin Phò mã xin vui lòng nhận cho!

Kỳ Hoành thở dài, lắc đầu.

- Phò mã cảm thấy những thứ này còn chưa đủ?

Trường mi nhàn nhạt cười hỏi, vừa nhìn hai người kia một cái. Hai người lại tiến vào trong khe hở, rất nhanh liền mang tới một cái rương lớn, cộng thêm một cái hộp ngọc nhỏ được chế tác rất tinh xảo. Hai người đặt cái rương xuống đất, đưa hộp ngọc cho Trường mi.

Bên trong cái rương lớn đựng một bộ sách chữ.

- Cá hòm này, bên trong chứa đầy thư họa, bần tăng cam đoan, mỗi một quyển sách, là độc nhất vô nhị, chẳng những có bút tích văn chương của tiên hiền Trung Nguyên, mà còn có tác phẩm của Tây Vực. Giá trị của những bộ sách này tuyệt không nhỏ.

Hòa thượng mi dài mở cái hộp nhỏ ra, một quầng sáng phát ra nhẹ nhàng mà rực rỡ. Bên trong có ba hình tròn trong suốt:

- Đây là ba viên cực phẩm Dạ Minh Châu, giá trị thế nào, ta tin tưởng Phò mã hẳn là rất rõ.

Giá trị của Dạ Minh Châu, cho dù Kỳ Hoành không rõ ràng lắm, nhưng Sở Hoan thì hiểu rất rõ.

Sở Hoan cũng không phải là chưa từng thấy Dạ Minh Châu, nhưng những viên Dạ Minh Châu đã từng thấy, so sánh với viên Dạ Minh Châu trước mắt này thì nhỏ hơn rất nhiều. Hơn nữa độ sáng hiển nhiên cũng không thể so bì được với ba viên này.

Đây đúng là cực phẩm Dạ Minh Châu.

Dạ Minh Châu tỏa ra ánh sáng sáng ngời, giá trị đúng là không thể so sánh nổi. Sở Hoan biết, ở Trung Nguyên muốn tìm được một viên cực phẩm Dạ Minh Châu như thế, nơi duy nhất có thể có, chính là bảo khố hoàng cung.

Sở Hoan thậm chí tin rằng, cho dù bảo khố hoàng cung bảo khố cho dù có viên Dạ Minh Châu cực phẩm như vậy nhưng số lượng tuyệt đối không thể vượt qua một viên. Nhưng vị hòa thượng mi dài này lại có ba viên, quả thật khiến người ta khó có thể tin vào mắt mình.

Giờ này khắc này, Sở Hoan hơi giật mình, lại càng kinh ngạc. Trấn ma chân ngôn của Quỷ đại sư có giá trị như thế sao? Một câu chân ngôn ngắn ngủn, có thể đổi lấy tài phú khổng lồ như thế, có thể thấy được, trấn ma chân ngôn quý giá nhường nào.

Người của Bì sa môn khổ tâm chuẩn bị bao nhiêu thứ để đổi lấy trấn ma chân ngôn, không tiếc lợi dụng hết thảy thủ đoạn, Sở Hoan mơ hồ cảm giác trấn ma chân ngôn cất giấu bí mật long trời lở đất.

Bạch hạt tử nhìn đến ngây cả người. Mà Kỳ Hoành cũng thật vất vả mới phục hồi tinh thần, trong lòng gã giật mình, có thể nói là còn hơn cả Bạch hạt tử. Nhưng gã thật sự không biết cái gì chân ngôn là cái gì, đành cười khổ lắc đầu nói:

- Đại sư xuất thủ bất phàm, nhưng đúng là... ta thật không biết chân ngôn là cái gì cả. Quỷ đại sư cũng không để lại bất kỳ cái gì cho ta hết.

Hòa thượng mi dài thở dài:

- Lòng dạ Phò mã khiến cho bần tăng khâm phục. Nhiều tài phú như vậy, vẫn không thể khiến người thay lòng đổi dạ.

Lão nói mấy lời này có mấy phần chê cười, hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:

- Phò mã, bần tăng vì phụng chí bảo bổn tông, đã dốc hết túi ra, chẳng lẽ tài phú khổng lồ như thế lại không bằng mấy câu nói kia? Bần tăng lấy thành đối đãi, dốc túi ra, Phò mã vì sao không thể bố thí một hai câu chân ngôn?

Kỳ Hoành thở dài, nói:

- Đại sư, ta và ngươi lời nói xuất phát từ nội tâm , thành thực mà nói... ta... Sở Hoan ta đúng là người thế tục, nếu nói những thứ hoàng kim châu báu này cũng không thể khiến ta động tâm, thì thật là giả dối. Ta cũng muốn biết câu chân ngôn con chó rắm kia lắm ... A, không, nếu như ta thật sự biết chân ngôn là cái gì, cho dù đánh chết ta, thì cũng muốn trao đổi!

Gã ngồi trên ghế, thân hình không yên, bất đắc dĩ nói:

- Nhưng đúng là ta không biết thật.

Kỳ Hoành là Cận Vệ quân Giáo úy của đế quốc, xuất thân binh nghiệp, ý chí kiên định, nhưng nhìn thấy đống tài sản khổng lồ này, tim vẫn đập thình thịch. Dù sao gã cũng là con người máu thịt, đúng như trường mi đã nói, sống ở trên trần thế, thế tục phàm nhân, nhìn thấy tài vật khổng lồ như thế, có thể nào không động tâm? Kỳ Hoành thậm chí đang suy nghĩ, nếu như mình thật sự là Sở đại nhân, nếu quả thật biết câu chân ngôn cái rắm kia, thì nhất định phải trao đổi.

Trường mi bất đắc dĩ nói:

- Phò mã, bần tăng chỉ có hai kiện bảo vật cuối cùng, hai bảo vật cuối cùng này sau khi dâng lên, nếu như Phò mã vẫn không thể ban thưởng chân ngôn, bần tăng không còn gì để trao đổi nữa.