Tâm trạng Nhiễm Thanh Hoàn cực kỳ tệ, gã hằn thù nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, từ sáng sớm đã bắt đầu âm u như thể sắp có bão vậy.

Gã giơ tay lên, khớp xương phát ra tiếng ổ trục mài mòn như phản kháng, gã méo mặt soi gương mặc lễ phục rườm rà. Hôm nay là ngày tiểu Thái tử chọn đồ vật đoán tương lai, ông trời phù hộ, gã sau khi gãy xương toàn thân lại ngã vào nước băng vẫn còn có thể sống sót trở về, đồng thời gặp nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai của học trò được định sẵn.

Trịnh Thánh Kỳ…

Người trong gương bỗng nhiên thở dài, bởi vì lúc thay quần áo không muốn để ai thấy, trong ngôi nhà trống vắng ngay cả một tỳ nữ hầu hạ cũng không có, khuôn mặt rõ ràng bệnh nặng chưa lành, khi đứng một mình ở đó có sự tịch mịch gầy gò – đặc biệt là lễ phục này còn thuần đen.

Gã nhẹ nhàng xắn tay áo, bên trong quần áo ngự ban hiện lên ám văn ẩn ẩn, lần cuối cùng nhìn thấy hoa văn như vậy là buổi tối gặp phải Tiêu Triệu – túc địch của Phượng Cẩn, sau đó, tất cả mọi thứ đã lật nhào chỉ trong một đêm.

Khi thiên mệnh sư mặc hắc bào, phía trong quần áo sẽ tự nhiên sinh ra hoa văn màu tối, lật lại mặc, chính là những truyền kỳ trong ám dạ đó. Câu chuyện này cho chúng ta biết điều gì? Rốt cuộc thiên mệnh sư là gì? Thiên địa chi linh có thể câu thông u minh hiệu lệnh vạn vật, hay… một đám người đáng thương độc hành độc tỉnh trong đêm dài vô tận?

Gã cười cười nhàn nhạt, bỗng nhiên phát hiện trên mặt mình từ lâu đã có quá nhiều thứ không quen, ngay cả nụ cười chẳng hề để ý như chiêu bài cũng có vẻ nội liễm hơn.

Nhiễm Thanh Hoàn kéo cửa ra: “Chuẩn bị xe đi, cảm ơn.”

Chỉ có câu cảm ơn cuối cùng kia, đại khái là thói quen của ngàn năm sau đến nơi này vẫn còn giữ nguyên.

Trịnh Việt hờ hững nhìn tiểu Thái tử trong lòng cung nữ, chỉ thản nhiên gật đầu, tuyên bố bắt đầu buổi lễ, không hề có ý định bế một cái. Thánh Kỳ không thân thiết với hắn, cảm giác của tiểu hài tử luôn nhạy bén nhất, không cần lý trí và từng trải, đôi mắt ngây thơ nhất ngược lại luôn có thể chiếu ra thứ chân thật, trực giác của chúng gần với thú non hơn, loại trực giác này sẽ mất dần đi theo sự trưởng thành.

Tiểu Thái tử có ngoại hình không giống phụ thân anh minh thần võ được truyền tụng, ngược lại giống mẫu thân hơn, đôi mắt to ngập nước lăn tới lăn lui, nhìn rất đáng yêu.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy nhóc con này Nhiễm Thanh Hoàn đã hơi sửng sốt, đứa trẻ chào đời không bao lâu đã mất mẹ này thủy chung là món nợ cả đời gã. Bả vai bỗng bị vỗ một cái, gã quay đầu lại, Dư Triệt hơi cau mày nhìn gã: “Đợt trước Hoàng thượng mệnh lệnh rõ ràng cấm người không phận sự đi quấy rầy ngươi, thế nào rồi, thương đỡ nhiều chưa?”

“Ta không phải đang đứng đây rồi sao?” Nhiễm Thanh Hoàn cười tít mắt, “Chỗ Diêm vương gia không chịu nhận loại bà không thương cậu không yêu ta đây, ngươi nói phải làm thế nào?”

Dư Triệt bật cười: “Ngươi thật đúng là… Lại nói, thân thể tiểu Thái tử cũng thật sự không tệ, tương lai không chừng sẽ là một nhân tài luyện võ.” Trong khi nói chuyện Thánh Kỳ đã nhảy nhót lao vào đống đồ, nhóc con vừa cười toe toét vừa xé đôi quyển sách không biết tên, giơ cánh tay múp míp ném đi.

“Tầm bắn đủ xa.” Nhiễm Thanh Hoàn lui một bước, cúi đầu nhìn quyển sách bị xé nham nhở như chó gặm, “Chậc chậc, sách cổ đó.” Trong giọng nói có sự hả hê không rõ nguyên nhân, quả nhiên, nghe thấy tiếng một đám lão học cứu hít vào.

“Xét theo tuổi Thái tử thì sức lực cũng thật sự không yếu.” Khóe mắt Dư Triệt giật giật.

Tiếp đó Thánh Kỳ lại cầm một cây bút, nghi hoặc nhìn nhìn, sau đó anh dũng nhét ngòi bút lông sói vào miệng, cắn cắn, chắc cảm thấy không ngon, liền vô tình phun ra, ném qua một bên, một giọt nước dãi trên ngòi bút chảy xuống nhỏ lên mặt đất. Phương Nhược Ly cúi đầu, hai vai run run.

“Ta cũng cảm thấy thứ đó không ngon lắm.” Nhiễm Thanh Hoàn nghiêm trang bình luận.

“Trẻ con lúc đang mọc răng, nghe nói khá thích nhét lung tung vào miệng.” Dư Triệt cố hết sức biện hộ cho tiểu chủ tử tương lai.

“…” Trịnh Việt thật sự nhĩ lực quá tốt, im lặng liếc nhìn bên này, trong đôi mắt lạnh như băng có nét cười ôn hòa.

Sau đó Thánh Kỳ bắt đầu hăm hở chà đạp mớ chó má… Không, mớ văn chương thánh hiền.

Mặt Lan Tử Vũ cũng có chút không kìm được, đầu chúng văn thần càng lúc càng cúi thấp, quả thực là một màn thảm không nỡ nhìn.

“Ta nghe nói,” Nhiễm Thanh Hoàn không biết là đang biện giải cho tiểu đông cung bất tri bất giác đã mất hết mặt hay xuất phát từ bản tính chỉ sợ thiên hạ không loạn, “Đánh là thương mắng là yêu, thích không đủ thì dùng chân đạp, phải chăng điều này cho thấy Thái tử điện hạ tương lai có phong thái của một văn hào?”

Bên cạnh lập tức “Xì” vài tiếng, Trịnh Việt bất đắc dĩ trừng mắt nhìn gã một cái, chúng văn nhân sau đó mới kịp phản ứng vội phụ họa luôn miệng, Nhiễm Thanh Hoàn bỡn cợt nhếch miệng.

“Rầm” một phát, lập tức lại lần nữa thu hút ánh mắt mọi người đến nhân vật chính không chịu bị cướp đất diễn. Chỉ thấy Tiểu Thánh Kỳ rất có uy phong “lực bạt sơn hề khí cái thế” mà giơ Thượng Phương bảo kiếm lên… Khụ, không có kết quả, dù sao cũng hơi nặng với trẻ con. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc cậu nhóc vui mừng kêu lên một tiếng, dùng cả tay lẫn chân đẩy thứ chết người này ra, đập thẳng vào bên chân lão nho sinh râu bạc đang hoảng sợ đoán trước tương lai cậu nhóc, lão nhân gia giật nảy mình, lập tức quỵ xuống.

Nhiễm Thanh Hoàn day ấn đường, thở dài như có như không: “Nhóc con vô tâm vô phế này.” Sự thật chứng minh, câu nói không có người thứ hai ngoài gã nghe thấy này là câu duy nhất trong ngày hôm ấy nhất châm kiến huyết chỉ ra bản chất của Trịnh Thánh Kỳ.

Gặp nạn sau Thượng Phương bảo kiếm là ngọc tỷ, nhìn tiểu phá hoại hăm hở lao tới mục tiêu mới mẻ này, Trịnh Việt cũng nhíu mày, dẫu sao cũng là thứ đại diện cho quyền lực tối cao của quốc gia, vô luận thế nào Thái tử cũng không thể thất nghi trên mặt này.

Nhưng rất may, độ nặng nề và sự bất tiện cùng với vài ưu điểm khác của ngọc tỷ vuông vắn đã cứu vớt nó khỏi vận mệnh tan xương nát thịt, nhóc con sau khi chộp thử không có kết quả liền mất đi hứng thú, vội vàng đi hại mục tiêu kế tiếp.

Chưa đầy non nửa canh giờ, ở đây đã cơ hồ không còn thứ nào có thể chỉ giữ thân mình, không phải rơi dưới đất, bị xé rách, thì là dính nước dãi và các chất lỏng không rõ, một nửa số người hóa đá, chỉ có các vị tướng quân trải qua chiến trường dây thần kinh vô cùng thô to còn trấn tĩnh đứng ở một bên, biểu cảm nghiêm túc (?) nhìn tiểu Thái tử làm trò khỉ… Khụ, tiến hành nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai.

Phương Nhược Ly không nhịn được, lén có ý nghĩ đại nghịch bất đạo, đứa trẻ này là con ruột của Hoàng thượng ư?

Thấy không có gì chơi vui, Thánh Kỳ buồn chán ngồi xuống nhìn đông ngó tây, đột nhiên, mắt sáng lên, cậu nhóc vừa bò vừa chạy đến một hướng – Nhiễm Thanh Hoàn ngạc nhiên nhìn quả bóng có chân này loạng choạng chạy tới mình, khóe miệng còn nhỏ nước dãi vừa rồi không biết gặm thứ gì chảy ra, dang đôi tay bé tí làm tư thế đòi bế.

Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt, quả bóng nhỏ lên tiếng: “Ôm… Ôm, ôm một cái…

Trịnh Việt khá hứng thú xem náo nhiệt, không có một chút tự giác của người làm phụ mẫu.

Nhiễm Thanh Hoàn chần chừ khom lưng, vạn phần cẩn thận bế tiểu quỷ lên bằng một cách hết sức có sáng ý, hệt như ôm một quả bom hẹn giờ vậy. Tiểu quỷ không sợ người lạ chút nào, giơ cánh tay ú nu không thấy xương như lạp xưởng ôm cổ gã, thiên địa kinh quỷ thần khiếp mà hôn mặt gã cái “Chụt”, quẹt không ít nước dãi sáng lóng lánh, ngọng líu ngọng lo nói: “Mỹ nhân… Ôm một cái…”

Một nửa số người còn lại cũng hóa đá nốt.

Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa ném luôn cái cục phiền toái trong lòng đi.

Mặt Trịnh Việt tái đi.

Phương Nhược Ly yên tâm giám định: “Đây trăm phần trăm là con ruột của Hoàng thượng không sai được.”

Tiểu Thái tử cười rạng rỡ như ánh dương…