Phảng phất là bốn mùa nhất thành bất biến sâu trong năm tháng, năm qua năm, tuyết đêm đông đượm thứ mùi mất đi mà hoang lương như từ kiếp trước, chờn vờn rơi rụng trên đỉnh núi hoang vu này, ta mở mắt ra, tưởng như phút chốc vượt qua trăm đời trăm kiếp.

Trong những tháng ngày vắng lặng bao lâu về trước, là một tiếng cười khẽ của ai?

Ngươi có từng biết, tương tư nhất dạ tình đa thiểu, chân trời góc biển cũng chẳng phải là dài.

Ta một mình tìm kiếm không mục đích, rốt cuộc tìm được nơi ngươi yên nghỉ, đứng trước mộ bia cô lẻ kia, nhìn vết khắc sâu hoắm trên đó, viết rằng, thiền quyên chi ngoại. Người khắc chữ giống như muốn khắc người nằm dưới ngôi mộ hoang ba thước vào đáy lòng, từng nét đều sâu như sắp nhỏ máu vậy.

Giang sơn như thế, ngươi thì đã tiêu tan ở ngoài lục hợp, nhưng còn ta thì sao…

A Cẩn, ta thì sao?

Thế nhân đều ước ao được như chúng ta, nháy mắt thân thể dừng hình ở trường thành, từ đây đồng thọ với thiên địa, nhân gian thiên thượng, tùy ý đi ở. Buồn cười là chẳng ai biết dưới cái xác này còn bao nhiêu thú vui trên đời, không bằng những người tu tiên luyện đạo tâm chí kiên định, cũng không bằng tinh phách trên núi thủ quang huy nhật nguyệt trăm năm như một ngày, người của thiên mệnh nhìn như trời sinh có thể hiệu lệnh tự nhiên này, phảng phất như thiên địa chi linh, nhưng ai lại được biết bí mật dơ bẩn dưới sự vẻ vang này.

Này, A Cẩn ơi A Cẩn, trước kia ngươi cắm đầu vào núi sách biển học, si mê vùi đầu vào đống giấy lộn, thượng hạ năm ngàn năm, tất cả những lời hoang đường trên giấy đều đọc hết, sao mà thông minh như ngươi, không thử nghĩ mình lại là từ đâu mà đến, và sẽ đi đến phương nào?

Người của thiên mệnh trời sinh vì loạn thế, mà ngươi không chịu tin ta.

Ngươi thà tin lời thánh nhân xương đã ra tro kia, thà tin tưởng hồ ly tinh bụng dạ khó lường muốn hại ngươi, cũng không chịu tin ta một câu… Sống nương tựa lẫn nhau suốt ngàn năm, đứa trẻ như cục thịt nắm chéo áo ta ngoan ngoãn gọi sư huynh, dần dần lớn lên thành phong hoa tuyệt đại, thành người chiếm hết phong cảnh trong tim ta, kết quả là lại không chịu tin ta.

Ngươi muốn cứu vạn dân khỏi nước lửa, ngươi muốn kiêm tế thiên hạ, ngươi muốn coi thương sinh là nhiệm vụ của mình, tim ngươi chứa giang hà hồ hải, núi non nhấp nhô kéo dài ngàn vạn dặm, ta không có nhãn giới rộng như vậy, nhưng trong tim ta có ngươi, chỉ một cái bóng ấy là chẳng còn bỏ thêm được cái gì khác, cho nên ta chỉ đành phải ở lại bên cạnh ngươi, lo điều ngươi lo, cười nụ cười ngươi.

Ta vốn định cứ như thế, dẫu chỉ là bóng lưng ngươi cho ta nhìn, cũng có thể làm lòng ta như nước lặng vượt qua cuộc đời đằng đẵng vô tận này, nhưng đúng ra sớm nên biết, thiên địa này làm sao cho người ta thuận ý được?

Bạch hồ ngày ấy vào nhầm kết giới của ngươi, đôi mắt như điểm sơn ngấn nước nhìn ngươi, ngươi cúi người, trên môi vẫn cứ là nụ cười ôn nhu.

A, A Cẩn à, ngươi xưa nay không muốn tin mệnh số bói toán, thế sự luyện đạt gì đó, sao dạy cũng vào tai này ra tai kia, dù cho thông minh tuyệt đỉnh, làm sao có thể nhìn thấu – kiếp trước kiếp này, thiên lý lòng người?

Ngày ấy, hài tử của ta rốt cuộc không trở về nữa.

Ngươi có biết rằng trong sát na lòng ta lại nổi lên sát ý, chờ quay người lại, tay chân đã lạnh lẽo thấu xương như rơi vào hầm băng?

Thì ra là, từ lâu đã nhập ma chướng rồi.

Hồ loại trời sinh mị cốt, tâm tư cửu khiếu khôn khéo, người nhiều năm không rành thế sự như ngươi làm sao bằng được? Ngươi sau đó liên tiếp bị thương quả thật là ngoài ý muốn sao? Mà tu hành của ngươi giảm đi lại quả thật là do bị thương sao?

Cẩn của ta, từ trong ra ngoài đều thuần khiết tốt đẹp, nào biết thế đạo hiểm ác như vậy.

Bạch hồ kia vốn là tiểu yêu mới có thể huyễn hóa, đi theo ngươi chưa bao lâu mà tu vi tăng tiến vùn vụt, thậm chí có thể bất tri bất giác tránh thiên kiếp, mị nhãn như tơ, ngay cả mùi riêng biệt trên người hồ ly cũng nhạt đến mức ta còn không ngửi thấy. Giơ tay nhấc chân đã điên đảo chúng sinh, ngươi thực sự cho là do nó đêm đêm khô tọa đối nguyệt mà luyện thành sao?

Ta mấy lần khuyên ngươi rời xa nó, ngươi lại vì vậy mà cãi nhau với ta, giận dỗi mấy ngày liền không gặp ta.

Chính là thời điểm ấy, lòng ta đứt từng khúc, cõi lòng sớm đại loạn mới nhất thời không chú ý, để quỷ vương âm u đánh lén. Thì ra trời sinh thông linh, ngàn năm tu hành, mà không chống nổi nửa vết rách trong lòng, kỳ thực hiện giờ nhớ lại, thay vì nói là bị quỷ vương do lệ khí thiên địa biến thành đoạt tâm trí, chẳng bằng nói là tâm ma của chính ta dẫn đến.

Quỷ vương âm u trời sinh thị sát thành hình, không máu không vui, một khi đoạt được thân thể ta, liền như cá gặp nước.

Dáng vẻ ngươi ngày ấy khi nguôi giận trở về sững sờ trước mặt ta, xuyên thấu qua đôi mắt như một tiếng sấm giáng vào lòng ta, ta liều không cần toàn bộ pháp lực, trong khoảnh khắc trục xuất quỷ vương âm u khỏi linh đài, quy về bụi đất, nhưng ngươi lại không chịu nghe ta giải thích một câu.

A Cẩn, thì ra là ngươi muốn ta chết sao… Ngươi, thì ra là không cần sư huynh nữa sao…

Một kiếm đâm vào ngực ta, ngỡ ngàng không biết tháng năm, một tấc tương tư một tấc tro tàn, rốt cuộc tình thâm không thọ.

Loáng thoáng nhìn thấy nụ cười đắc ý như yên tâm trên khuôn mặt mắt hạnh má đào kia, ta ra tay, đoạn kiếm của ngươi, xoay tròn bay lên, một kích lôi đình, hồ yêu con con dù đã hút không ít tinh khí của ngươi, rốt cuộc cũng không chịu nổi một chưởng của ta.

Ngươi thét lên nhỏ máu, xung quanh hoa đào bay lả tả như hồng vũ, chúng ta hai tâm tư khác nhau, nguyên là như đoạn trường.

Thôi thôi, thế gian vô tình này, để nó lại mà làm gì?

Không biết là lệ khí quỷ vương âm u lưu lại làm loạn ta, hay ta đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Trang sinh mộng điệp, làm sao biết không phải là điệp mộng Trang Chu? Ta chấp niệm không đoạn, tự biếm nhập ma, như vậy ngày sau ngươi sẽ vô tình, trong mắt trong lòng chung quy vẫn phải vì thiên hạ thương sinh của ngươi mà nhớ ta.

Nhưng ta chưa từng nghĩ đến, ngươi lại bỏ ta mà đi, vượt thời gian không gian, chẳng biết tung tích.

Ta đối với ngươi ngàn năm như một ngày, ngươi không muốn tin ta, bạch hồ kia rõ ràng rắp tâm xấu xa, ngươi có thể vì nó mà thương tâm tuyệt tình, bỏ đến chân trời sao?

Ta mất ngót hai mươi năm, ngót hai mươi năm, chỉ để gặp lại ngươi một lần, cho dù chết dưới tay ngươi, rốt cuộc tìm kiếm được tung tích của ngươi trong thế giới kỳ quái đó.

Thấy đứa trẻ mười chín năm trước suýt nữa đoạn tuyệt sinh cơ được ngươi dùng ba giọt máu trong tim bạch hồ cứu về, trên khuôn mặt thanh tú xinh xắn do vậy mà có sự quyến luyến không nói nên lời, như ngươi thời niên thiếu cá tính kiêu cuồng bất kham, nhưng cũng trong ánh mắt có thêm sự khôn khéo cơ trí khi hiểu thấu hết thảy.

Ngươi chăm chú nhìn ánh mắt nó, lại là xuyên qua nó nhìn thấy ai?

Ngần ấy năm qua, trong lòng trong mắt ngươi, lại từng có ta hay chăng?

Từng có ta hay chăng?

Ta mở miệng, song cái gì cũng chẳng nói nên lời.

Hai mươi năm hành tẩu nhân gian, nhìn thấu phong cảnh, Cẩn đơn thuần thiện lương của ta vậy mà cũng học được tính toán rồi, biết không phải là đối thủ của ta, lại dùng cấm thuật thượng cổ lấy tính mạng làm dẫn để phong ấn ta dưới Trúc Hiền sơn.

Thế nhưng, nếu ngươi nói một câu bảo ta đi chết, dẫu có tan xương nát thịt, ta làm sao nhẫn tâm tổn thương ngươi nửa phần?

Ta nghe thấy đứa trẻ kia hàm hồ dùng thơ văn giải tỏa nỗi buồn, nó lấy thiên mệnh chi linh, và ba giọt máu hồ ly, sớm nhìn thấu an bài ngươi cố gắng che giấu, song khó được không ti tiện giảo hoạt như bạch hồ kia, ngược lại giống ngươi năm xưa, là một đứa trẻ tốt chí tình chí nghĩa, lại là một si nhân chịu đem tính mạng đổi ly thương.

A Cẩn, khi ta nghĩ về cuộc đời ngươi, rất nhiều chuyện xa xưa đều đã mơ hồ, ấn tượng khắc sâu, ngươi lại chỉ từng làm hai đại sự, mỗi một lần đều có người thương tâm tưởng chết…

Niên niên khán tắc yến, nhất thập tứ phiên hồi, như hà, bất kiến nhân quy? (Câu này nằm trong bài Lâm Giang Tiên, dịch nghĩa là: hàng năm nhìn chim én nơi biên tái, chúng đã trở về mười bốn lần, mà sao vẫn chưa thấy người trở lại)

A Cẩn…