Cửa nhà mở ra, đèn bật sáng, “Tây Canh, Tây Canh có phải không?” Có tiếng người nhẹ nhàng hỏi.

“Mẹ, là con, con về rồi đây.” Lâm Tây Canh thay giầy, bước nhanh vào.

Lâm phu nhân, Khương Tố Trân đang ngồi trên sô pha, thấy con đi vào liền đặt vải thêu trên tay xuống, dịu dàng bảo, “Mệt không con, nên đi ngủ sớm một chút.”

Lâm Tây Canh nghe vậy cũng không lên lầu luôn, chỉ cởi áo vest xuống, nhìn gương mặt gầy khô của mẹ, “Mẹ, con nói rồi, mẹ đừng chờ con nữa.”

Khương Tố Trân lắc đầu, “Con chưa về, mẹ không ngủ được, nhân tiện vừa làm vừa đợi con luôn.” Bà nâng nâng tấm vải đã thêu hơn nửa lên nói.

“Muộn như vậy, mắt mẹ lại kém, mẹ đừng thêu nữa.” Lâm Tây Canh khẽ cầm lấy vải thêu trên tay mẹ, “Để con đỡ mẹ lên, mẹ cũng ngủ sớm đi.” Anh vừa nói vừa nâng cánh tay mẹ.

“Được, ngủ thôi, không thêu nữa. Đúng là nhìn không rõ nữa, tuổi tác chẳng tha ai, không biết trước khi con kết hôn có thêu xong không nữa?” Khương Tố Trân than thở.

“Thêu không xong cũng không sao, sức khỏe mới quan trọng.” Vừa đỡ mẹ lên bậc thềm anh vừa nói.

“Ơ kìa, đây là phong tục ở Phong Đình. Khi mẹ kết hôn, bà nội con cũng tự tay thêu nguyên một bộ cho mẹ, bây giờ, dù mẹ không thể thêu xong một bộ, nhưng tốt xấu gì cũng được một nửa, cũng coi như tấm lòng người làm mẹ chồng này với con dâu.”

Khương Tố Trân cười nói. Còn nửa năm nữa là con trai lập gia đình, theo phong tục ở quê nhà Phong Đình, bà phải thêu trọn bộ chăn gối cho đôi vợ chồng son.

“Mẹ, bây giờ cũng không chuộng gối thêu, hơn nữa Kì Kì cũng sẽ không để trong lòng nên mẹ đừng thêu nữa, mệt người mẹ ạ!” Lâm Tây Canh ra sức ngăn cản ý tưởng này của mẹ. Nguyên một bộ chăn gối? Đợi đến khi thêu xong rồi, mẹ nhập viện là vừa mất.

“Mẹ biết con lo cho mẹ, nhưng đó là phong tục bao đời nay.” Khương Tố Trân vẫn kiên quyết giữ vững ý kiến.

“Mẹ, phong tục không giống người, người còn phải sống. Còn nữa, sau này mẹ đừng đợi con nữa.” Lâm Tây Canh nói,

Khương Tố Trân nở nụ cười, “Ha ha, được, đợi đến khi con kết hôn thì mẹ không quản nữa. Trước khi cưới mẹ lo, cưới xong vợ lo.” Bà vừa cười vừa đùa.

Đi đến trước phòng ngủ của mẹ, Lâm Tây Canh khẽ nói: “Mẹ, ngủ ngon.” Khương Tố Trân gật gật đầu, đoạn đẩy cửa đi vào.

Lâm Tây Canh nhìn theo bóng mẹ. Ba mẹ đã riêng phòng hơn mười năm, không phải đồng sàng dị mộng, mà là ở riêng dưới cùng một mái nhà, lại kính nhau như khách.

Hôn nhân giữa Khương Tố Trân và Lâm Đông Dương là kiểu hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy điển hình, không có tình yêu mãnh liệt, không có cảm xúc ngọt ngào, chỉ có những chuỗi ngày nhạt nhẽo. Khương Tố Trân xuất thân từ gia đình giàu có ở Phong Đình, hoàn toàn môn đăng hộ đối với Lâm gia.

Từ nhỏ bà đã được dạy dỗ rằng chồng là trời, rằng con gái gả chồng như bát nước hắt đi. Ngày bước ra khỏi nhà họ Khương, bà đã biết, cánh cửa nhà mẹ đẻ sẽ vĩnh viễn đóng lại trước mắt mình.

Không bao lâu sau khi kết hôn, Lâm Đông Dương liền rời khỏi quê nhà Phong Đình, thời đại thay đổi đã tạo nên không biết bao nhiêu triệu phú, mà Lâm Đông Dương chính là một trong số những nhân tài ấy.

Đàn ông có tiền liền hư hỏng, Lâm Đông Dương cũng không ngoại lệ. Cuộc sống hôn nhân vô vị với Khương Tố Trân đã nhanh chóng đưa ông đến vòng tay người đàn bà khác.

Khương Tố Trân chỉ có thể yên lặng chịu đựng, thậm chí còn gạt Lâm Tây Canh chỉ vì không muốn phá hỏng hình tượng người cha trong mắt con trai.

Bà cố gắng duy trì cuộc hôn nhân trước bờ vực tan vỡ này. Có gia đình, có con trai, bà tin, có một ngày, chồng bà nhất định quay về.

Mãi đến khi Lâm Tây Canh hai mươi tuổi mới biết được chân tướng mọi việc. Anh khiếp sợ, anh ngạc nhiên, cảm thấy người cha cao cả bấy lâu nay hóa ra chỉ là kẻ phản bội, phản bội gia đình, phản bội vợ con.

Thì ra, đây là lý do vì sao cả ngày mẹ buồn bực không vui. Thì ra, đây là lý do vì sau mẹ hay khóc thầm. Đều là do ba, là do bộ mặt thật phía sau vẻ đạo mạo kia.

Ba mẹ không ly hôn, mẹ vẫn như trước gắng hết sức làm tốt nghĩa vụ của một vị Lâm phu nhân, chăm chồng, chăm con, phụng dưỡng mẹ già.

Thuở nhỏ, Lâm Tây Canh sống ở quê nhà Phong Đình, nơi đó có bà nội, có mẹ. Khi ấy, ba không mấy khi về thăm nhà, mẹ vẫn hay nói với anh, “Tây Canh, ba rất bận, ba sẽ bớt thời gian về thăm con.”

Sau này, Lâm Tây Canh mới hiểu được, ba anh rốt cuộc bận gì. Ông ta bận lo cho hai người “vợ”, bận lừa gạt mẹ anh, còn bận an ủi người đàn bà kia.

Lâm Tây Canh không hiểu vì sao ba mẹ không ly hôn, hôn nhân như vậy nhất thiết phải duy trì sao? Ly hôn không phải rất tốt sao? Mẹ có thể quên đi việc ba phải bội, ba cũng có thể toàn tâm toàn ý ôm ấp người đàn bà kia. Nhưng cuối cùng, họ vẫn lựa chọn tiếp tục cuộc hôn nhân sai lầm này.

Lâm Tây Canh cũng không hỏi mẹ anh vì sao không ly hôn. Sau này bà nội nói cho anh biết, Khương Tố Trân không chịu từ bỏ cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng này là vì, nếu bà là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Lâm gia, thì chí ít con trai bà sẽ là người thừa kế hoàn toàn hợp pháp trong nhà họ Lâm.

Lâm Tây Canh thà rằng không cần cái mác Lâm gia, anh chỉ cần cùng mẹ sống một cuộc sống bình lặng. Anh tin tưởng mình có khả năng giúp mẹ không cần lo cơm áo gạo tiền, anh có thể.

Chỉ có điều, mẹ vẫn khăng khăng chọn con đường nhẫn nại xa vô tận, tựa như không có điểm dừng ấy.

Cuối cùng, Lâm Đông Dương cũng về bên vợ con, bởi vì người đàn bà kia rời xa ông, bà ta đã lập gia đình.

Khương Tố Trân vô cùng trân trọng sự thay đổi này của chồng, bất kể Lâm Tây Canh phản đối thế nào, bà vẫn tha thứ cho chồng. Lâm Tây Canh tự hứa, anh phải đòi lại gấp bội nỗi sỉ nhục ba từng mang đến cho mẹ.

Bao năm qua, mẹ đều phải tránh mặt ở quê nhà Phong Đình, để lại tòa nhà này là thiên đường vui chơi của ba.

Lâm Tây Canh nằm trên giường, chỉ nửa năm nữa thôi anh sẽ dọn khỏi ngôi nhà này, đây chính là mong muốn của anh, sẽ không cần mỗi ngày giả vờ hòa thuận đầm ấm nữa.

Trước đây, anh từng định đưa mẹ rời khỏi Lâm gia, cho dù không ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, anh cũng không để ý.

Chỉ cần mẹ được vui, chỉ cần mẹ lại có thể nở nụ cười. Tìm một công ty làm công ăn lương, một hai năm rồi kết hôn, một nhà bốn người vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng Khương Tố Trân không đồng ý, bà không muốn con trai vì mình mà rời bỏ Lâm gia, từ bỏ tất cả. Nếu thật sự như thế, chẳng phải bao năm nhẫn nại của bà trở thành vô nghĩa sao?

Lâm gia là của Lâm Tây Canh, là của con trai Khương Tố Trân, dù Lâm Đông Dương có khốn nạn thế nào thì Lâm Tây Canh cũng là con ông ta, là đứa con duy nhất, là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lâm.

Bà muốn tận mắt chứng kiến con mình đi lên vị trí cao nhất ở Lâm thị, tới ngày đó, bao nhiêu khổ cực Khương Tố Trân bà từng chịu đựng đều đáng giá.

Hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Lâm Tây Canh tắt ngúm, anh ngày càng trở nên trầm ổn cẩn trọng. Anh phải sống vì mẹ, phải phấn đấu để đạt được mong muốn của mẹ.

Anh phải tự mình đi lên vị trí cao nhất của Lâm thị, đưa Lâm thị đi tới đỉnh cao. Anh muốn nói cho mọi người biết, anh mới đích thực là chủ nhân của Lâm thị.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lâm Tây Canh cũng lặng lẽ từ bỏ cuộc sống từng mơ ước, ánh đèn ấm áp, mẹ hiền, vợ thảo, con ngoan, là khung cảnh không thể có trong cuộc đời anh.

Ngọn lửa nhiệt tình bị dập tắt hoàn toàn, anh không ôm bất kì ảo mộng nào về tương lai, chỉ còn lại một Lâm Tây Canh lạnh lùng hà khắc, lạnh nhạt, hờ hững, hành động dứt khoát, làm việc không ngừng nghỉ.

Tốt nghiệp đại học, anh lập tức vào làm ở Lâm thị, chưa từng dừng bước dù chỉ một giây. Ban đầu, anh chỉ là một nhân viên quèn ở Lâm thị, không ai biết anh là con trai độc nhất của Lâm Đông Dương.

Anh giống như những công nhân mới vào làm, công việc nặng nhọc đến mấy cũng luôn sẵn sàng, từng bước, từng bước một đi lên vị trí tổng giám đốc này.

Năm ấy anh ba mươi tuổi, Lâm Đông Dương mới giới thiệu người con trai này trong một cuộc họp cổ đông cao cấp. Ông ta kiêu ngạo mà nói rằng đứa con này không làm ông ta thất vọng, không cần bất kì ai giúp đỡ, chỉ vài năm ngắn ngủi đã có thể an vị trên ghế tổng giám đốc.

Từ ấy mọi người mới biết, người thanh niên cũng họ Lâm này là chủ nhân tương lai của Lâm thị.

Những đêm dài yên tĩnh, Lâm Tây Canh vẫn thường nghĩ, sinh ra ở nhà họ Lâm là may mắn hay bất hạnh. Trong mắt người ngoài, anh ngậm chìa khóa vàng lớn lên, những chuyện cả đời người khác cũng không làm được thì anh chỉ cần khẽ gẩy tay là xong.

Nhưng nào ai hiểu được con người thật của anh, nỗi khổ tâm của anh, sự mệt mỏi của anh. Người như vậy, liệu có tồn tại trên đời này không?

Anh chán ghét cuộc hôn nhân giả tạo của ba mẹ, nhưng mà, hiện tại, anh cùng Ngô Nhân Kì cũng sẽ bước vào vũng bùn hôn nhân ấy, giam sâu trong đó, cả đời đừng hòng quay đầu lại.

Ngô Nhân Kì không phải người trong mộng của anh, cô vĩnh viễn không thấu hiểu con người anh, cô không thể. Tuy luôn nói yêu anh, nhưng cô mãi mãi sẽ không bước vào trái tim anh được.

Thứ mà Ngô Nhân Kì yêu chỉ là sự giả tạo của anh, là vẻ bề ngoài anh gắng sức tạo ra.

Lâm Tây Canh mê man đi vào giấc ngủ, một ngày cũng chỉ có mấy tiếng buổi đêm thuộc về riêng anh. Anh để mặc mình chìm sâu vào chiêm bao.

Ở đó, anh được trở lại nhà cũ tường trắng ngói đen nơi quê nhà Phong Đình, bên tai lại có giọng mẹ dịu dàng, “Tây Canh, Tây Canh, mẹ ở trong này, đến đây với mẹ.”

Ngày hôm sau, Lâm Tây Canh bị gọi vào phòng chủ tịch, không vì chuyện công việc, chỉ vì trò khôi hài ngày hôm qua. Anh đã sớm đoán được, Ngô Vĩnh Phát nhất định lại gọi điện cho ba anh, oán trách vì thái độ lạnh nhạt của anh với Ngô Nhân Kì.

Lâm Đông Dương nhìn đứa con trước mặt, thiếu niên ngây ngô ngày nào đã sớm thành người thanh niên trưởng thành, chính chắn. Ông không biết phải nói thế nào về con trai, về người con đã phải chịu bao tổn thương từ cuộc hôn nhân thất bại của ông với Khương Tố Trân.

Khi còn trẻ, ông luôn trốn tránh, trốn tránh Khương Tố Trân, trốn trách trách nhiệm của một người làm chồng, một người làm cha. Đứa con kiêu ngạo của ông, ông biết, sâu trong thâm tâm, nó hận ông.

“Tây Canh, ngồi đi.” Lâm Đông Dương chỉ chỉ chiếc ghế trước mặt. Lâm Tây Canh thong thả ngồi xuống, ung dung chờ Lâm Đông Dương giáo huấn.

“Tây Canh, hôn sự với Kì Kì chuẩn bị thế nào rồi?” Lâm Đông Dương không hề nói đến cuộc điện thoại của Ngô Vĩnh Phát.

Chuyện Ngô gia cưng chiều con gái ai ai cũng biết, nhưng Ngô Nhân Kì sắp thành người nhà họ Lâm, thói quen như vậy cũng nên sửa lại, không thể cả đời thất thường như thế được.

“Có người phụ trách, gần đây con cũng không hỏi.” Lâm Tây Canh trả lời. Mọi việc chuẩn bị cho hôn lễ đều giao cho công ty dịch vụ lên kế hoạch, anh không có thời gian chính mình làm việc này.

“Được, tốt, đàn ông vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng. Tất nhiên, nhiều khi cũng phải biết dỗ dành vợ, chỉ có điều, không được nuông chiều quá.” Lâm Đông Dương nói.

Khóe môi Lâm Tây Canh giật giật, nghĩ thầm, dỗ dành phụ nữ chẳng phải sở trường của ông sao, về việc này, nào ai dám cùng ông so tài. Anh thản nhiên nhìn ba, không nói lời nào.

Lâm Tây Canh không trả lời làm ba anh có chút xấu hổ. Lâm Đông Dương ho khan hai tiếng, bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, “Được rồi, chúng ta nói chuyện nhà máy điện bảo vệ môi trường.”

Ông che giấu sự lúng túng, khẽ buông chén.