Không khí trong xe vô cùng nặng nề, không hề vui vẻ như mọi ngày. Tiệc tan, Ngô Nhân Kì trầm mặc không nói. Thật ra, cô rất muốn hỏi Lâm Tây Canh, “Em rốt cuộc là gì của anh?” nhưng vẫn không đủ dũng khí, cô sợ nghe được đáp án khiến cô tan nát cõi lòng.

Đoạn tình cảm này, trước giờ đều là cô cố chấp theo đuổi, giống như, bản thân mình chỉ sống vì anh, lúc nào cũng nghĩ đến anh, trong mắt chỉ có anh. Anh là duy nhất, anh là tất cả, ngoại trừ anh, cô không còn thấy được điểm tốt từ bất cứ người con trai nào khác, nếu không phải Lâm Tây Canh, cô cũng nhất quyết không cần.

Ban nãy, mẹ cô đã khuyên cô, nghĩ thoáng ra một chút, kết hôn rồi là sẽ tốt cả thôi. Cô chỉ gật đầu, nhưng mọi chuyện liệu có được như thế không? Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi, nhưng không hiểu sao lúc này lại thấy rất hoang mang. Nếu, chỉ là nếu, kết hôn xong, bao hy vọng cũng tan thành mây khói, thì biết làm sao bây giờ? Cô thực không muốn nghĩ tiếp.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Ngô Nhân Kì đặt tay lên cửa xe, uể oải nói, “Ngủ ngon, anh Tây Canh.”

“Ngủ ngon.” Lâm Tây Canh nhẹ giọng trả lời. Chỉ một tiếng “ngủ ngon” của anh khiến Ngô Nhân Kì hoàn toàn tuyệt vọng. Anh không hề giải thích, hoặc là một cái ôm, hay chỉ đơn giản là nghe chính anh gọi một tiếng “Kì Kì”, giống như cha mẹ, giống như Hạ Dương, ngắn gọn nhưng chan chứa yêu thương, chỉ cần gọi cô một tiếng “Kì Kì”…

Ngô Nhân Kì buông tay, quay lại nhìn Lâm Tây Canh, “Anh Tây Canh, Lâm thị thiếu tiền sao?” Cô hỏi.

Lâm Tây Canh sửng sốt, thật không ngờ Ngô Nhân Kì lại hỏi vậy, anh lắc đầu, “Không thiếu.”

“Không thiếu? Vậy sao anh không giành lấy chuỗi hạt?” Ngô Nhân Kì quyết định hỏi rõ ràng, cô không muốn chính mình cứ mơ hồ mãi như thế.

“Lâm thị không thiếu tiền, anh cũng không thiếu tiền, chỉ có điều cái giá đó vượt xa giá cả thực của chuỗi hạt.” Lâm Tây Canh nói. Điều này, anh hiểu, Hạ Dương hiểu, mọi người ở đó cũng hiểu, Hạ Dương thắng cuộc chơi, nhìn như thắng, nhưng rút cuộc vẫn là bại. Về lý mà nói, ra tay đúng lúc, không võ đoán, không kích động, mới là đức tính nên có của một người lãnh đạo.

“Nhưng đây không phải làm ăn, chẳng lẽ anh không thể vì em… “ Ngô Nhân Kì nói không lên lời, chẳng lẽ, anh không thể vì cô, vì vị hôn thê của anh mà lãng mạn một chút được sao?

“Kì Kì, sau này em sẽ hiểu.” Lâm Tây Canh tiếp lời cô.

Ngô Nhân Kì cười giễu, hốc mắt lại dâng đầy nước, “Em không hiểu, em vĩnh viễn không hiểu. Anh Tây Canh, trong chuyện này, vấn đề không phải là tiền, mà là anh có muốn hay không, là anh có yêu em không?” Cô mệt mỏi nói ra khúc mắc trong lòng, anh có yêu cô không? Mặc dù họ đã đính hôn, mấy tháng nữa sẽ kết hôn, nhưng mà, giờ phút này cô mới dám thẳng thắn hỏi anh vấn đề này.

Lâm Tây Canh không trả lời. Yêu? Không yêu? Chuyện này tựa như vở kịch Shakespeare, sống hoặc chết, đều là vấn đề nghiêm túc, anh không có cách nào trả lời Ngô Nhân Kì, càng không có cách nào làm trái lòng mình mà nói yêu cô. Rốt cuộc như thế nào là yêu, tim đập thình thịch, hay còn cảm giác nào khác? Lâm Tây Canh chưa từng trải qua, thế nên không thể cho cô đáp án.

Anh do dự, anh trầm mặc. Ngô Nhân Kì thấy hết. Hóa ra chỉ mình cô ảo tưởng, trước giờ đều mình cô chủ động tiến tới, còn anh chỉ bị động tiếp nhận.

“Yêu em không?” Cô lẩm bẩm, bàn tay đặt trên cửa xe hơi dùng lực, “Lạch cạch” một tiếng, cửa xe mở ra. “Ngủ ngon.” Cô không hề quay đầu lại, dứt khoát xuống xe, loạng choạng bước về phía cửa nhà.

Lâm Tây Canh nhìn theo Ngô Nhân Kì, ánh mắt dừng lại trên cửa nhà họ Ngôn một khắc liền đánh xe ra khỏi lề đường. Đêm đã khuya, ánh trăng ngủ, sao ngủ, anh cũng nên ngủ thôi.

Ngô Nhân Kì vừa bước vào nhà, không kìm được khóc nức nở, chỉ biết che miệng chạy một mạch về phòng. Ngô Vĩnh Phát thấy con gái bảo bối chan chứa nước mắt thì vô cùng lo lắng, “Kì Kì, làm sao vậy, làm sao vậy, không phải con đi dự tiệc sao? Làm sao vậy? Cãi nhau à?” Ông đi sau Ngô Nhân Kì lo lắng hỏi liên tục.

Nhưng lúc này Ngô Nhân Kì không muốn nhìn mặt ai, càng không muốn nghe bất kì ai nói, chỉ một mực muốn về phòng, trở về với thế giới nhỏ bé của mình, trốn thật kĩ, một mình khóc, một mình buồn.

Cô dứt khoát đóng cửa phòng, nhốt Ngô Vĩnh Phát bên ngoài cửa, mặc cho ông vừa gõ cửa vừa gọi, “Kì Kì, Kì Kì, rốt cuộc làm sao vậy? Bảo bối, bảo bối, mở cửa, nói cho ba, ai bắt nạt con, ba nhất định báo thù cho con.” Ngô Vĩnh Phát vẫn dỗ dành Ngô Nhân Kì như khi cô còn nhỏ, dường như trong mắt ông, con gái Kì Kì vĩnh viễn là bảo bối nhỏ bé ngày nào.

“Không cần lo cho con, ba đi đi, đi đi.” Ngô Nhân Kì ở trong phòng đang bạo phát, hướng về phía Ngô Vĩnh Phát ngoài cửa mà la hét.

Ông càng thêm lo lắng, sốt ruột đập cửa liên hồi. “Đừng đập nữa, ồn chết.” Phía sau, Ngô phu nhân đã về nhà, hô to với chồng.

“Sao lại thế này, lúc đi rõ ràng vui vẻ lắm mà, sao lúc về lại khóc nức nở như vậy?” Ngô Vĩnh Phát thấy vợ đã về, vội vàng kéo lại hỏi chuyện.

Ngô phu nhân kéo ông về phòng ngủ, đoạn kể hết đầu đuôi sự việc. “Thì ra là như vậy, chỉ là một chuỗi hạt thôi sao? Có đáng giá không?” Ngô Vĩnh Phát nghe xong nhẹ nhàng thở ra.

“Ông nghĩ kĩ tý đi, Kì Kì không phải vì chuỗi hạt, mà là vì thái độ của Tây Canh. Cả hội trường ai cũng nhìn ra Kì Kì muốn có chuỗi hạt ấy, nhưng nó lại làm như không thấy. Nó là chồng chưa cưới của Kì Kì, chẳng lẽ không giành lấy cho vợ chưa cưới được, chuyện đến nước này, Kì Kì còn mặt mũi nào chứ.” Ngô phu nhân bực lây sang chồng, đàn ông đúng là chỉ biết nhìn bề ngoài, thứ con gái muốn không phải là trân châu, mà là tấm lòng Lâm Tây Canh.

“Ôi, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát, hù chết tôi, khóc đến kinh thiên động địa.” Ngô Vĩnh Phát thở phào một hơi.

“Đàn ông mấy người a, thật sự là không hiểu lòng phụ nữ, Kì Kì muốn không phải là trân châu, mà chỉ là một phần tâm ý của Lâm Tây Canh đối với nó thôi. Tôi thấy hơi lo, Tây Canh đối với con gái chúng ta không nhiệt tình như Kì Kì đối với nó.” Ngô phu nhân nghĩ đến biểu hiện hờ hững của con rể hôm nay, con gái bà vui mừng hay đau lòng cũng dường như không liên quan đến anh ta, cứ như thế này, con gái bà có thể hạnh phúc sao? Thân là mẹ, bà không khỏi lo lắng.

“Phụ nữ các bà nghĩ nhiều thôi, chỉ là một chuyện nhỏ, đợi đến khi kết hôn thì tốt rồi, không lập gia đình thì còn trẻ con mãi.” Ngô Vĩnh Phát phản đối.

“Nói với ông chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.” Ngô phu nhân hừ lạnh một câu.

“Không sao đâu, chúng nó quen nhau lâu như vậy, Kì Kì cũng nên hiểu rõ Tây Canh, nó không phải loại người không có chừng mực, lại nghiêm túc, đàn ông như vậy mới tốt, chững chạc, thận trọng, hơn nữa, dù sao cũng là con gái nhìn trúng, đâu phải do chúng ta ép buộc.” Ngô Vĩnh Phát vỗ vỗ vai vợ, cẩn thận trấn an.

“Chỉ mong vậy.” Ngô phu nhân bất đắc dĩ gật gật đầu, không nhịn được thở dài một tiếng. Ai bảo con gái mình cả ngày chỉ biết đuổi theo người ta, nói ra chỉ càng thêm xấu mặt. Nhưng Ngô phu nhân vẫn không hiểu, Lâm Tây Canh lãnh đạm kia vì sao lại đột nhiên cầu hôn con gái bà, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến cả hai nhà. Nhiều năm qua, hai bên gia đình từ tràn đầy hy vọng đến chan chứa thất vọng, nhưng vào đúng lúc không ngờ nhất, Lâm Tây Canh lại đột nhiên ném một quả bom nguyên tử, khiến mọi người bất ngờ, vội vàng chuẩn bị lễ đính hôn, sợ anh một đêm tỉnh ngủ sẽ đổi ý.

Ngô Nhân Kì nức nở trên giường, vải tơ tằm thấm nước mắt ẩm ướt, dán vào mặt lạnh như băng, tựa như trái tim Ngô Nhân Kì lúc này, biết lấy gì sưởi ấm đây?

Nước mắt dần cạn khô, cổ họng đau rát, vô thức nấc nghẹn ngào. Tiếng chuông di động trong túi vang lên, một lần lại một lần, dừng rồi lại kêu, người ở đầu dây bên kia dường như muốn thi gan với Ngô Nhân Kì.

“Sao hả?” Ngô Nhân Kì vừa bắt máy liền la lớn. Lúc này, chỉ có Hạ Dương, trước sau cũng chỉ có Hạ Dương, vĩnh viễn không phải là Lâm Tây Canh.

“Kì Kì, khóc sao?” Hạ Dương không để ý đến tính trẻ con của cô, chỉ lo lắng hỏi. Lúc này, anh đang đứng dưới phòng cô, nhìn bên trong một mảng tối om, cô nhất định rất đau lòng. Cô đau, anh còn đau gấp bội, nhưng cô cũng viễn không rõ, vĩnh viễn không hiểu được.

“Đi chết đi, đều do anh, đều do anh, anh vì cái gì mà phải làm như vậy, tôi đáng cười lắm sao? Các người đều ăn hiếp tôi.” Ngô Nhân Kì tức giận quát, bao nhiêu khó chịu với Lâm Tây Canh đều trút hết lên người Hạ Dương. Đối với Lâm Tây Canh, cô chưa từng như vậy, lần nào cũng thế, người chịu trận đều là Hạ Dương.

“Kì Kì, anh không ăn hiếp em, em biết mà, anh sao có thể ăn hiếp em được.” Hạ Dương cười khổ, tự thấy mình thật giống Trư Bát Giới, vốn định dùng chuỗi hạt để thử tình cảm của Lâm Tây Canh đối với Ngô Nhân Kì, không ngờ lại quay súng bắn mình, không đánh mà thua. Nếu Lâm Tây Canh thắng được chuỗi trân châu, Ngô Nhân Kì còn có thể cảm ơn mình, nhưng hiện tại, tính một đằng ra một nẻo, lại càng khiến Nhân Kì ghét bỏ. Tại sao trước mặt Lâm Tây Canh, anh luôn thua, luôn làm những chuyện không bình thường.

“Hạ Dương, anh biết không? Bây giờ, tôi hận không thể rút da anh, nướng anh, ăn anh. Anh chết đi, Hạ Dương.” Ngô Nhân Kì nhắm mắt lại, gào lên với di động.

Hạ Dương cười cười, “Kì Kì, tin anh, anh sẵn lòng, chỉ cần em vui, chuyện gì anh cũng sẵn lòng.” Nhưng mà, ngay cả một cơ hội em cũng không chịu cho anh, Hạ Dương thầm nói trong lòng.

“Dương Dương, anh nói đi, vì sao anh ấy không giống anh, nếu, anh ấy có một phần mười, không, một phần trăm là đủ rồi, thì bây giờ tôi cũng không đau lòng như vậy, vì sao? Anh nói cho tôi biết đi.” Ngô Nhân Kì ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn lên trời đêm đen kịt.

“Kì Kì, anh không biết, không phải em yêu anh ta như thế sao? Kì Kì, đừng khóc, đừng khóc vì anh ta nữa, được không?” Hạ Dương đau lòng an ủi Ngô Nhân Kì trong phòng. Kì Kì, chỉ cần em đi đến trước của sổ, em sẽ thấy, người đàn ông luôn đợi em là anh, là Hạ Dương, là “Dương Dương” em vẫn gọi, chút không phải “anh Tây Canh” em yêu.

“Dương Dương, ai được anh yêu nhất định rất hạnh phúc.” Ngô Nhân Kì khịt khịt mũi, giọng khàn khàn.

“Vậy sao?” Hạ Dương nhìn lên bầu trời, một màu đen kịt, tối nay cả ông trời cũng thật ảm đạm. Tắt điện thoại, anh quay đầu nhìn song cửa sổ, “Kì Kì, em hạnh phúc không? Người anh yêu chính là em, em có cảm nhận được không? Em hạnh phúc không?” Anh nhẹ giọng hỏi, không có người trả lời, chỉ có tiếng gió đêm xào xạc.