"Keng oang!".

"Rầm! Rầm!...".

Nhân lúc bốn cỗ khôi lỗi vừa bị đẩy lui, Lăng Tố vội vã lấy ra bảo vật hộ thân cuối cùng của mình: Vạn Cổ Tiên Liên!

Nắm lấy Vạn Cổ Tiên Liên trong tay, Lăng Tố đem nó úp lên trán. Sau khi tiên liên biến mất, một dấu ấn hình hoa sen màu xanh lập tức hiện ra ngay tại mi tâm nàng. Kế đó, hai tay nàng liên tiếp thi triển một ấn quyết kỳ lạ. Đúng vào thời điểm ấn quyết hoàn thành, một chuyện ngoài sức tưởng tượng xảy ra.

Có thêm hai Lăng Tố nữa xuất hiện!

Tướng mạo, y phục, dấu ấn hoa sen,..., tất cả đều giống ý như đúc. Thậm chí... ngay đến tu vi cũng hệt như nhau. Là Linh châu cảnh đệ cửu trọng!

Xẹt! Xẹt!

Chính lúc này, bốn cỗ khôi lỗi công đến!

Ánh mắt Lăng Tố lóe lên, một lần nữa Tiểu Thanh, Thiên Tuyết, Tàn Nguyệt hiện ra. Có điều... lần này không phải ba mà là chín thanh! Ba thanh Tiểu Thanh kiếm, ba thanh Thiên Tuyết kiếm và ba thanh Tàn Nguyệt kiếm. Cả chín thanh đồng loạt phóng đi.

Cửu kiếm tề xuất!

"Keng! Keng! Keng!".

"Keng! Keng! Keng!...".

...

Một tràng âm thanh đinh tai vang lên một cách hỗn loạn. Lúc nãy chỉ với một Lăng Tố đã có thể đánh ngang sức với bốn cỗ khôi lỗi, giờ lại có thêm hai Lăng Tố nữa thì kết quả thế nào thiết nghĩ chẳng cần đoán cũng biết. Bốn cỗ khôi lỗi kia đã bị đánh nằm rạp trên đất!

Có điều trận chiến vẫn chưa kết thúc. Bởi vì hiện giờ bọn chúng đã lại lần nữa đứng lên.

Lăng Tố sẽ e ngại sao?

Nếu là lúc nãy thì đúng là vậy, nhưng là bây giờ, sau khi đã sử dụng bí pháp cưỡng ép dung nhập cùng Vạn Cổ Tiên Liên thì nàng chẳng còn lo sợ gì nữa. Thắng bại vốn đã phân định!

Tiểu Thanh, Thiên Tuyết, Tàn Nguyệt, Ngân Kiều, tất thảy mười thanh kiếm quang mang đại phóng, đồng loạt nhằm vào khớp gối của bốn cỗ khôi lỗi đánh xuống.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Hệt như lần trước, bằng tốc độ nhanh như chớp, bốn cỗ khôi lỗi chuyển mình né tránh. Nhưng... bọn chúng tránh hết được sao?

Không. Tốc độ của chúng nhanh nhưng Lăng Tố há lại chậm, huống hồ mười thanh kiếm trong tay nàng lại còn đồng loạt xuất kích.

Thế cục đã định, chẳng thể vãn hồi!

"Rắc rắc...".

"Rắc rắc...".

...

Khớp gối của bốn cỗ khôi lỗi đã bị đánh vỡ!

Mất đi nguồn cung cấp linh lực, một kết quả tất yếu xảy ra: bốn cỗ khôi lỗi lần lượt ngã xuống.

"Bịch! Bịch!".

"Bịch! Bịch!".

Sau khi chắc chắn kẻ địch đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa, lúc này Lăng Tố mới giải trừ bí pháp, đem Vạn Cổ Tiên Liên trong mi tâm lấy ra.

"Phốc!".

"Sư phụ!".

"Trưởng lão!".

"Trưởng lão!".

...

Khẽ lắc đầu, Lăng Tố đưa tay lau vết máu trên miệng, bảo:

"Đừng lo. Ta ổn".

Nói xong, nàng âm thầm vận hành tâm pháp áp chế thương tích trong người, tiếp đó thì tiến lại chỗ Vương Chi.

Hắn vẫn nằm im đấy, đầu được Ni Na ôm chặt vào lòng, không một hơi thở, không một nhịp tim. Gương mặt tím tái, toàn thân lạnh lẽo... Hắn... thật sự đã biến thành một xác chết rồi.

"Hức ức... hức... hức...".

"Hức... ức...".

Nhìn thế xác vô hồn của Vương Chi, nhìn bộ dạng thương tâm nức nở của Ni Na, Lăng Tố... nàng chẳng biết mình nên mở lời thế nào cho đúng. Lời ra đến miệng, cuối cùng đều bị nàng nuốt trở vào.

Nàng ước gì mọi chuyện sẽ không xảy ra thế này. Giá như nàng quyết đoán sớm hơn, dốc toàn lực sớm hơn thì có lẽ... có lẽ Vương Chi đã chẳng phải chết. Nàng không giết hắn nhưng hắn lại vì nàng mà chết. Là nàng đã hại hắn. Nàng ước gì nàng có thể trả cho hắn...

Thế nhưng tất cả vẫn chỉ là ước, một điều ước vô nghĩa vì nó sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật.

Vương Chi... hắn chết rồi. Hắn đã chết rồi.

...

Phải, hắn chết rồi...

"Oang!".

"Oang!".

"Oang!".

Tiểu Bá Vương cắn chặt răng, tay siết thanh đại đao liên tiếp dập mạnh một đầu xuống nền đất cứng. Hắn... hắn...

Hắn hận!

Đưa mắt nhìn sang Đại Diệm Đao - thanh đao đã bao phen cùng hắn vào sinh ra tử - thanh đao mà hắn quý như tánh mạng, thanh đao mà hắn...

"Ya a a a a!!".

Bi phẫn hét lên một tiếng, Tiểu Bá Vương đem Đại Diệm Đao nhấc lên, kế đó thì...

"Rắc!".

Đại Diệm Đao đã bị bẻ gãy!

...

...

"Bây giờ ta nên cứu hắn hay là đoạt xá hắn đây?".

Bên trong đan điền của Vương Chi lúc này có một thân ảnh đang hiện diện. Nó rất mông lung và mờ nhạt, đến mức gần như là vô hình. Mấy lời vừa rồi chính là được phát ra từ thân ảnh này.

Giữa không gian bao la màu đỏ, thân ảnh kia hết đi qua rồi đến đi lại, khuôn mặt đầy vẻ đăm chiêu.

"Ta chỉ vừa mới thức tỉnh chưa lâu, tàn hồn vẫn còn quá yếu ớt, nếu lúc này ra tay thì quả thật không thể nắm chắc sẽ thành công. Trong hơn trăm vạn phân hồn thì chỉ có mỗi cái này là trốn thoát được, một khi đoạt xá thất bại thì trăm tính ngàn tính coi như đổ sông đổ bể hết...".

"Hừ! Không ngờ Khổng Tước Đại Minh Vương kia lại vô dụng như vậy. Thân là một trong thập đại thần vương của yêu tộc, trong tay lại còn có Đại Minh Thánh Hỏa mà lại chẳng làm gì được Hỗn Thế Ma Tôn. Nếu như hắn mạnh thêm một chút thì ta đâu có ra nông nỗi này...".

"... Trăm triệu năm nhẫn nhục suy tính cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Ta đường đường là Ma Bôi chí cao vô thượng vậy mà lại thành ra nông nỗi này, thậm chí ngay đến một tên tu sĩ Linh tuyền cảnh nhỏ nhoi như con sâu cái kiến cũng không dám đoạt xá".

...

...

Đưa mắt nhìn không gian bao la màu đỏ một vòng, thân ảnh hư ảo kia thở ra một hơi, có vẻ đã nghĩ thông suốt.

"Tiểu tử, coi như nhường ngươi thêm một lần. Ngươi cố mà giữ mạng cho tốt, một khi ta tu bổ đủ lực lượng thì cũng chính là lúc cơ thể này sẽ trở thành của ta".

Nói xong, thân ảnh hư ảo nhắm mắt lại, cả người hóa thành một đám mây đen.

Từ trong đám mây, một phần nhỏ được tách ra rồi hóa thành những tia khí li ti tràn khắp kỳ kinh bát mạch của Vương Chi...

Một chuyện ngoài sức tưởng tượng lập tức xảy ra.

"Thình thịch".

"Thình thịch".

"Thình thịch... thình thịch...".

Tim Vương Chi vốn đã ngừng đập bỗng bất ngờ nổi nhịp. Ban đầu chầm chậm, kế đến thì mỗi lúc một nhanh dần. Cùng với đó, sắc mặt hắn cũng bắt đầu trở nên hồng hào, hơi thở có lại...

Đây là...

Đứng phía đối diện, gương mặt vốn đang sầu muộn của Lăng Tố tức thì biến đổi. Nàng không dám tin. Phải, nàng ngỡ là mình bị bí pháp cắn trả nên sinh ra ảo giác.

Vương Chi rõ ràng đã chết, lúc nãy nàng đã dùng thần thức tra xét rất kỹ. Một người chết sao có thể sống lại được?

Để xác định là mình có thật sự lầm lẫn hay không, Lăng Tố dùng thần thức tra xét lần nữa...

Thật sự là sống lại!

Đây... chuyện này sao có thể?

Lẽ nào là bị đoạt xá?

Thế nhưng từ nãy giờ nàng làm gì nhìn thấy có nguyên thần hay linh anh nào ở đây?

Vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, cuối cùng thì Lăng Tố cũng có quyết định.

Mắt thấy mọi người vì tâm trạng đau buồn, thương tiếc mà chưa nhận ra sự hồi sinh của Vương Chi, nàng lên tiếng:

"Ni Na, ngươi kiểm tra thân thể Vương Chi một chút đi".

"Hức hức... ức... Hắn chết rồi... Hắn chết rồi...". - Vừa khóc thút thít Ni Na vừa nói.

Thật sự thì hiện tại nàng đang rất thương tâm. Nàng còn chưa kịp nắm tay hắn, còn chưa kịp ôm hắn, còn chưa kịp hôn hắn dù chỉ một lần. Vậy mà hắn đã...

Càng nghĩ Ni Na lại càng khóc to hơn, tay càng ép đầu Vương Chi vào ngực mình chặt hơn...

Đáng thương cho Vương Chi, hắn chỉ vừa mới thở được mấy hơi thì cả mũi lẫn miệng liền bị ngực Ni Na bịt kín. Phải biết là ngực của nàng rất lớn a. Cái này... đúng là quá tàn nhẫn a!

P/s: hôm trước nói sẽ nghỉ 2 ngày nhưng chưa nghỉ, vậy nên ngày mai và ngày mốt sẽ không có chương. (Phù... Thật là mệt mỏi...)