Phù Thiên Ký

Chương 111: Vì ai mà khóc? Vì ai mà đau? Vì ai mà chiến?

Răng nghiến chặt, Tiểu Bá Vương đưa tay lưng chừng, một thanh đại đao dài gần tám thước lập tức hiện ra.

"Rắc... ắc...".

Đại đao vừa cắm xuống đất liền tạo ra một tá vết nứt xung quanh. Toàn thân thanh đao bỗng phát ra hồng quang rực rỡ, khí thế khiếp người.

Tiểu Bá Vương đang định dùng bí pháp!

"Sư huynh không được!".

Đoán được ý định của Tiểu Bá Vương, Cao Tuyền tức thì chạy lại ngăn cản. Nàng dùng cả hai tay nắm chặt thanh đại đao, nét mặt vô cùng khẩn trương:

"Sư huynh! Nếu tiếp tục sử dụng bí pháp thì căn cơ của ngươi sẽ bị tổn hại! Hơn nữa ngươi cũng sẽ không thể đánh lại bọn chúng được!".

Không đánh lại... Tiểu Bá Vương sao lại chẳng biết điều này. Nhưng là huynh đệ của hắn... Cỗ khôi lỗi khốn kiếp kia đã giết chết huynh đệ của hắn ngay trước mặt hắn. Vậy mà hắn... hắn chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn. Hắn hoàn toàn bất lực.

Tất cả... tất cả hết thảy đều là vì hắn quá yếu. Tất cả đều là vì hắn không có đủ lực lượng!

Chết tiệt!!

...

Tiểu Bá Vương đích thị là bất lực. Nhưng bất lực nào phải chỉ riêng mình hắn. Ni Na, Hà Linh, Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu và cả... Hoàng Nữ Tú Anh, tất cả đều bất lực.

Hắn cứ thế mà ra đi sao?

Hắn cứ thế mà rời bỏ thế giới này sao?

Và nàng... nàng cứ thế mà nhìn theo thôi sao?

Những câu hỏi cứ nối nhau hiện lên trong tâm trí Hoàng Nữ Tú Anh. Những câu hỏi mà nàng sẽ chẳng bao giờ trả lời.

Ni Na vì hắn mà khóc, Tiểu Bá Vương vì hắn mà đau, vậy còn Hoàng Nữ Tú Anh nàng?

Nàng không có nước mắt ư? Không biết đau ư?

Không. Nước mắt của nàng đã rơi rồi. Rất nhiều. Khác chăng là nó không rơi xuống đất mà chảy ngược vào tim. Nàng đau lắm. Đến nỗi mũi chẳng còn thở được, miệng chẳng còn nói được...

Rốt cuộc là tại sao?

Tại sao nàng lại khóc nhiều đến thế? Tại sao nàng lại đau nhiều đến vậy?

Hắn... có là gì của nàng đâu...

... có là gì của nhau đâu...

...

"Keng Keng!".

"Keng!".

Tại sao?

Lúc này Lăng Tố cũng đang rất muốn biết là tại sao. Nàng và Vương Chi, ngoài việc thay thế tỷ tỷ truyền dạy cho hắn một ít thuật pháp thì quan hệ giữa hai người chẳng có gì đáng kể cả. Nàng là trưởng lão, hắn là đệ tử, toàn bộ chỉ có bấy nhiêu.

Nhưng tại sao hắn lại vì nàng mà hứng chịu nhát kiếm kia?

Hắn không biết rằng nó là quá lớn, là ngoài sức của hắn ư?

Dù hắn có ngốc nghếch thế nào thì cũng phải nhận ra chứ. Vậy thì tại sao...?

Lăng Tố không hiểu. Nàng không thể hiểu nổi. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nàng được ai đó hy sinh cả mạng sống để cứu mình. Từ trước đến giờ, làm điều đó vì nàng thì chỉ có mỗi tỷ tỷ nàng thôi. Nhưng đó là thân tỷ tỷ nàng, còn Vương Chi kia... hắn là gì của nàng chứ?

Nàng không trả lời được. Nàng chỉ biết là bây giờ hắn đã chết. Vì nàng mà chết. Nàng nợ hắn. Một món nợ mà sẽ chẳng bao giờ nàng có cơ hội để trả. Lúc này, nàng chỉ có thể làm được một việc duy nhất cho hắn: giết hung thủ đã lấy đi tánh mạng hắn.

Vì Vương Chi, vì mọi người, và vì cả chính bản thân Lăng Tố nàng, bằng mọi giá nàng phải tiêu diệt bốn cỗ khôi lỗi kia, bất kể hết thảy chúng đều có thực lực Linh châu cảnh đệ cửu trọng đi chăng nữa.

Hiện giờ, ngoài ba thanh linh kiếm là Tiểu Thanh, Thiên Tuyết và Tàn Nguyệt thì trên tay nàng hiện còn có thêm một thanh kiếm khác nữa. Nó dài tầm bốn thước, có màu bạc, kiểu dáng cổ xưa. Khác với ba thanh linh kiếm kia, thanh kiếm này không phải do linh lực biến hóa thành mà là một thanh thực kiếm. Tên nó gọi Ngân Kiều, là một thanh đại hung chi kiếm đã sinh ra linh trí. Từ khi có được nó, tính đến nay thì nàng chỉ mới sử dụng đúng duy nhất một lần.

Mặc dù Ngân Kiều là một kiện chuẩn thánh khí có uy lực cường đại nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Lăng Tố cũng chẳng muốn dùng tới nó. Lý do chỉ có một: thanh Ngân Kiều này mang sát khí quá nặng.

Có điều lúc này, dù sát khí của nó có mạnh hơn nữa thì nàng cũng sẽ không do dự mà đem ra sử dụng. Nàng không muốn vì sự thiếu quyết đoán của mình mà lại có thêm ai đó nữa phải chết!

Ánh mắt kiên định, thần sắc lạnh lùng, Lăng Tố đưa một luồng linh lực hùng hậu vào thanh kiếm trong tay, hướng về một trong bốn cổ khôi lỗi đánh tới.

Ngân Kiều xuất, hung quang đại phóng!

"Keng!".

"Rầm!".

Chỉ một đường kiếm, cỗ khôi lỗi có thực lực Linh châu đệ cửu trọng nọ lập tức bị đánh bay!

Thừa thế xông lên, Lăng Tố tiếp tục hướng Ngân Kiều về phía ba cỗ khôi lỗi còn lại.

"Keng! Keng! Keng!".

"Rầm! Rầm!...".

Giống như cỗ khôi lỗi đầu tiên, ba cỗ khôi lỗi này cũng nhanh chóng bị Ngân Kiều đánh ngã.

Xong rồi ư?

Vẫn chưa.

"Soạt soạt soạt...".

Vốn đang nằm rạp dưới đất, bốn cỗ khôi lỗi lần lượt đứng dậy, tiếp tục đánh tới Lăng Tố.

Bọn chúng là khôi lỗi. Bọn chúng không biết đau!

Chẳng những không biết đau mà thân thể của chúng cũng cực kỳ cứng rắn, mặc dù vừa bị Ngân Kiều đánh trực diện nhưng dường như chúng vẫn không hề hấn gì, thậm chí đến một vết xước cũng chẳng có!

Chứng kiến một màn này, sắc mặt Lăng Tố liền trở nên trầm trọng. Nàng không nghĩ thân thể những cỗ khôi lỗi kia lại cứng rắn đến như vậy.

Thực lực Linh châu đệ cửu trọng, thân thể lại cứng rắn chẳng thua gì thánh khí, rốt cuộc phải là đại nhân vật cỡ nào mới có năng lực làm ra những cỗ khôi lỗi mạnh mẽ bậc này...

Tranh thủ hít vào một hơi, Lăng Tố tiếp tục điều khiển Tiểu Thanh, Thiên Tuyết, Tàn Nguyệt đối kháng với ba cỗ khôi lỗi, riêng cỗ khôi lỗi thứ tư thì đích thân nàng vung Ngân Kiều tiếp đón.

"Keng... g... g... g...!".

Sau cú va chạm nảy lửa, cỗ khôi lỗi bị đẩy lui. Tuy nhiên, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nó đã lại lần nữa cầm kiếm xông đến.

Phía đối diện, Lăng Tố không chút chậm trễ, cầm Ngân Kiều nhằm khớp gối của khôi lỗi đánh tới.

Đó là điểm yếu duy nhất của chúng!

Xẹt!

Lần này thì Lăng Tố thật sự bị làm cho kinh ngạc.

Trong sát na, cỗ khôi lỗi kia đã tránh được mũi kiếm nhanh như chớp giật của nàng!

Này...

Đây rốt cuộc là loại khôi lỗi gì mà lại có linh trí bậc này? Đánh vào tay không né, ngực không né, bụng không né, ấy vậy mà khi đánh vào điểm yếu thì...

"Keng! Keng! Keng!".

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khi mà Lăng Tố còn chưa hết ngạc nhiên thì ba thanh linh kiếm Tiểu Thanh, Thiên Tuyết, Tàn Nguyệt đã lần lượt bị ba cỗ khôi lỗi đánh bay.

Không xong!

Lăng Tố nàng đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Nàng vừa lơ đễnh và bây giờ nàng phải trả giá.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Bị ba cỗ khôi lỗi đồng loạt công kích, Lăng Tố vội vã vung Ngân Kiều chống đỡ.

"Keng oang...!".

Chính ngay lúc đôi bên va chạm, chẳng biết từ khi nào phía sau Lăng Tố đã xuất hiện thêm một cỗ khôi lỗi nữa.

Là cỗ khôi lỗi lúc nãy đã tránh thoát mũi kiếm của nàng!

"Phốc!".

"Trưởng lão!".

"Trưởng lão!".

...

"Ầm!".

Liên tiếp lùi lại gần chục bước, Lăng Tố đưa tay ôm ngực, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

"Sư phụ!".

Hoàng Nữ Tú Anh nhanh chóng chạy tới, chứng kiến vết thương trên lưng Lăng Tố thì không khỏi lo lắng:

"Sư phụ! Người...".

Hoàng Nữ Tú Anh còn chưa kịp nói thêm thì đã bị Lăng Tố đẩy lui ra sau.

Bốn cỗ khôi lỗi kia lại xông tới!

Cố áp chế vết thương trong người, Lăng Tố cấp tốc điều động toàn bộ linh lực dồn vào Ngân Kiều.

Một kiếm chém ngang!