Biên tập: Nguyệt Tận

Mặc Khê Đoạn dạo gần đây có một cái thói quen không mấy tốt đẹp, lúc ăn thì cứ thích ngồi cạnh nam mà cọ tới cọ lui, không đếm xỉa tới sắc mặt ngày càng khó coi nơi đối phương, không ngừng gắp cái này, gắp cái nọ cho vào chén nam nhân, sau đó lại giương “móng vuốt” sờ mó bắp đùi người ta một cách…tỉnh rụi.

Kết quả thường thấy là bị đạp qua một cái bàn khác mà ngồi ăn.

Nhưng cuộc trò chuyện đêm qua hiển nhiên khiến Mặc Khê Đoạn có chút áp lực, người cũng “ngoan ngoãn” đi rất nhiều. Thế nên sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc Nhai ngồi dùng bữa sáng tại nơi lầu các, hắn lại tự giác ngồi vào một cái bàn khác…không chút động tay động chân.

Điều này khiến cho nam nhân có chút ngạc nhiên, không khỏi nhìn nhìn song nhãn đối phương, người nọ lại tránh đi ánh mắt của hắn.

Nam nhân khẽ nhướng mày, cũng chẳng nói gì, quay đầu tự châm cho mình một chén trà nóng, bắt đầu thong thả thưởng thức điểm tâm tinh xảo trên bàn.

Có lẽ là do tâm tình khác thường, nam nhân hôm nay không còn như khi xưa: cả người lúc nào cũng tản ra thứ khí tức âm lãnh mà nguy hiểm, một nụ cười nhạt thôi cũng đủ khiến cho nhân tâm kinh đảm, thấm thỏm lo âu.

Hắn của ngày hôm nay, lại như yên vân <mây khói> trầm tĩnh, lẳng lặng ngồi ở một góc, cũng chẳng tài nào cảm nhận được sự tồn tại nơi hắn, chỉ khi đương trường chuyển tầm mắt đến trên người hắn…thế nào cũng vô pháp dời đi.

Hắn cứ như vậy mà ngồi ở đấy, không có bất kỳ biểu tình nào, mái tóc dài sắc tro nhu thuận xõa trên người, song nhãn lạnh lùng khẽ khép hờ, mơ hồ mang theo chút tang thương cùng mỏi mệt, rồi lại tản ra thứ khí tức cấm dục khiến kẻ khác muốn khinh nhờn.

Nhưng đó cũng chỉ là giả tạo, Mặc Khê Đoạn biết.

Nam nhân không hề thay đổi, chỉ là có chút mệt mỏi.

“Vị huynh đài này, một người độc ẩm chẳng phải rất vô vị hay sao?” Lúc này, một vị nam tử tuấn tú mặc gấm vóc hoa bào, tay cầm tử kim ngọc phiến <cây quạt màu tím a~> bước đến trước bàn Nhai: “Nếu không ngại, tại hạ đây nguyện bồi huynh đài cộng ẩm.”

Ngữ tất, cũng chẳng chờ Nhai trả lời, tự động ưu nhã ngồi xuống nơi đối diện hắn, gương mặt để lộ nụ cười nhìn thế nào cũng giống như đang trêu hoa ghẹo nguyệt.

Điều này khiến cho Mặc Khê Đoạn ngồi một bên chợt âm trầm cả khuôn mặt, toàn thân tỏa ra thứ khí tức âm u.

Nhai cũng không đếm xỉa tới nam tử kia làm gì, mi mắt thậm chí còn chẳng nhấc lên, vẫn lẳng lặng thưởng thức trà.

“…….” Nam tử kia bị lơ đẹp, có chút xấu hổ mà sờ sờ cằm, vừa định nói thêm cái gì, bên cạnh bỗng truyền đến một đạo kình phong tàn nhẫn. Nam tử cả kinh, thầm nghĩ bất hảo, vận khởi nội công để kháng cự, nhưng khi khách nhân chung quanh khẽ hít một hơi thật sâu, hắn đã bị cái bàn bên cạnh phang thẳng vào, văng khỏi lầu hai mà ngã vật ra trên đường cái.

Mãi đến khi hôn mê tới nơi, nam tử kia còn chưa hiểu được, vì sao với cái tiêu chuẩn kiếm hiệp điên phong này của hắn, một chút dư địa của phản kháng cũng chẳng có, cứ như vậy mà bị đá văng ra ngoài….

“Chán sống rồi, ngay cả người của ta mà cũng dám đùa giỡn….” Nhỏ giọng lầm bầm, Mặc Khê Đoạn vỗ vỗ hai tay, có chút tức giận ngồi xuống đối diện với Nhai. Lòng cũng âm thầm hạ định quyết tâm, sau này tuyệt đối sẽ theo sát nam nhân, tránh cho mấy con heo này thừa dịp mà sàm sỡ hắn.

Bất quá, bộ dạng của Nhai dạo này quả thực có chút….

Nghĩ nghĩ, Mặc Khê Đoạn vô thức dùng mắt để đánh giá nam nhân đang trầm mặc kia, càng nhìn càng muốn nhốt cái người này ở nhà luôn cho rồi, chứ cứ để hắn ở ngoài này mà câu dẫn nam nhân, chắc có ngày…..

Cơ mà màu sắc cùng hình dáng của đôi môi kia…..Ahhhh……Thiệt là chịu hết nổi mà…… (Tận: *nhìn khinh bỉ tập 4*)

“Nhìn cái gì đó?” Nam nhân bị nhìn chằm chằm có chút khó chịu mà giương mắt nhìn lại hắn, băng lãnh đến độ khiến cho Mặc Khê Đoạn không khỏi phát run một trận. Nhưng hình như hắn đã sớm thành thói quen, lúc này lại đổi sang biểu tình ôn nhu, chống cằm cười nói: “A….. ta đang nhìn Nhai cưng nhà ta nha….” (Tận: *nhìn khinh bỉ tập 5*)

“……” Nam nhân nghe vậy, khóe miệng khống chế không được mà co rút.

Tuy rằng bữa sáng cuối cùng cũng trôi qua bình yên như một kỳ tích, nhưng tinh thần Mặc Khê Đoạn lại cực kỳ bất ổn, cứ nghĩ chuyện vừa rồi là một điềm xấu….

Dù chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả được cái cảm giác này, nhưng nó quả thật rất khó chịu…

(Đệ Tam Quyển Hoàn – Chính Văn Thượng Bộ Hoàn)

—————————————————————————-

Mấy năm trời cuối cùng cũng xong thượng bộ nha~~~ *nhục ko chịu đc*

Cảm ơn những ai đã theo Tận đến hết thượng bộ a~~ *chấm chấm nước mắt*

Ta sẽ phấn đấu hơn nữa (trong tốc độ edit) ở hạ bộ nha:”>

………..

Chuẩn bị cho cái phu thê phóng đàm để dứt điểm Thượng bộ luôn:”>…