- Đúng vậy a, đây chính là điểm Diêu mỗ bội phục Đại Đô Đốc. Đã trị gian nhân lại không rước họa vào thân!

Diêu Sùng nói ra:

- Cho nên chúng ta mới đi tìm Đại Đô Đốc hỗ trợ. Đại Đô Đốc trí tuệ hơn người mưu kế tinh diệu, có thể định ra sách lược vạn toàn. Mang quốc sách này phổ biến xuống.

- A, các ngươi quá để mắt ta. Hẳn là cho ta thành thần côn à, chuyện gì cũng có thể đảo ngược sao?

Tần Tiêu chậc chậc lắc đầu:

- Ta chỉ chui vào khe hở mà thôi, tiểu đả tiểu nháo giày vò một hồi. Muốn nói phổ biến quốc sách này... Ta nói thẳng, hiện tại không phải là thời cơ. Nếu như miễn cưỡng làm việc sẽ rước lấy tai họa.

Ánh mắt Tống Cảnh sáng quắc nhìn qua Tần Tiêu:

- Tại sao nói vậy, Đại Đô Đốc không muốn ra mặt thúc đẩy?

Trong lòng Tần Tiêu thở dài: Hai người này đầu óc cứng ngắc. Hẳn là muốn đụng đao sao? Được rồi, đã không kéo được các ngươi thì ta sẽ bảo trụ mình.

Sắc mặt Tần Tiêu nặng nề lắc đầu:

- Ta nguyện ý liên danh với các ngươi, thỉnh cầu triều đình hạ chỉ cho các châu huyện vùng Sơn Đông đập chết nạn châu chấu. Nhưng mà chuyện chèn ép phật đạo thì thứ cho ta không thể phụng bồi. Thật có lỗi, ta cho rằng bây giờ không phải thời cơ tốt nhất, cho nên ta xin lỗi!

Diêu Sùng nhìn qua Tống Cảnh, thấy hắn cũng có vẻ mặt thất vọng, thở dài một hơi:

- Đã như vầy, vậy được rồi. Người có chí riêng, miễn cưỡng không được. Đại Đô Đốc, chúng ta cáo từ.

Tuy mưu định chưa thành, hai người cũng sinh lòng cảm kích và bội phục Tần Tiêu, ngay ngắn chắp tay từ biệt.

Tần Tiêu tiễn bọn họ ra ngoài cửa, nhìn bóng lưng hai người đi xa thì lắc đầu: Lại có người sắp gặp rắc rối, ai! Còn không kéo được! Diêu Sùng Tống Cảnh, không thể không nói các ngươi là lương thần, có năng lực, có giải thích, cũng có phách lực. Nhưng mà tình hình trước mặt không do các ngươi đâu, phải xem tình thế nữa! Giáo huấn bằng máu của ngũ vương còn đó, chẳng lẽ đã quên sao? Ngay cả thân nhân còn bị phế thì chẳng phải cái gì cũng nói suông? Diêu Sùng, năm đó biến cố Huyền Vũ Môn ngươi và Đường Hưu Cảnh, Trương Giản Chi xem ta trở thành tiên phong, dường như cảm thấy rất thuận tay nha, hiện tại làm đại sự cũng không quên tìm ta. Để mắt ta, ta rất cảm kích. Nhưng mà ta bây giờ không phải ta năm đó, ta có giải thích và chủ trương của mình, càng có hành xử của riêng mình. Không quản các ngươi như thế nào, ta chỉ làm việc theo lý niệm của mình. Đồng thời quan trọng hơn là, ta đã học được nói ‘không’ với chuyện nguy hiểm, cho dù là Hoàng đế, Thái Bình, Thái tử cũng không làm gì được ta.

Lý Long Cơ nha Lý Long Cơ, mặc dù ngươi có khát vọng và lý tưởng, nhưng mà khí huyết phương cương chưa chắc là tốt, sẽ hủy một nhóm người đấy ngươi biết không? Còn nghĩ kéo ta xuống nước, biết rõ ta sẽ không chút lưu tình dội nước lạnh cho ngươi, vì vậy còn phái hai kẻ lừa gạt đến... Xem ra là dụng tâm lương khổ.

Nhưng mà lúc này ta không thể lẫn vào được. Nếu ngươi một lòng hồ đồ thì náo đi. Trên triều đình huyên náo hung cỡ nào, chỉ cần Hoàng Thành Ngự Suất Ti còn ta ngồi thì ta sẽ bảo vệ đông cung của ngươi không có chuyện gì.

Chuyện cho tới bây giờ, ta là huynh đệ kết nghĩa chỉ có thể cam đoan chuyện này mà thôi, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ a! Lúc này cũng không nên trách ta bo bo giữ mình.

Tần Tiêu một người đứng ở trên sân thượng nhập thần, Lý Tiên Huệ các nàng ở sau lưng đi trở về còn chưa phát giác.

Tử Địch nhìn thấy Tần Tiêu đứng ngẩn người ở chỗ đó, cười quái dị hai tiếng, sở trường lẩm động tác không nói chuyện, trò đùa dai rón ra rón rén đi tới gần Tần Tiêu.

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, sau đó là biết nha đầu quỷ quái này cũng giả bộ như không biết. Tử Địch nhảy dựng lên, đang chuẩn bị hù dọa Tần Tiêu thì không ngờ Tần Tiêu đột nhiên quay người lại rống to một tiếng làm Tử Địch sợ quá kêu to lên, nhanh chóng chạy ra phía sau.

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Quỷ nha đầu, còn muốn làm ta sợ! Nói cho ngươi biết a, Bổn tướng quân sớm luyện ra tuyệt kỹ tai nghe tám hướng rồi, sau lưng có cung tiễn gì cũng biết rõ ràng, càng không cần nói đại đầu quỷ ngươi đâu.

Tử Địch trốn ở sau lưng Mặc Y, vỗ ngực còn sợ hãi nói ra:

- Ai nha, tên này thật đáng sợ, hù chết ta rồi.

Lý Trì Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Một tiểu thiếp cũng dám náo với phu quân như vậy, quả thực chính là đại bất kính đấy... Nhưng mà hết lần này tới lần khác cảm thấy chơi rất tốt, rất tự nhiên, hơn nữa náo ra thân mật.

Đây cũng là Tiên nhi tỷ tỷ nói ‘bác ái’ cùng ‘tha thứ’ sao?

Lý Trì Nguyệt hết lần này tới lần khác rất là nghi hoặc cùng cảm thấy hứng thú nhìn qua Tần Tiêu: Nam tử thật kỳ quái, hoàn toàn không giống những kẻ nàng từng nhìn thấy.

Màn đêm buông xuống, đế đô Đại Đường sôi trào cũng dần dần lạnh xuống.

Nha hoàng nô bộc trong Tần phủ cũng trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có mấy gia đinh hộ viện canh giữ ở cửa lớn, thay phiên nhau trực đêm.

Hai gia đinh ngồi bên cạnh bàn xuyên thấu qua phòng chủ nhân ở lầu hai, nghi hoặc nói ra:

- Huynh đệ, ngươi nói cả nhà Đại Đô Đốc muộn như vậy có ngủ được hay không, trời mưa lớn như vậy còn nghe được tiếng cười to, chơi cái gì thế?

- Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Có gan ngươi đi lên lầu xem đi.

- Tiểu tử ngươi muốn hại ta sao, lầu hai là phòng ngủ của Đại Đô Đốc cùng mấy phu nhân, ai dám đi tới?

- Vậy ngươi cũng đừng đoán. Người ta là Đại Đô Đốc có thời gian, cũng không phải là người như chúng ta.

- Tiểu tử ngươi nói chuyện cũng không ngại miệng à, ngươi có từng thấy chủ nhân nào đối đãi với hạ nhân hòa khí như vậy sao?

- Cũng phải!

Trong đại sảnh lầu hai đốt mười cây nến nhỏ, toàn bộ đại sảnh sáng như ban ngày. Người một nhà của Tần Tiêu người ngồi vây quanh một bàn, vui vẻ chơi mạt chược.

Lý Trì Nguyệt cũng bị dụ dỗ, bị kéo ngồi bên cạnh bàn, do Tần Tiêu phụ trách tự mình chỉ điểm chiến đấu với mấy tỷ muội khác. Tử Địch thì gấp tới độ chạy tán loạn, xem hết bài của bốn nhà, sau đó ở phía sau vung tay múa chân làm cho mọi người oán hận, lập tức đuổi đi.

Trong lòng Lý Trì Nguyệt bất ổn, chưa từng làm chuyện thế này. Với tư cách nữ tử nên rụt rè cùng ít xuất hiện, sao có thể ngồi đánh bạc chứ? Nhưng mà sau khi ngồi xuống, nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng giải trí cái gì cũng bị thú vui này hấp dẫn. Thời gian dần qua đi cũng sinh hứng thú, cũng tươi cười ra tiếng.

Tuy nàng ngồi ở trên bàn, trên thực tế chuyện nàng làm rất ít, ngay cả cầm bài cũng là do Tần Tiêu giúp nàng. Nhưng mà sau khi xem qua mấy ván thì kỳ thật thông minh như Lý Trì Nguyệt cũng tự mình đánh được. Tần Tiêu chỉ điểm còn hồ hai bàn. Người mới đánh bạc như Lý Trì Nguyệt được vận may phù hộ, muốn bài gì cũng có, liên tục thắng trận. Bởi như vậy đổ vương như Lý Tiên Huệ có chút kinh ngạc:

- Ai nha, gặp thiên tài!