Tần Tiêu gật đầu nói:

- Kỳ thật mà nói ta cũng phản cảm chuyện này. Cạo trọc cũng không cần giao thuế, làm lao dịch, ngược lại còn có người khác nuôi dưỡng, làm vậy là quá phận!

Diêu Sùng nói:

- Đúng vậy a! Kể từ đó trong rất nhiều chùa chiềng xuất hiện tăng ni trên danh nghĩa. Chỉ cần động chút ngón tay và xử lý quan hệ với các tăng ni trong chùa là được, có thể có danh tăng ni. Bởi như vậy mặc kệ là dạng người gì cũng được miễn thuế má, còn có thể né tránh hoặc giảm bớt hình phạt. Kỳ thật tu phật tu đạo vốn là mong người ta hướng thiện, hết lần này tới lần khác thành toàn cho rất nhiều kẻ trái pháp luật, sau khi phạm tội chạy vào trong chùa quy y, có trưởng lão trong chùa chiền làm chỗ dựa, nha môn trong châu huyện nhắm mắt bỏ qua, làm cho những kẻ này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tần Tiêu nhíu mày:

- Nếu là vậy thì đây là vấn đề xã hội rồi?

- Vấn đề xã hội?

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh nghi hoặc nhìn nhau, tuy không nghe hiểu ý này, nhưng cũng miễn cưỡng lý giải được.

Diêu Sùng tiếp tục nói:

- Như người trong thiên hạ mà làm việc lôi lệ phong hành như Đại Đô Đốc thì có thể tránh được nhiều phiền não. Cũng tỷ như Diêu mỗ hiện tại muốn trị phật đạo vậy, nếu như có mấy chủ trì ra mặt như Đại Đô Đốc thì đó là làm chơi ăn thật.

- A, ha ha!

Tần Tiêu không khỏi cười rộ lên:

- Ta hiểu ý của các ngươi rồi, nhị vị đại nhân là muốn Tần Tiêu mượn chuyện Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm lần này nói với hoàng đế đưa ra pháp luật sửa trị tín đồ phật đạo?

- Không tệ!

Tống Cảnh không e dè nói thẳng:

- Tuy Đại Đô Đốc hiện tại tuy không trực tiếp tham chính, nhưng mà lời của ngươi rất có lực, cùng có phân lượng. Hoàng đế và văn võ trong triều không có lý do không nghe. Hơn nữa trước mắt xử lý Sử Sùng Huyền cùng Huệ Phạm là ví dụ tốt nhất, nói rõ sửa trị tín đồ phật đạo chùa chiền là cần thiết. Vừa rồi Diêu đại nhân có nói, trong chiều chiền của phật môn có quá nhiều tăng ni trên danh nghĩa. Những người này không chỉ không giao thuế phú, không phục lao dịch. Còn phải chi ngân lượng trong quốc khố nuôi dưỡng. Đồng thời cũng làm cho đám phạm tội lợi dụng sơ hở để nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật, không tới mức dùng loạn tư pháp. Hơn nữa hiện tại trong chùa chiền phật môn đều truy cầu xa hoa tráng lệ. Tu kiến chùa chiền chế tạo Kim Thân, động cái là bạc triệu. Những con số này quá lớn. Nếu tùy ý cho chuyện này diễn ra thì không thể nghi ngờ là gánh nặng cho Đại Đường. Cũng như vậy. Đạo gia cũng có tình huống như thế, mặt khác còn có một ít giáo phái tới từ bên ngoài. Như Bái Hỏa Giáo, Ma Ni giáo, Cảnh Giáo, triều đình cũng dốc sức nâng đỡ, cũng có hiện tượng này tồn tại. Thử nghĩ nếu trên đát Trường An tự, miếu, quan có ba vạn tín đồ trên danh nghĩa. Phải nuôi những người này, ăn, mặc, ở, đi lại, nói dễ vậy sao!

Tần Tiêu nghe xong Tống Cảnh nói như vậy thì trầm ngâm, sau đó lại quay đầu nhìn qua Diêu Sùng:

- Diêu đại nhân nói tiếp đi.

Diêu Sùng lắc đầu:

- Không sai biệt lắm chính là tình huống như vậy, đã giới thiệu xong. Ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là muốn Đại Đô Đốc cực lực thúc đẩy việc này.

Tần Tiêu lập tức tiếp nhận:

- Vậy đây là ý của thái tử sao?

- Xem như vậy nhưng không hoàn toàn.

Diêu Sùng cười quỷ dị:

- Nếu chuyện này hoàn thành, tự nhiên là công lao của thái tử; nếu như xử lý không thành là ta và Tống đại nhân lén làm việc. Đại Đô Đốc chỉ cần gật đầu nguyện ý ra mặt thúc đẩy, Diêu mỗ và Tống đại nhân xung phong khải tấu bệ hạ nói rõ việc này.

- Có chút ý tứ...

Tần Tiêu khẽ cười, đứng dậy, chậm rãi bước đi cân nhắc, âm thầm suy nghĩ nói: Chuyện này có thể cũng coi là ‘quốc sách’, muốn ta đi tham dự, kỳ thật cũng có chút vượt quyền. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, vấn đề hạch tâm chính là hoàng đế mềm yếu không có chủ kiến, sẽ tiếp nhận ý kiến này sao? Chèn ép phật đạo, cắt giảm tăng ni đạo sĩ... Đây chính là tôn giáo văn hóa từ khi Đại Đường khai quốc truyền xuống đấy! Hắn có gan này sao? Cho dù hắn có thì Thái Bình công chúa và đám người kia đồng ý sao? Người khác không nói, Thái Bình công chúa xây Thái Bình Quan cho mình, còn Võ Tắc Thiên tu vô số miếu tự xa hoa, nàng ta cho phép chuyện này diễn ra sao? Chẳng phải là tát thẳng vào mặt của nàng à? Lý Long Cơ sao có khả năng vì chuyện này mà đối nghịch với Thái Bình công chúa chứ, hắn biết rất rõ ràng Thái Bình công chúa tín ngưỡng phật đạo... Tử A Man, lần này còn tìm hai tên lừa gạt này kéo ta xuống, sợ ta chết không đủ nhanh sao? Tình thế trước mắt mình mới đứng vững bước chân, vừa mới trải qua đại hỷ sự nha. Ai, những chuyện này là do hắn mới lên làm thái tử, thanh niên nhiệt huyết, nói rõ ràng được sao? Sửa trị lại trị, phật đạo đều là chuyện tốt, chuyện tốt cường quốc lợi dân. Nhưng mà trước mắt không thích hợp, hắn hẳn là không rõ ràng hay là mượn chuyện này thăm dò công lực của Thái Bình công chúa công?

Đây không phải tìm đánh sao!

Người ta hiện tại nếu sinh lòng độc ác phế thái tử, cũng không phải là không có năng lực này!

Tần Tiêu tự suy nghĩ, Diêu Sùng sau lưng nói khẽ:

- Đại Đô Đốc, nghĩ như thế nào?

Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, đi tới ghế ngồi xuống, nhìn vào Diêu Sùng cùng Tống Cảnh:

- Nhị vị đại nhân, bất kể là sửa trị lại trị, hoặc là cắt giảm tăng đạo đều là chuyện tốt, Tần Tiêu ta trong suy nghĩ nguyện ý làm chuyện này. Nhưng mà chỉ sợ ta cự tuyệt đề nghị của thái tử rồi, không có đồng ý làm Hoàng Thành Ngự Suất Ti cùng Ngự Sử đài cường cường liên thủ sửa trị lại trị, nhị vị đại nhân chắc rõ nguyên nhân trong đó.

Tống Cảnh thẳng thắn:

- Đúng vậy, thái tử điện hạ từng nói với hai người, lúc ấy chúng ta cũng tỏ vẻ đồng ý với giải thích của Đại Đô Đốc.

- Vậy tại sao bây giờ hai vị lại thế?

Tần Tiêu đè thấp âm thanh:

- Sửa trị lại trị không có gì khác nhau, ta chỉ nói tới hậu quả và tính chất của nó khác nhau mà thôi! Cùng là xâm phạm lợi ích của Thái Bình công chúa, hơn nữa sửa trị lại trị càng tổn thương mặt mũi của nàng. Nhị vị đại nhân hẳn là không biết, Thái Bình công chúa vô cùng tín ngưỡng phật giáo nha?

Diêu Sùng thở dài một hơi:

- Đúng vậy a, làm sao ta không biết rõ. Nhưng mà chuyện này nên làm, cũng không thể mặc kệ như vậy được, nguy hại xã tắc Đại Đường chúng ta. Nếu như bởi vì xúc phạm tới lợi ích tư mà làm cho lợi quốc gia và dân sinh là không được, như vậy...

- Như vậy cái gì?

Tần Tiêu không chút khách khí đánh gãy lời của Diêu Sùng:

- Diêu đại nhân. Ngươi là người thông minh, hẳn là biết tình thế trước mắt nha? Hiện tại mặc kệ làm cái gì đều phải cẩn thận, trong triều đình ngoài triều vô cùng mẫn cảm. Ngươi đừng nhìn ta mười phần bá đạo trị Kim Tiên Quan và Đại Từ Ân Tự. Nhưng mà ngươi cho rằng ta không sợ sao? Nếu không phải ước lượng tâm tư của kẻ khác. Lực bảo vệ tự nhiên không dám đâm náo sai lầm được, ngươi cho rằng ta quả thực là người ngu xuẩn làm chuyện sơ suất lớn như vậy?