Dương Siêu Việt vắt tay ra sau lưng đi bước dài trên hành lang, quay đầu nhìn thấy Dương Vân Tình gấp gáp còn Lại Mỹ Vân thì trầm tư, khiến bản thân cũng rơi vào trầm tư.

Vạn sự khởi đầu nan. Mặc dù nói không sai, nhưng chỉ đúng được có một nửa, hiện giờ con đường sau này, rốt cuộc phải đi như thế nào đây?

Đã là bảy ngày lần thứ hai rồi, mà đoá hoa màu máu trên trán của Tử Ninh, vẫn y như lúc Lý Tử Đình rời khỏi, vẫn là sáu cánh hoa.

Họ vẫn là quá xem thường Tử Ninh, chưa từng dự liệu được "ý chí" của nàng lại kiên định như vậy, có thể nói là dầu mặn không tiến, mềm cứng không vào, nửa điểm xung động cũng không được, khó trách Dương Vân Tình lại trở gấp gáp đến như vậy.

Lại Mỹ Vân nhìn chằm chằm vào Dương Vân Tình:

"Cậu ấy đã bị thương thành dáng vẻ này rồi, lại không thể bôi thuốc, mà cánh hoa thứ hai mãi vẫn không mất, tiếp theo nên làm sao đây?"

Dương Vân Tình mặt đầy vẻ mệt mỏi lắc đầu, dịch ánh mắt ra nơi khác.

__________________

Đêm hôm đó.

Dương Siêu Việt nhìn thấy Lại Mỹ Vân cầm theo rương thuốc, cô cũng đang chuẩn bị đi vào phòng, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, biểu cảm bỗng nhiên cứng lại, cảm giác như cơ thể vừa vị sốc điện, kéo tay Lại Mỹ Vân lại.

Lại Mỹ Vân đã cúi xuống đến nửa thân của Tử Ninh, đang dùng khăn sạch cẩn thận lau vết thương cho nàng ấy.

"Đừng!"

"Sao vậy?" Lại Mỹ Vân quay đầu nhìn Dương Siêu Việt.

"Không thể bôi thuốc cho cậu ấy!" Dương Siêu Việt vẻ mặt hoang trương nói.

Cả một ngày tinh thần phức tạp, trong đầu là một đống hỗn độn, bây giờ lại gặp Dương Siêu Việt cản mình bôi thôi cho Tử Ninh, khiến mắt cô phút chốc đỏ lên.

"Tại sao?"

"Lại Tiểu Thất cậu đúng là thông minh một đời, nhất thời hồ đồ!"

Dương Siêu Việt dùng tay gõ vào đầu của Lại Mỹ Vân, rồi mới quay đầu nhìn Tử Ninh người đầy thương tích, sau đó mới từ từ thở dài nói:

"Bản thân cậu ấy là đại phu, vết thương có qua xử lý hay không chẳng lẻ cậu ấy không nhìn ra."

Lại Mỹ Vân lúc này mới bất giác ngộ ra, nhưng cô trong nhất thời sắc mặt biến trắng, xém tí không đứng vững.

Dương Siêu Việt trong đầu như có tảng đá đè nặng, cắn răng nói:

"Không thể bôi thuốc, cũng không thể xử lý vết thương! Cái gì cũng không được làm! Tổng cộng cũng chỉ có bốn mươi chín ngày, bây giờ đã qua một tuần rồi. Tiểu Thất, cậu hạ quyết tâm mà ráng nhịn đi! Nếu như đã bắt đầu rồi, thì tuyệt đối không thể phá hỏng được!"

Ánh mắt Lại Mỹ Vân ám lại. Dương Siêu Việt nhìn thân ảnh mất hồn lạc phách của cô, từ từ cúi xuống, nghĩ một tí rồi nói:

"Yên tâm đi, đợi bốn mươi chín ngày này qua đi, chúng ta nhất định sẽ dùng mọi cách để Tử Ninh hồi phục!"

Lại Mỹ Vân nhìn Dương Siêu Việt, mắt ngấn lệ nhẹ gật đầu. Dương Siêu Việt vỗ vỗ vai Lại Mỹ Vân, sẵn nhờ lực đó đứng dậy, quay người rời đi.

Hành lang nhờ ánh sáng của minh đăng, chiếu ra màu của hoàng hôn, Lại Mỹ Vân như mất hồn, ôm theo rương thuốc, từ từ bước ra khỏi căn phòng u ám đó. Lúc đi trên hành lang, cô bước đi càng lúc càng chậm, chân mày hơi nhăn.

Nhưng mãi đến cuối hành lang, vẫn không có một lần quay đầu.

________________

Dương Siêu Việt nhăn mặt, trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không hiểu:

"Mình không thể nào hiểu được! Chúng ta chửi cậu ấy, đánh cậu ấy như vậy, nhưng tại sao cậu ấy một chút phản ứng cũng không có, vẫn luôn cúi đầu, mình bắt đầu cảm thấy bản thân trước mặt cậu ấy... Như một kẻ ngốc vậy."

Lại Mỹ Vân ngẩng đầu, khoé miệng nhếch lên, cười nhẹ.

"Bởi vì, cậu ấy không tin! Tự bản thân cậu cũng đã nói vậy rồi, cứ như vậy hành hạ, đổ oan. Cho nên, cậu ấy căn bản không nghe."

Dương Siêu Việt trầm tư một lúc rồi đi đến trước mặt Dương Vân Tình và Lại Mỹ Vân nói:

"Có khi nào chúng ta làm vẫn chưa đủ? Các cậu nghĩ xem liệu có còn cách nào khác không..."

Dương Siêu Việt do dự một hồi lại nói: "Chúng ta cũng không thể chặt đứt chân hay bẻ gãy tay cậu ấy?"

Dương Vân Tình nhìn thẳng vào Dương Siêu Việt, lạnh lùng nói:

"Chặt đứt chân, loại cách như thế này tuyệt đối đừng nghĩ tới! Cho dù có giải được độc, cậu sau này muốn Tử Ninh sống thế nào hả?"

"Không thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng sau này, nhưng lại phải khiến cậu trọng thương..."

Mạnh Mỹ Kỳ, Lý Tử Đình, Phó Tinh không biết khi này cũng đã tới đình viện, sáu người ngồi cùng nhau.

"Đối với chúng ta mà nói, nếu chửi đánh không có tác dụng... Vậy chỉ đành động đao."

Mạnh Mỹ Kỳ lặp tức nắm được trọng điểm, từ đó mà suy nghĩ, nhìn Lại Mỹ Vân.

Lại Mỹ Vân dựa vào phía trái ghế, chống cằm nói:

"Cái này mình không phải không từng nghĩ qua, nhưng dù gì đao kiếm không có mắt, một chút không cẩn thận sẽ gây tổn hại lớn, nếu không qua nửa tháng mười ngày sẽ không khỏi. Hơn nữa tiết trời giờ đã vào thu, vết thương không xử lý hàn khí dễ xâm nhập vào cơ thể. Mình vốn nghĩ đợi đến không còn cách nào khác mới động đao..."

"Cậu nói như vậy, không phải là không có đạo lý. Dù gì cánh hoa thứ hai vẫn chưa mất, bây giờ động đao kiếm, sau này phải làm sao chứ? Cho nên mình nghĩ..."

Phó Tinh cuối cùng cũng cho ra ý nghĩ đã lâu trong đầu:

"Chúng ta mềm lòng không xuống tay được, hay là... Để người khác làm"

"Cái gì? Tìm người khác?"

Dương Siêu Việt vừa dựng đứng lên vừa phẫn nộ nói:

"Cậu muốn tìm ai chứ? Người cậu muốn là nhân thủ từ bên ngoài? Lỡ họ ra tay không biết nặng nhẹ, thân thể Tử Ninh yếu ớt như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

Mạnh Mỹ Kỳ đưa tay ấn Dương Siêu Việt lại, sau đó quay đầu nhìn Lại Mỹ Vân.

"Thật ra, Tiểu Thất... Mình nghĩ... Có thể thử..."

Tiểu Thất cuối cùng cũng quyết định đứng dậy nói:

"Mình nghĩ cũng có thể thử, chuyện không nên để lâu, bây giờ mình sẽ đi tìm người."

Lại Mỹ Vân nói xong liền chạy nhanh ra khỏi viện, Dương Vân Tình lo lắng nhìn theo bóng lưng của cô, lặng lẽ thở dài.

"Cậu ấy mấy ngày nay ngoài mặt thì không có gì, chỉ sợ là trong lòng chắc đã đau đến chết rồi..."

"Hại Tử Ninh ra như vậy là cách của cậu ấy và hai cậu nghĩ ra, bây giờ lại là cậu ấy đi đầu... Tất cả những thứ này, chẳng qua chỉ là để cứu lấy tính mạng của Tử Ninh"

Mạnh Mỹ Kỳ nói một hơi dài, trong mắt mang chút bi ai:

"Chỉ là, như vậy ép Tử Ninh đến mức thân tâm xé liệt, ruột gan đứt đoạn... Vậy thì so với giết cậu ấy, có gì khác biệt?"

"Giết cậu ấy, mới cứu được cậu ấy, đổi là cậu, cậu sẽ giết hay cứu?"

Xế chiều.

Lại Mỹ Vân đã theo kế hoạch tìm đến mười người đàn ông lực lưỡng đã đứng sẵn ở sân viện. Dương Siêu Việt ngồi trên thành hành lang quan sát họ, những người này nhìn không quen mắt, chắc không phải là thân vệ của Vân Trung Các.

"Đây là Tiểu Thất đặc biệt nhờ quản gia tìm tới. Nếu như dùng thân vệ, chỉ sợ họ mãi sẽ không trở lại được nữa, sau này mỗi ngày nhìn thấy họ, Tiểu Thất đều sẽ tức chết."

Dương Siêu Việt quay đầu, Dương Vân Tình đang đứng phía sau giải thích.

"Nói đi cũng phải nói lại, thân vệ của Vân Trung Các toàn là những người tốn rất nhiều tâm huyết mới đào tạo ra được, Tiểu Thất cũng không nỡ để họ cao chạy xa bay."

"Cậu đúng là nhìn thấu lòng người. Mình còn không hiểu sao cậu ấy không dùng người của phủ mình mà cứ nhất thiết tìm người ngoài, thì ra đều bị cậu nhìn thấu hết rồi."

Dương Vân Tình đi đến bên cạnh Dương Siêu Việt, khoác vai cô.

"Nhìn thấu lòng người?" Vẻ mặt có chút bất lực, Dương Vân Tình nói tiếp.

"Nếu như cậu ấy không muốn bị người khác biết, trừ Tử Ninh ra, ai có thể nhìn thấu chứ?"