Tôn Kỳ không biết được rằng trong lúc hắn đang tranh miệng lưỡi với Hỏa Hỏa thì lưỡi hái tử thần đã hai lần lướt qua cổ hắn.

Bí mật quan trọng nhất của hắn cũng bị nhìn thấu.

Cũng may là Con Rắn ở một cái cấp độ quá cao, nó chỉ biết Tôn Kỳ là Nhân tộc giả dạng thành các tộc khác, mà chẳng quan tâm vì sao Tôn Kỳ làm được, vì bản thân nó cũng dễ dàng biến hóa thành các tộc. Có lẽ vì đứng ở cấp độ quá cao, nó đôi khi không cân nhắc mấy chuyện nhỏ nhặt.

Nếu là gặp kẻ khác, chắc chắn đã xẻ thịt mổ đầu, tra tấn bắt hắn khai ra Linh Khí Quyết, phương pháp đoạt xá sưu hồn.

Tôn Kỳ có thể tự do hành tẩu tam giới cũng nhờ những thứ này. Đều là vốn liếng của hắn. Không thể mất đi cũng không thể cho ai biết.

Oanh! oanh! oanh!

Từ phương xa tiếng oanh minh liên hồi vọng tới.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, sắc mặt trầm trọng. Chiến trận đã kéo tới chỗ này.

Không còn nhiều thời gian! hắn phải nhanh lên.

Tôn Kỳ hai tay tăng tốc kết ấn, linh khí tuôn ra ào ạt không chút giữ lại. Giờ phút này không liều mạng chỉ sợ không còn cơ hội sống.

Hỏa Hỏa bên cạnh chẹp lưỡi tiếc nuối. Linh khí a, đều là linh khí, ngươi có nhiều linh khí như vậy sao không cho ta. Ngươi rõ ràng là giấu quỹ đen!

Linh khí, linh khí của ta!

Nhìn nét mặt đau khổ như mất cha của Hỏa Hỏa, Tôn Kỳ chỉ muốn đạp nó một cái.

Hắn còn không đoán được Hỏa Hỏa đang nghĩ gì sao? Con hàng này chỉ có ăn với ngủ, lười biếng không chịu làm việc, không cho linh khí là nó không bao giờ chịu động tay.

Bây giờ tình huống nguy cấp, nó vậy mà vẫn nhớ nhung linh khí.

Tôn Kỳ hừ lạnh: “Linh khí này là của ta, ngươi nhớ cũng không được!”

“Đừng vậy a! ngươi nhẹ tay chút!” Hỏa Hỏa vẻ mặt đau khổ gấp gáp: “Hay là ngươi cho ta linh khí, ta giúp ngươi chống lại bọn chúng!”

“Không cần!” Tôn Kỳ dứt khoát từ chối.

Thứ nhất vì hắn không muốn bại lộ Hỏa Hỏa. Hỏa Hỏa là con át chủ bài quan trọng nhất của hắn, chỉ khi đến lúc chắc chắn phải chết, hắn mới dám vận dụng Hỏa Hỏa.

Thứ hai mỗi lần Hỏa Hỏa vận dụng lực lượng là nó lại thêm tổn thương, nên nhớ vết thương cũ của nó vẫn chưa lành lại, thương mới chồng thương cũ, hắn sợ Hỏa Hỏa không chịu nổi. Dù sao Hỏa Hỏa cũng đi theo hắn rất lâu, hai bên đã coi nhau như tri kỷ, còn gì đau lòng hơn khi nhìn tri kỷ chết.

Thứ ba hắn sợ Hỏa Hỏa ra tay sẽ dẫn động Ma Tổ và Con Rắn cảm ứng. Hắn và Hỏa Hỏa từng trực tiếp đối diện với Ma Tổ và Con Rắn.

Lúc tại Ma Giới Tổ Địa, hắn ngay tại trong tâm Ma Tổ làm loạn, vá lại khiếm khuyết cho thần kiếm khiến phong ấn Ma Tổ Chi Tâm vững chắc hoàn mỹ. Đồng thời Ma Tổ Chi Tâm cũng hấp thu một lượng lớn năng lượng bản nguyên từ Hỏa Hỏa. Hai bên có thể nói đã kết xuống tử thù.

Còn Con Rắn thì càng độc ác hơn, Hỏa Hỏa và nó đối chiến một kích, Con Rắn bị thương, Hỏa Hỏa cũng bị thương, Tôn Kỳ tàn phế. Hai bên không là tử thù thì là gì?

Tôn Kỳ mặc dù không cảm nhận được thực lực của Ma Tổ và Con Rắn, nhưng hắn chắc chắn một điều hai tên này đáng sợ đến cực điểm. Hỏa Hỏa tốt nhất không nên để lộ khí tức, mặc dù cách nhau cả giới vực nhưng ai biết bọn chúng có thể cảm nhận được hay không? nếu bị bọn chúng bắt được, Tôn Kỳ chết không cần nghi ngờ.

Hiện tại còn chưa đến đường cùng, vận dụng Hỏa Hỏa hại nhiều hơn lợi.

Tôn Kỳ suy nghĩ cẩn trọng không sai, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp Con Rắn và Ma Tổ. Thân phận hắn đã sớm bị bại lộ. Chỉ là hai tên kia chưa muốn giết hắn mà thôi.

Ầm, ầm, ầm… mặt đất rung động, chiến trận đã lan tới gần, như lửa sém lông mày.

Tôn Kỳ lúc này thu tay, sắc mặt tái nhợt nhưng trên miệng cười xán lạn. Hoàn thành!

Thành công hay không?

Tạo thể đã xong, bây giờ là hồn phách nhập thể. Đây mới là bước quan trọng nhất.

Tôn Kỳ hít một hơi sâu chui vào mi tâm, nhập chủ hồn cư. Hồn phách hắn tách ra từng sợi quang mang, cắm rễ trong hồn cư.

Chiếm giữ cơ thể, việc này hắn đã làm nhiều lần, xe nhẹ đường quen, chỉ có một điểm khác là: đây là cơ thể hắn tạo ra, không phải cơ thể có sẵn.

Cơ thể có sẵn là một hệ thống hoàn chỉnh. Cơ thể hắn tạo ra chưa chắc đã hoàn chỉnh, hắn chế tạo bộ thân thể này dựa theo cơ thể người, chỉ khác ở chỗ phóng đại lên nhiều lần, có thể coi là cự nhân tộc.

Hy vọng mọi bộ phận đều ăn khớp, nếu xảy ra sai lầm, hắn có thể bị cắn trả, sẽ chịu tổn thương không nhẹ.

Tôn Kỳ nét mặt gấp gáp, cố gắng điều khiển cơ thể mới. Bên tai vẫn vang lên những tiếng oanh minh không dứt, chiến trận càng lúc càng gần.

Tôn Kỳ đưa tay nắm lấy không khí. Bên ngoài cánh tay của cự nhân động đậy, từng ngón nhúc nhích, bàn tay làm theo động tác của hắn.

Tôn Kỳ nở nụ cười. Thành công!

Các bộ phận cơ thể khác cũng bắt đầu hoạt động.

Tôn Kỳ nặng nề chống tay đứng lên, đôi chân có chút run run không vững. Hắn nở nụ cười.

Bên ngoài cơ hàm của cự nhân căng ra cũng nở nụ cười. Nhìn rất gượng gạo và quái dị.

Không lo được hình tượng. Điều khiển được cơ thể là tốt rồi!

Hồn phách Tôn Kỳ và cơ thể cự nhân đã gắn kết với nhau, hai đã lên một.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn cơ thể. Có chút chóng mặt!?

Vì cơ thể này cao tới ngàn trượng, đầu hắn xuyên qua từng mây, từ trên cao nhìn xuống nhất thời không kịp thích nghi, có chút choáng váng.

Cơ thể hắn lúc này giống như một người bị lột da, cơ thịt hoàn toàn lộ ra bên ngoài, thậm chí còn thấy gân máu phập phồng. Tôn Kỳ cười khổ! không phải hắn không muốn tạo da mà do Sinh Mệnh Chi Thủy đã hết, thêm vào thời gian gấp gáp, hắn cần nhanh chóng nhập chủ thân thể.

Thôi được rồi! không có da thì không có da.

Cũng nên nghĩ cho mình một cái tên.

Ưm… thân thể này… có lẽ nên gọi là Cốt Sơn.

Cốt Sơn! tên này không tệ. Được rồi! chọn tên này đi.

Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, thu thế về phía sau rồi đột ngột đấm ra.

Oanh! không khí nổ bạo. Mặt đất bị cày ra một rãnh sâu, một ngọn núi cản phía trước bị xẻ làm hai.

Tôn Kỳ vô cùng hài lòng, luận chiến lực này hắn đã được tính là Yêu Hoàng, chỉ là không biết trong hàng Yêu Hoàng thuộc thượng hay hạ. Hẳn là sẽ không yếu đi!

Dù sao cơ thể này dùng vô số xương cốt Nhân tộc làm trụ, dùng Sinh Mệnh Chi Thủy làm cơ, lại khảm nạm hài cốt Kiêu tại mi tâm.

Sự thật thì xương cốt Nhân tộc đã mục nát chẳng mang lại sức mạnh gì, thậm chí còn tiêu hao năng lượng của Sinh Mệnh Chi Thủy để hóa mục nát thành thần kỳ.

Còn xương của Kiêu đặt tại mi tâm chỉ là thêm cái điểm nhấn. Tác dụng? không có. Có thể hiện tại hắn không tìm ra, để làm đẹp cũng được.

Tất cả lực lượng thân thể chủ yếu vẫn đến từ Sinh Mệnh Chi Thủy. Tôn Kỳ không thể không thán phục Con Rắn, thứ nước này quả là thần kỳ. Dù cho tưới vào bất kỳ thứ nào cũng có thể hóa mục nát thành thần kỳ, thậm chí càng mạnh hơn dùng tại xương Nhân tộc.

Thôi được rồi! dù sao cũng đều là đồng tộc, chừa một chút mặt mũi, cho xương Nhân tộc một điểm tác dụng không thể quy hết cho Sinh Mệnh Chi Thủy. Bọn hắn trên trời cao nhìn thấy cảnh này hẳn là cũng sẽ vui vẻ.

Ngay lúc này, đám Tứ Phương Thần Thú và sinh vật Vực Sâu đang chém giết kịch liệt. Đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn.

Tất cả đều ngưng lại, đưa mắt nhìn về tâm nổ. Một tên cự nhân khổng lồ, đầu giấu trong mây, toàn thân tỏa ra một cỗ áp lực trầm trọng.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tất cả bọn chúng là: Cường đại! vô cùng cường đại!

Từ khí thế có thể so sánh với Tứ Phương Thần Thú hay Chúa Tể Vực Sâu. Tuyệt đối không kém hơn, thậm chí càng cường đại.

Nhân tố bất ngờ xuất hiện, là tốt hay xấu, hắn sẽ đứng về phe nào?

Chiến trận lúc này đang giằng co, xuất hiện một tên siêu cấp chiến lực, có thể nhanh chóng quyết định kết quả.

Tứ Phương Thần Thú hít một hơi sâu, bọn hắn cảm thấy bất an. Vì tên này hẳn không phải viện binh cứu trợ.

Thứ nhất, Yêu giới theo bọn hắn biết chưa bao giờ xuất hiện một tộc có hình dáng như vậy.

Thứ hai, chiến trận vừa mới bùng nổ, bọn hắn còn chưa kịp đưa tin ra ngoài thì lấy đâu ra viện binh.

Thứ ba, Yêu giới đại năng, bọn hắn đều biết tám chín phần mười, trong số đó không có kẻ như vầy. Yêu giới cũng rất khó che đậy một kẻ như vậy.

Ngược với tâm trạng nặng nề của Tứ Phương Thần Thú, đám sinh vật Vực Sâu tỏ ra mừng rỡ, vì bọn chúng cảm nhận được bản nguyên thân cận. Dù sao đều được sinh ra từ Sinh Mệnh Chi Thủy.

Bọn chúng không nhận ra Tôn Kỳ, cũng bình thường. Ngoài bốn tên chúa tể, đám còn lại đều không dễ định danh, thoáng một chút biến thành thế này thoáng một chút biến thành thế khác, ai mà nhớ nổi ngươi là ai.

Tên khổng lồ kia hẳn là mới cắn nuốt được một lượng năng lượng to lớn nên mới tấn cấp, chuyện này với sinh vật Vực Sâu không phải quá bình thường sao?

Một tên Chúa Tể Vực Sâu muốn lớn tiếng gọi: Ngươi còn đứng đấy làm gì? còn không nhanh lại đây!

Nhưng lời của hắn chưa ra khỏi miệng thì đã muốn mắng lớn.

Trứng thối!

Ngươi làm cái gì? sao lại quay đầu chạy? ngươi mạnh như vậy cần gì phải chạy, hợp sức với bọn ta đánh lũ khốn này, nuốt hết bọn chúng?!

Chẳng lẽ ngươi sợ chúng ta ăn ngươi? Đần độn! ngươi mạnh như vậy, ai có thể ăn được ngươi! Không phải là mới tấn cấp, nên trong lòng vẫn giữ tư duy kẻ yếu!? chỉ có thể giải thích như vậy.

Cục diện có lợi! ngươi vậy mà chạy!

Đám sinh vật Vực Sâu đều muốn mắng to. Đám Tứ Phương Thần Thú ngược lại tỏ ra vui vẻ, ít nhất vẫn có thể duy trì cục diện cân bằng.

Tôn Kỳ co giò chạy.

Không chạy mới là ngu!

Hai bên đánh nhau liên quan gì tới hắn. Hắn được lợi gì chứ? không có! vậy để các ngươi đánh nhau tốt, càng loạn càng tốt. Yêu giới càng loạn hắn càng tiêu dao.

Tôn Kỳ chạy mấy bước đã ra khỏi khu vực Nguyên Sơn, đến gần chướng bích ngăn cắt ngoại giới. Hắn không dừng chân, nắm tay tụ lực đấm thẳng về phía trước.

Loang choang… loang choang… giống như tiếng thủy tinh vỡ, chướng bích bị đập nát. Từ nay ngoại giới và Nguyên Sơn mất đi một tầng ngăn cắt. Ai cũng có thể tới gần Nguyên Sơn, còn leo lên được hay không lại là chuyện khác.

Tôn Kỳ cảm khái không thôi: ta thật là một cái người tốt! Yêu tộc đối xử với ta phụ bạc, nhưng ta lấy ân báo oán, giúp bọn hắn mở ra Nguyên Sơn. Có tài nguyên từ Nguyên Sơn, Yêu tộc sẽ phát triển thêm huy hoàng hoặc sẽ… thêm loạn. Ai biết được!