Nguyên Sơn phá phong, một cỗ khí tức hoang cổ thoát ra. Yêu tộc rất nhanh cảm ứng được, tu vi càng mạnh cảm ứng càng rõ ràng.

Tại một ngọn núi nhỏ bình thường không ai để ý, là nơi thường xuyên tụ họp của hội những Kẻ Đuổi Bóng, lúc này có một nhóm Yêu tộc che khuất diện mạo đang trò chuyện. Chợt! một tên Yêu tộc có vẻ lớn tuổi nhất, khóe mắt nhảy lên một cái. Ngay sau đó đám còn lại cũng cảm nhận được.

“Các ngươi cảm nhận được sao?” tên Yêu tộc lớn tuổi này hỏi.

Đám Yêu tộc nhẹ gật đầu, một tên mở miệng nói:

“Mười Ba! Khí tức này… phải chăng là...”

Đám Yêu tộc này che đậy dung mạo, dùng số hiệu để gọi nhau, Mười Ba là tên Yêu tộc lớn tuổi nhất, kiến thức và kinh nghiệm đều là đệ nhất chỗ này.

Tên Yêu tộc gọi Mười Ba hít một hơi sâu, nhắm mắt cảm nhận. Đám Yêu tộc còn lại yên lặng nhìn xem hắn.

Một thoáng sau, Mười Ba mở mắt, giọng khàn khàn đậm chất già nua:

“Rất giống!”

“Có chứng minh không?” một tên Yêu tộc mỉm cười hỏi. Làm như vô tình nhưng thật ra đang thăm dò.

Mười Ba liếc hắn, ánh mắt sắc bén:

“Ta chỉ nói nên cảm nhận của mình, tin hay không tùy các ngươi.”

Tên này không để ý thái độ của Mười Ba, bâng quơ nói:

“Tin, ta tin lời lão. Ta nghe nói lão đi qua Nguyên Sơn.”

Lời này vừa ra, cả đám Yêu tộc kinh hoàng, giống như một hòn đá ném vào mặt nước tĩnh. Nguyên Sơn, đây là mục tiêu truy tìm cả đời của bọn hắn. Bọn hắn vừa nghe được gì? Mười Ba đã đi vào Nguyên Sơn! Thật hay giả? bọn hắn vào ánh mắt vào tên nói chuyện.

Tên này bình thản, đã đoán trước được thái độ của bọn này, hắn tiếp tục nói:

“Trận chiến năm xưa diệt tên Nhân tộc ngỗ nghịch, tuy thành công giết hắn nhưng Yêu tộc cũng chịu tổn thất nặng nề, đặc biệt là những Yêu tộc tham gia chiến dịch đó, dù mạnh hay yếu đều chết hết, chỉ có một ít Yêu tộc đại năng là mang thương trở về, bế quan chữa thương nhưng tất cả đều không qua khỏi, chết đi mà không kịp để lại một lời di ngôn. Vô lý a!

Yêu tộc tham gia trận chiến đó nhiều như vậy, không thể đều chết như vậy. Tên Nhân tộc đó dù mạnh cũng chỉ ngang với Tứ Phương Thần Thú. Hắn đánh một có thể thắng, vậy thì cả bốn cùng lên đâu? đủ sức giết hắn. Cái chết của hắn là minh chứng rõ nhất.

Vậy mà tất cả Yêu tộc đều chết, không một lời kể về trận chiến kia. Gần đây mới nghe được Sứ Thanh Giang nói về trận chiến kia chi tiết một chút. Phải chăng thông tin về trận chiến kia đã bị một thế lực nào đó tẩy xóa? chỉ để lại những thông tin chung chung.

Để làm gì? tất nhiên là để che giấu vị trí Nguyên Sơn.”

“Bảy Hai, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Mười Ba không kiên nhẫn hỏi.

Tên gọi Bảy Hai không để ý, tiếp tục nói:

“Thế lực nào có khả năng lớn như vậy? Câu trả lời không phải rất rõ ràng sao? Tứ Phương Thần Thú!”

“Không thể nào?! Yêu tộc tham gia giết tên Nhân tộc đều là anh hùng, Tứ Phương Thần Thú là biểu tượng tinh thần của cả Yêu tộc, bọn hắn sẽ không làm vậy.” một tên Yêu tộc không tin nói.

Bảy Hai nhìn tên này, không giận không tức, tên Yêu tộc nói chuyện gọi Sáu Năm, tuy che dấu dung mạo nhưng từ tác phong, giọng nói có thể nhận ra hắn còn nhỏ tuổi. Yêu tộc nhỏ tuổi sùng kính Tứ Phương Thần Thú cũng là bình thường.

Hội Những Kẻ Đuổi Bóng là tập hợp tất cả Yêu tộc cùng mục đích truy tìm Nguyên Sơn, không kể tuổi tác, giới tính, chủng tộc, tu vi… khá tạp nham.

Có những tên cáo già như Bảy Hai, Mười Ba, cũng có những tên u mê như Sáu Năm.

Bảy Hai nhìn Sáu Năm cười, nói:

“Không tin, ngươi có thể hỏi Tuyệt lão.” vừa nói hắn vừa đưa ánh mắt nhìn sang Mười Ba.

Mười Ba biết ý hắn hừ lạnh:

“Ngươi ăn nói hàm hồ. Tuyệt lão là ai?”

“Tuyệt lão, có phải Hãn Huyết Tuyệt lão của tộc Phong Thủy Thiềm Thừ?” một tên Yêu tộc ồ lên nói.

“Nghe nói Hãn Huyết Tuyệt lão, tu vi thông thiên, trong giới Yêu Hoàng tiếng tăm không nhỏ. Hãn Huyết Tuyệt lão năm xưa cũng tham gia trận chiến diệt nhân, nghe nói là mang trọng thương trở về bế tử quan, không bao lâu thì có tin báo tử. Phong Thủy Thiềm Thừ tộc làm lễ tang suốt ba tháng trời.” một tên Yêu tộc khác tiếp lời.

Đám Yêu tộc đồng loạt nhìn về phía Mười Ba, khiến hắn sắc mặt trầm xuống, nhưng hắn cũng không mở lời giải thích, lúc này giải thích ngược lại càng bị nghi ngờ, càng che càng hở.

Bảy Hai cười hắc hắc nói:

“Còn có thể là ai nữa! tộc Phong Thủy Thiềm Thừ có một chủng tính ngủ đông gọi là Mộng Đông Xuân, có thể thu liễm khí tức, ngưng tim, không khác gì xác chết. Tuyệt lão hẳn là giả chết tránh đi ánh mắt của Tứ Phương Thần Thú.”

“Vậy vì sao Tuyệt lão lại tham gia hội Những Kẻ Đuổi Bóng? Tuyệt lão rõ ràng biết Nguyên Sơn ở đâu mà.” một tên Yêu tộc nghi hoặc hỏi.

“Bán tin tức, kiếm tiền! đơn giản như vậy cũng hỏi.” Bảy Hai cười nói, tiếp tục giải thích: “Tuyệt lão giả chết chỉ sợ tộc Phong Thủy Thiềm Thừ cũng không biết được, Tuyệt lão không thể lại dùng tài nguyên của tộc chỉ có thể ra ngoài lăn lộn kiếm tiền, nhưng lại sợ bại lộ thân phận. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có trong hội Những Kẻ Đuổi Bóng bán cái tin tức, vừa an toàn bí mật vừa thu được lợi lớn.”

Mười Ba nhìn hắn, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn giữ thái độ im lặng.

Bảy Hai tiếp tục:

“Nhớ năm xưa Mười Ba và Bốn Bảy qua lại rất thân thiết, nhiều lần trao đổi với nhau. Nếu ta đoán không sai Bốn Bảy chính là Ma Sư Hoàng. Bọn hắn hẳn là đã có kế hoạch gì đó.

Ma Sư Hoàng cũng giao dịch với Sứ Thanh Giang, sau đó Sứ Thanh Giang tường thuật lại trận chiến diệt nhân.

Rồi Ma Sư Hoàng đột ngột chết, di ngôn để Ma Sư tộc đưa tang đến Nguyên Sơn.

Xâu chuỗi các sự kiện lại, có thể đoán ra lần này Nguyên Sơn phá phong có thể liên quan đến Ma Sư Hoàng.”

“Tuyệt lão nói xem, ta có nói sai chỗ nào không?” Bảy Hải mỉm cười đưa ánh mắt nhìn Mười Ba Tuyệt lão.

Tuyệt lão vẫn chọn cách im lặng.

“Tuyệt lão hẳn là cũng muốn Nguyên Sơn giải phong, vậy thì ai cũng biết được Nguyên Sơn tồn tại, Tứ Phương Thần Thú không thể lại giết yêu bịt đầu mối, Tuyệt lão có thể một lần nữa được tự do, không cần trốn chui trốn nhủi.”

Đám Yêu tộc nghe xong đều gật đầu, lời của Bảy Hai khá hợp lý, có lẽ không cách quá xa sự thật.

“Nguyên Sơn đã giải phong. Chúng ta còn chờ gì mà không đến Nguyên Sơn, nghe nói trên Nguyên Sơn có vô tận bảo vật, nhặt được một món thôi cũng đủ ấm no ba đời.” một tên Yêu tộc hồ hởi nói.

Đám Yêu tộc còn lại ánh mắt cũng nóng rực. Đây là cơ hội ngàn năm có một, đến sớm cướp được đồ càng tốt.

“Ngươi không thấy Tuyệt lão còn đứng đây sao? vội gì chứ! sao không nghe Tuyệt lão nói mấy câu. Tuyệt lão đã đi qua Nguyên Sơn, có khi biết tình huống. Tuyệt lão không vội qua hẳn là có lý do.” Bảy Hai cười nói.

Cả đám dồn ánh mắt về phía Tuyệt lão.

Tuyệt lão thu lại tâm tình, lạnh nhạt nhìn Bảy Hai nói:

“Rừng phía bắc, có Thủy Linh tộc thông hôn với Tử Trúc tộc, sinh ra một sinh mệnh mới, nhận hết ưu điểm của hai tộc, thiên phú tuyệt cường, trong vòng mấy trăm năm trở thành Yêu Hoàng, hắn gọi là Thông Linh Hoàng. Ta thấy ngươi và hắn rất giống nhau, đều không giữ được cái miệng.”

Tuyệt lão nói đông nói tây, nhưng chỉ cần có chút thông mình đều biết Tuyệt lão đang nói cái gì. Bảy Hai điểm phá thân phận của hắn, vậy thì hắn cũng không ngại tiết lộ thân phận của Bảy Hai.

Tuyệt lão và Thông Linh Hoàng nhìn nhau, treo nụ cười trên môi, không nói lời nào, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

“Vậy sao? ta cũng muốn gặp một lần Thông Linh Hoàng.” Bảy Hai cười nói: “Nghe nói Thông Linh Hoàng anh minh thần võ, trí tuệ sáng ngời, vạn yêu ngưỡng mộ… thật là gương sáng để ta noi theo. Ta bắt chước thần tượng của mình có gì lạ sao?”

Hắn nhất định không chịu thừa nhận thân phận này, ai biết thì biết, hắn không nhận không ai có thể nói gì.

Đám Yêu tộc thầm mắng hắn vô sỉ, đến lúc này còn trang bức, bọn ta đều đã biết ngươi là ai, còn trang cái gì trang.

Không thèm để ý đến tên mặt dày này.

Một tên Yêu tộc quay sang hỏi:

“Tuyệt lão… à không! Mười Ba, ngươi nghĩ tiếp theo nên làm gì?”

Tất cả đều biết hai bọn họ là ai, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không biết.

Tuyệt lão tham gia trận chiến diệt nhân, nhưng là ở vòng ngoài, vẫn chưa vào Nguyên Sơn. Nhưng hắn phán đoán Nguyên Sơn hẳn là không cách quá xa. Hắn lạnh nhạt nói:

“Tứ Phương Thần Thú nhiều năm cấm phong Nguyên Sơn, sẽ không đơn giản mở ra, chỉ có thể là tình huống buộc bọn hắn không thể không mở ra. Tình huống gì buộc Tứ Phương Thần Thú phải làm như vậy? nên biết Tứ Phương Thần Thú đều là đỉnh cấp nhất của Yêu tộc.

Chỉ sợ mở ra phong cấm Nguyên Sơn cũng không phải thứ tốt lành gì?!

Không cần vội vàng qua đó! để kẻ khác đi trước dò đường không phải tốt hơn sao?”

“Mười Ba nói phải!” đám Yêu tộc gật đầu đồng ý. “Vậy phái ai qua bây giờ?”

“Không cần! Ba Tám trước đó đi thăm dò U Ám Thủy Trạch. Gặp Nguyên Sơn giải phong, hắn chắc chắn sẽ đầu tiên tới thăm dò. Chúng ta bây giờ từ tốn đi qua, sẽ không quá muộn mà lại muốn an toàn nhiều.” Tuyệt lão chậm rãi nói.

Đám Yêu tộc gật đầu đồng ý, nhìn về phía Tuyệt lão không khỏi thầm khen, gừng càng già càng cay, Tuyệt lão biết thật sự rất nhiều, ngay cả chuyện Ba Tám thăm dò U Ám Thủy Trạch, Tuyệt lão cũng biết.

Tôn Kỳ hét lớn một tiếng, gập chân phóng ra ngoài, một lần nhảy đã bay ra khỏi U Ám Thủy Trạch trở về Yêu giới.

Hắn lúc này hoàn toàn dùng thân thể lực lượng, muốn dùng linh khí bay lên cũng không được, cơ thể quá lớn linh khí không đủ. Hắn lúc này cảm thấy mình khá giống với sinh vật Vực Sâu, chỉ có thể động dụng lực lượng thân thể, nhưng cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Ầm! ầm! chân hắn chạm đất.

Một chân giẫm nát đại địa, mặt đất nứt ra như mạng nhện. Một chân đạp xuống dòng sông, nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Tôn Kỳ hít sâu một hơi, mây trời xung quanh bị thôn phệ. Hắn thở ra cảm thấy sảng khoái. Không khí bên ngoài vẫn là tốt nhất.

Tâm tình hắn lúc này rất tốt.

Đột nhiên một cỗ khí tức thao thiên ập tới. Rất nhanh một bóng hình đằng không xuất hiện trước mặt hắn.

Tôn Kỳ nhíu mày, đây là…

Không để hắn lên tiếng, tên kia đã lên tiếng trước:

“Ngươi có phải vừa từ Nguyên Sơn ra? Nguyên Sơn xảy ra chuyện gì? có phải đã giải phong? Ngươi là ai, vì sao ra đến? Còn ai ngoài ngươi nữa không? Tứ Phương Thần Thú đâu?”

Tên này vừa xuất hiện đã đặt một loạt câu hỏi, thái độ giống như thượng vị giả tra hỏi sâu kiến, mà tu vi của hắn cũng xứng đáng với điều này. Hắn là Yêu Hoàng, cũng là Ba Tám trong miệng Tuyệt lão.

Tôn Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, tên này là một con rắn, khí tức hùng hồn mạnh mẽ, không chút nào che giấu tu vi Yêu Hoàng, toàn thân hắn phủ lớp vảy màu hoàng kim, long lanh trong ánh nắng, nhìn thôi cũng biết không phải tầm thường.

“Hừ! ngươi câm à!? ta hỏi sao ngươi không lên tiếng?” tên Xà Hoàng mất kiên nhẫn quát, hắn thấy Tôn Kỳ thân thể to lớn, áp lực trầm trọng nhưng lại không có chút yêu khí nào. Không có yêu khí vậy thì chỉ là một dã thú.

Dã thú so với Yêu thú như đom đóm so với thái dương, huống chi hắn còn là đỉnh cấp Yêu thú, hắn tin tưởng một chiêu có thể nghiền nát Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hừ lạnh, nắm tay siết chặt thu về phía sau súc thế.

Thấy động tác của Tôn Kỳ, Xà Hoàng sắc mặt băng hàn, phế vật dã thú vậy mà dám phản kháng.

Oanh! Tôn Kỳ nắm đấm đánh ra.

Phù! Xà Hoàng há miệng phun ra thao thiên hỏa diễm.