- Chẳng biết giàu có đến đâu mà bày đặt ra vẻ! – Kiểu cách mang đầy vẻ khinh người.

- Anh trai, em đây tuy không thuộc hàng đại gia nhưng cũng dư sức lo cho bạn thân bữa sáng.

- Nhóc nhà tôi mỗi ngày đều được phát tiền cử đầy đủ, không có bỏ đói. Chẳng ai mượn cậu phải bao nuôi, để người ngoài nhìn vào tưởng nó bị gia đình bạc đãi!

- Chuyện ba mẹ cậu ấy thì tôi đây không biết, nhưng anh trai của cậu ấy cứ hay tỏ vẻ quan tâm khi có người ngoài còn bên trong thì lạnh nhạt vô tình đến đáng sợ! Thế nên thằng bạn thân này càng cần phải ga-lăng hơn để bù vào phần thiếu hụt của kẻ làm anh BẤT LỰC kia!!!

- Cái gì bất lực? Ax, cái tên nhóc này. Mà hai thằng con trai với nhau, việc quái gì phải ga-lăng?!

- Tôi thích thế đó, anh buồn hay gì?

- Mày…

- Thôi thôi, làm ơn dừng lại dùm đi!!! - Thoáng thấy sắp sửa có đánh nhau, Xuyên buộc phải chen vào ngăn hai con hổ và sư tử hiếu chiến này. – Hai người sao cứ gặp nhau là như chó với mèo vậy, cãi nhau một hồi trễ học luôn bây giờ, đi thôi Định!

- Vậy là cậu chọn người dưng bỏ người nhà đúng không? – Hiệp nhất quyết không buông tha, đẩy Xuyên vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

- Anh hai, em đi với bạn là được rồi, không cần anh phải nhọc công đâu, em đi học đây!

Xuyên dần đã học được tính dứt khoát, khi nhận định rõ ràng điều gì khả thi là quyết định ngay chứ không do dự như trước nữa. Hà cớ gì phải từ bỏ thói quen vốn dĩ đã thế để chọn một điều khác dẫu tốt hơn nhưng lại chẳng dễ chịu gì.

Khỏi phải nói, kẻ chiến thắng cảm thấy sung sướng đến mức nào. Anh chàng cao kều nhí nhảnh tung tăng vừa đi vừa huýt sáo, miệng cười ngoác lên đến tận mang tai. Hiển nhiên người đi đường chú ý quá xá nên kẻ đi cùng là Xuyên cũng không thể ngó lơ:

- Này, nãy giờ nhiều người dòm chắc tưởng ông vừa mới trốn viện ra đó!

Câu nói này vô cùng hữu hiệu để cắt đứt sợi dây diều bay lơ lững nãy giờ trong tâm trí Định, cậu chàng hiển nhiên hơi quê cơ, gãi gãi đầu cười nhẹ lại rồi đáp:

- Cám ơn Xuyên nhiều nha!

- Vì điều gì?

- Vì đã lựa chọn tui.

- Cái gì mà lựa chọn chứ! Có phải cuộc thi gì đâu, ông với anh hai tui lúc nào cũng làm quá sự việc lên. Có mỗi cái đến trường thôi mà cũng giành lộn. Người ngoài nhìn vào thể nào cũng ném đá tui vì bức xúc tại sao chẳng đẹp mà lại có giá đến thế đó! – Xuyên tự biết thân phận mà cảm thán.

- Trùi, Xuyên coi thường nhan sắc của mình quá đó. Xuyên có giá thiệt mà!

- Thôi đi ông, nghe mà rợn hết da bồ câu nè!

- Hahahaha…

Được một lúc, như ngẫm nghĩ ra điều gì đó, Xuyên tự dưng bật cười đầy thích thú.

- Gì mà tự nhiên cười vậy? – Định phản phất chút ý nghĩ có phải mình vừa lây chút bệnh “tàu bay giấy” cho cậu bạn nhỏ của mình không.

- Tại tui thấy ông với anh Hiệp cứ mỗi lần gặp nhau là lại cãi lộn. Làm tui liên tưởng đến những cặp đôi trong mấy bộ phim thần tượng Hàn Quốc với Đài Loan, lúc đầu rất ghét nhau nhưng sau từ từ thì yêu nhau đắm đuối. Có khi nào… - Xuyên vừa dàn dựng kịch bản vừa ánh mắt long lanh nhìn trời cao ra chiều vô cùng thích thú.

- Ê ê, đừng có nói nhảm nhí à nha! May mà tui chưa ăn sáng nên không có gì để ói đó, nghe mà nổi hết da đà điểu luôn! I dà…. – Định vừa đi theo chiều tưởng tượng của Xuyên vừa rùng mình đầy rợn óc.

- Thôi đi ông, phản ứng cứ như thể ta đây “chuẩn Sơn” lắm vậy á! – Xuyên trề môi khích bác.

- Nè, làm ơn đừng nghĩ ra mấy loại ý tưởng sởn gai óc đó dùm tui nữa nha. Tui không có sỡ thích với mấy tên vai u thịt bắp thế đâu, mà bình sinh tui cũng chúa ghét ai cao hơn mình nữa! – Định rất ấm ức vì vẫn chưa vượt qua chiều cao lý tưởng của Hiệp.

- Ừ, thì cứ coi như là vậy đi. Mà sao tui chưa thấy ông có bạn gái vậy? Hay là có rồi mà giấu đó? Nè, chỗ bạn bè thân thiết hoạn nạn có nhau, có “tình iu” thì phải thật thà thú nhận đi! Đừng để tui điều tra ra được là phạt nặng đó nhá!

- Xuyên thiệt nhảm nhí, tui làm gì có ai! Ế chảy nước ra…

- Trùi, nói ai tin. Ông vừa cao ráo, đẹp trai, face lại rất đỗi lừa tình, đá lông nheo một cái mà mấy em girl xếp hàng xin chết. Có mà ông lọc lừa kén chọn thì có!

- Không, có kén chọn gì đâu. Thật ra thì tui đã có đối tượng hướng đến rồi, nhưng người ta vẫn chưa hiểu được lòng tui. Nên đành ngậm ngùi… - Định thở dài đầy tâm trạng.