- Ai? Ai vậy? Nhỏ nào mà ngây thơ trong sáng dữ vậy, để tui đi khai thông giùm cho! – Xuyên vẫn cứ hay sốt sắng vào những vấn đề mà tưởng chừng vô hại và vô… liên quan đến mình như thế.

- Thôi đi, Xuyên chẳng giúp gì được đâu! Mà nè, chịu khó chút nha, giờ trường cũng gần, lên cấp 3 tui sẽ sắm xe đạp chở Xuyên đi học. Khi đủ 18 tuổi tui đi học bằng lái rồi sẽ xin mẹ mua xe máy cho tui, nhưng tui thích A Lắc (E-Blade) hơn, vì tiện lợi có bình xăng để ngay phía trước, khỏi mắc công bước xuống mở cốp xe mỗi khi đổ xăng. Với lại tui cũng ghét xài đồ đụng hàng với kẻ đó lắm!

Biết ngọn lửa lại sắp sửa bùng cháy, Xuyên chỉ biết mỉm cười rồi im lặng cho nó dập tắt từ từ. Xuyên chưa từng nghĩ sẽ lệ thuộc hay dựa dẫm vào bất kỳ ai, nhưng khi nhận được sự chăm sóc và dự tính của người bạn thân chí cốt, lòng cậu chàng cũng thấy dâng lên niềm hạnh phúc êm đềm.

Khi về đến nhà, Xuyên lại phải tiếp tục đối mặt với một ngọn lửa khác còn “rực rỡ” gấp bội phần, bởi nó là ngọn lửa bị bỏ rơi. Trong giờ cơm, ba mẹ kêu Xuyên lên gọi Hiệp xuống. Cửa phòng khép hờ, cậu gõ cửa hai cái rồi đẩy nhẹ vào trong. Hiệp không mặc áo, chỉ độc nhất chiếc quần sort màu xanh rêu mỏng tan trên gối chút đỉnh. Dù không phải lần đầu tiên, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cơ thể của anh trai một cách trực diện, chẳng hiểu sao trong lòng cậu chàng lại dâng lên thứ cảm xúc khó tả thành lời.

- Anh hai xuống ăn cơm. – Xuyên đi thẳng vào mục đích chính khi bước vào.

Hiệp không nói gì, mặt quay đi chỗ khác như thể xem Xuyên như người vô hình. Cậu bé thở dài tỏ vẻ lúng túng khó xử, đành xuống nước hòa giải:

- Em xin lỗi chuyện hồi sáng. Vì ngày nào em với Định cũng đi học chung với nhau, giờ tự nhiên anh đòi chở em đi học, bỏ bạn ấy đi một mình coi sao được!

Lý do Xuyên đưa ra rất đỗi thuyết phục, nhưng ai kia dường như chẳng mấy bận tâm đến điều đó.

- Cậu ra ngoài đi, nói với ba mẹ lát tôi ăn sau! – Đây là câu trả lời cho bữa cơm chiều của Hiệp.

- Anh đừng như vậy mà, thời gian gần đây em thấy rất vui vì anh đã quan tâm em nhiều hơn, chính thức xem em như một thành viên trong gia đình. Nhưng em lớn rồi, có thể tự lo ình được, anh không cần phải…

- TÔI ĐÃ BẢO RA NGOÀI, SAO LÈM BÈM NHIỀU THẾ HẢ?!

Hiệp bỗng quát lớn, âm vực vang khắp nhà khiến ba mẹ dưới lầu cũng phải giật mình huống chi người đối diện tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Xuyên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng theo mệnh lệnh gắt gao, đóng cửa lại rồi chạy xuống lầu cùng lúc ba mẹ toan chạy lên xem có chuyện gì. Vẫn như từ trước đến giờ, Xuyên luôn biết cách dùng lý do hợp lý để ba không trách mắng anh trai, nhận phần lỗi về mình đã gây phiền phức.

Hiệp bước vào nhà tắm xả nước, dòng chảy từ vòi sen xối thẳng xuống đỉnh đầu giúp cậu xoa dịu đi cơn tức giận. Hiệp chẳng hiểu vì điều gì mình lại nổi điên lên như vậy nữa, rõ ràng Xuyên chẳng có lỗi gì đáng để cậu phải quát mắng lớn tiếng cậu bé đến thế. Lần nào cũng vậy, cứ sau mỗi điều lầm lỡ, cậu mới hối hận về những việc mình đã đối xử với đứa em trai cùng cha khác mẹ này.

Đúng là Hiệp đang tức tối, đang rất bức bối khó chịu trong lòng, không phải vì việc Xuyên từ chối cậu để đi cùng Định. Mà vì mớ cảm xúc hỗn độn diễn ra sau đó trong lòng anh chàng. Tại sao lại phải nhất định tranh giành việc đưa đón Xuyên trong khi từ trước đến nay cậu luôn là người chúa ghét phiền phức? Tại sao trong suốt buổi học, trong đầu cậu lại cứ lởn vởn hình ảnh hai người nói cười vui vẻ với nhau rồi khó chịu khôn cùng? Những điều này hoàn toàn không thể và không nên tồn tại trong cảm xúc của một người anh dành cho em trai, nó vượt quá tầm kiểm soát của một người chưa từng rung động miền yêu đương ái tình như Hiệp. Có phải chăng, đó là lý do cậu muốn chối bỏ đi tất cả?!!