Dạo gần đây Miên hay nhận được giấy mời tham gia sự kiện của Miaow. Bắt đầu từ việc anh nói với cô rằng lúc trước anh không đề cập đến chuyện này với Miên vì nghĩ cô không thích những nơi kiểu như vậy, Miên nghe thế chỉ biết nắm chặt tay anh rồi bảo “Đó là một phần trong công việc của anh, cuộc sống của anh, sao em lại không thích chứ.”

Thật sự thì Miên cảm thấy mình không phù hợp lắm với chốn đông người xa lạ, cô thuộc nhóm hướng nội nhiều hơn. Tuy nhiên cảm thấy không phù hợp không có nghĩa là không thể thích nghi. Trước đây, khi nhận được giấy mời từ My, đứng giữa hai sự lựa chọn, Miên quyết định không xuất hiện trong bữa tiệc bởi cô không có sự chuẩn bị, cô không muốn người đang chờ mình sa bẫy dành được ưu thế. Miên nhận thức rõ, nếu tới đó, thứ cô nhận được là điều gì. Lời My nói với anh như vẫn còn vang vọng trong đầu Miên.

Mọi thứ đều có thể học, Miên tự mày mò tìm hiểu hết những kỹ năng cần thiết nên có, thường xuyên đi với dì An để làm quen cách thức giao tiếp với nhau của tầng lớp xa lạ cô chưa từng tiếp xúc, được dì An hướng dẫn làm thế nào để xây dựng một mối quan hệ, làm thế nào để tạo thiện cảm trong mắt đối phương. Miên cẩn thận quan sát không bỏ sót dù một chi tiết nhỏ.

Miên biết những cố gắng nỗ lực của mình là xứng đáng khi nhìn thấy ánh mắt sáng bừng đầy tự hào của anh. Hóa ra, khi yêu một người, cảm giác lại có thể dễ lây lan tới thế, nhìn anh vui, khóe môi Miên cũng tự động nở nụ cười.

Bởi quá hưng phấn nên tối nay Miên uống hơi nhiều, anh khoác áo cho cô, bảo Miên đợi chút anh đi lấy xe. Miên mơ màng gật đầu.

“Tôi đã đánh giá quá thấp năng lực của cô. Phải không?”

Miên nâng mi mắt, bóng hình trước mặt kiêu sa xinh đẹp nhưng cứng ngắc. Xe của anh vừa hay đậu trước mặt. Lười nhác đôi co, Miên làm như không nghe thấy câu hỏi, chào My một tiếng rồi lên xe đi mất.

Rượu làm cô hơi buồn ngủ, Miên gà gật trong xe suốt quãng đường về nhà. Đến nơi, anh xuống xe bế bổng Miên lên, tìm trong túi xách chìa khóa rồi đưa cô vào nhà. Khi cả tầng dưới được bao phủ bởi ánh đèn, Quân mới phát hiện bên khóe mắt cô một giọt nước trong suốt vừa trượt xuống.

Miên mở mắt, đưa hai tay ôm lấy mặt anh, giọng khàn khàn nhưng rất ấm:

“Anh cũng thật kì, thích thì bảo là thích sao vờn em lâu thế, mãi mới cho em một lời xác nhận. Không theo đuổi, không tỏ tình, không có hoa, không có nến, chỉ suốt ngày đến nhà em ăn cơm, em hỏi thì anh trả lời. Anh thật phiền chết đi được, làm em mệt não chết đi được có biết không hả?”

“Sao anh không nói gì. Hừm. Sao anh không nói gì?” – Miên vỗ vỗ mặt anh.

Quân cười khổ, đặt cô nằm xuống sofa, bắt lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình.

“Anh lại còn có nhiều cô gái theo đuổi nữa, thật làm em phiền chết đi được. Em không ghen chỉ thấy phiền chết đi được thôi nhé.”

Ngồi bệt xuống sàn nhà, Quân hứng thú quan sát cô gái trước mặt, vậy mà cứ ngỡ Miên không bận tâm gì, thì ra là giấu kín tâm tư lâu đến vậy. Chạm nhẹ lên gò má cô, xúc cảm yêu thương tràn ngập, anh cúi người muốn hôn, chợt nghe thấy Miên nhỏ giọng “Phiền chết được nhưng em vẫn rất thích anh”.

“Anh cũng rất rất thích em." – Quân hôn nhẹ lên môi Miên.

Ở bên cạnh cô rất lâu, đến khi thấy hơi thở Miên đều đặn, xác nhận cô đã ngủ say, anh tắt đèn, rời đi trong im lặng.

Đợi anh đi rồi, Miên mới thở hắt ra, cuối cùng cũng có thể mượn rượu làm loạn một lần.