“Lễ hồi Opet? Không được”.

Về tới nhà, trước tiên Hàn Hiểu đã nói ra ý muốn tham gia lễ hội Opet với Anute, đúng như dự đoán, yêu cầu vừa mới nói ra khỏi miệng đã bị Anute bác bỏ.

“Vì sao không thể đi, tôi không phải là phạm nhân”.

Anute xoa xoa thái dương, bạn đời của hắn rõ ràng là chưa ý thức được hoàn cảnh của bản thân nguy hiểm như thế nào.

“Ta trước kia đã nói rồi, rất có thể Tà Thần đã biết được sự tồn tại của em”.

“Tôi biết rõ mà, nhưng chẳng phải anh đã nói: trước mắt Tà Thần không có cách nào tiếp cận tôi hay sao, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hay sao?”.

“Ta còn rất nhiều chuyện cần xử lí”.Anute bất đắc dĩ thở dài: “Nếu Tà Thần đã biết sự tồn tại của Hàn Lễ, Tutankhamun đối với hắn mà nói đã chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.Chỉ cần chiếm đoạt được Tiểu Minh Thần, Tutan tự nhiên cũng sẽ chết, đối với Tà Thần mà nói thì là nhất cử lưỡng tiện.Cho nên, trước mắt người nguy hiểm nhất chính là em”.

“Hả!?”.

Hàn Hiểu ngây người ra, sau đó vẻ mặt suy sụp, nói như vậy, cậu chính là một phạm nhân sao?

“Không thích! Vì sao hết lần này đến lần khác đều là tôi cơ chứ ”.Tâm tình của Hàn Hiểu suy sụp ngồi xổm xuống, ai oán mà lấy ngón tay vẽ vòng vòng nguyền rủa Tà Thần đáng ghét kia: hại ta bị tóm đến Ai Cập cổ đại cũng đã đủ xui xẻo rồi, lại còn lúc nào cũng phải đề phòng bị mổ bụng ra, ngay cả một chút tự do cũng không có, còn có ai bi kịch hơn mình không hả giời!

“Tôi nhất định sẽ buồn bực đến chết, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói đến Tà Thần mà ngay cả bản thân cũng bực chết mất rồi…..”.

“Em thật sự rất muốn đi sao?”.

“Đúng vậy…nhưng mà muốn đi thì có ích gì, anh lại không cho phép”.Hàn Hiểu bĩu môi lẩm bẩm, nhỏ giọng oán trách.

“Cũng không phải là không được”.

“Hả___!?”.

Vừa nghe thấy có chuyển biến.Hàn Hiểu lập tức nhảy dựng lên, mở to hai mắt đáng thương chằm chằm nhìn Anute.

“Tuy rằng ta không có cách để lúc nào cũng bên cạnh em, nhưng ‘hắn’ thì có thể”.Anute mỉm cười, tin tưởng có ‘hắn’ đi theo cạnh Hàn Hiểu, nhất định sẽ rất an toàn.

“Hắn là ai vậy?”.Hàn Hiểu không hiểu liền hỏi.

“Vị thần của ánh sáng và bầu trời ___Horus, con của Osiris và Isis, con rể của Thần Mặt Trời”.

“Hả!?”.Hàn Hiểu kinh ngạc mà hô lên, cậu đối với thần thoại Ai Cập cũng biết có chút chút.Cái tên Horus cũng có nghe qua.Trong thần thoại Ai Cập cổ đại, Horus là vị thần bảo hộ các Pharaoh, là tượng trưng của vương quyền, hình ảnh là một vị thần đầu ưng mình người.

“Có điều hắn chỉ nghe lệnh của Ra, muốn mời Horus cũng không phải chuyện dễ dàng đâu”.Anute bất đắc dĩ mà buông tay, tính cách của Horus và Osiris hoàn toàn trái ngược nhau, vừa cao ngạo vừa lãnh khốc, ngoài trừ Ra ra, ngay cả Osiris và Isis cũng khó có thể mời được hắn.

“Tin rằng khi hắn nhìn thấy đều là thần tử, chắc là sẽ bằng lòng giúp đỡ đi”.

Anute vừa nói vừa giơ tay lên không trung vẽ một kí hiệu kì quái.Hàn Hiểu chỉ cảm thấy trên cổ nóng lên, sau đó một cái dây chuyền hình chim ưng sống động hiện ra.Hàn Hiểu nhớ rõ cái vòng cổ này, chính là khi vừa đến Ai Cập cổ, Anute đã cho Tiểu Hàn Lễ đeo.

“Đây là bùa hộ mệnh của Thần, là tự tay Horus đưa cho ta”.Anute hơi hơi vén khóe miệng lên, như là nhớ ra chuyện gì thú vị lắm.

Chỉ thấy Anute khẽ lẩm bẩm một câu thần chú, đột nhiên, một âm thanh chim ưng du dương cao vút truyền vào trong tai, âm thanh kia linh hoạt kì ảo phiêu đãng, phảng phất như truyền đến từ thời viễn cổ hồng hoang, lại mang theo khí thế hào hùng của sấm vang chớp giật___

“Thần tử…”.

Một tiếng thở dài xa xăm, chiếc vòng cổ trên ngực Hàn Hiểu phát ra một tia sáng vàng, rất nhanh, từ trong ánh vàng mông lung bước ra một bóng người.Đợi đến khi ánh sáng vàng dần biến mất, khuôn mặt người nọ cũng rõ ràng hiện ra.

“Ôi!”.Hàn Hiểu kinh ngạc hô nhỏ một tiếng.

Đứng ở trước mặt rõ ràng là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú khoảng 15,16 tuổi, chiếc áo trắng đơn giản khoác lên thân thể trai tráng rắn chắc khỏe mạnh, tuy bả vai có chút đơn bạc, nhưng không khó để nhìn thấy, sẽ có một ngày thiếu niên này sẽ trở thành một người đàn ông xuất sắc. Riêng ngũ quan khôi ngô, đường nét hoàn mỹ không tỳ vết cũng đủ khiến phàm nhân hét lên hâm mộ say mê rồi. Điểm không hoàn mỹ đó chính là mặt thiếu niên luôn bày ra vẻ lạnh lùng, ăn nói không có ý tứ, có điều những điều đó không ảnh hưởng gì đến sức hấp dẫn của thiếu niên. Có phải các vị thần đều khôi ngô tuấn tú như thế không?

“Anubis, ngươi lại muốn làm gì đây! Với khả năng của ngươi chẳng lẽ ngay cả một thần tử cũng không trông chừng tốt được?”.Thiếu niên vừa mở miệng đã hùng hổ dọa người.

“Hắn ngốc không nói làm gì”.Thiếu niên đưa tay lên, không khách khí chỉ thẳng vào mặt Hàn Hiểu: “Hắn là một phàm nhân, không rõ hoàn cảnh của mình.Nhưng còn ngươi thì sao Anubis”. Cánh tay thiếu niên lại không khách khí chuyển sang chỉ thẳng vào mặt Minh Thần: “Đem thần tử lộ ra trước mắt kẻ địch, ngươi là thằng ngốc sao!? Vì sao bây giờ mới triệu hoán ta!”.

Hàn Hiểu hoàn toàn trợn tròn mắt, cậu không biết trên thế giới này lại có kẻ dám chỉ thẳng vào mặt Anubis chửi mắng! Trời ạ, tên Horus này quả thực là quá lợi hại đi mà!

“Ta nghĩ ngươi bề bộn công việc”.Anubis ngược lại không hề tức giận, vô tội nhún vai: “Còn nữa, lộ thân phận thần tử là Bastet, không phải là ta”.

“Bastet….”.Thiếu niên hít sâu một hơi, nhắm mắt kiềm chế xúc động muốn chạy đến chất vấn Thần Mèo: “Đúng là ta rất bận, ta bận rộn truy tìm tung tích của Tà Thần. Nhưng lúc đem bùa hộ mệnh giao cho ngươi ta đã nói, nhỡ may thần tử gặp nguy hiểm phải lập tức gọi ta!”.

“Trên người Hàn Hiểu được hạ rất nhiều chú lực bảo hộ chồng lên nhau, giữa các thần lực sẽ trung hòa lẫn nhau. Hơn nữa linh thể của thần tử vốn tự do, cho nên ta đã đem thần tử phong ấn vào trong người Hàn Hiểu, nhưng mà lại bị Ra hóa giải”.

“@$%%^$%&^%”.Horus khẽ chửi thầm một câu, Hàn Hiểu quả thực là không thể tin nổi tai mình nữa, Thần…cũng biết chửi người sao?

“Cho nên, là Ra và Bastet cố ý để lộ ra thần tử, Bastet là vì muốn giúp Tutan, Ra hơn phân nửa là vì xem kịch vui. Ngươi có nên tìm họ để tính sổ không, Horus?”.

“Ta đương nhiên là sẽ tìm bọn họ, nhưng chuyện này ngươi cũng có một phần trách nhiệm”. Horus nói không chút lưu tình, hai mắt ứng khóa chặt trên bụng Hàn Hiểu.

“Tình trạng của thần tử không được tốt lắm”.

“Vận mệnh của Tutan và Hàn Lễ ràng buộc với nhau, lúc trước xảy ra quá nhiều chuyện, tên nhóc kia không chịu nổi quá nhiều chú lực cho nên ta đã để cho nó tiến vào giấc ngủ sâu”.

“Ngươi làm như vậy là đúng. 『 Bánh xe vận mệnh 』 chỉ có người thi triển mới có thể giải”. Horus gật gật đầu, đột nhiên xoay mắt trừng về phía Hàn Hiểu.

“Này, phàm nhân, hơi thở trên người ngươi yếu quá, như vậy sẽ nguy hiểm đến thần tử, ngươi cần ngủ với Anute nhiều một chút”. (QT: Ôi mẹ ơi, ta thích Horus rồi đấy)

Đột nhiên bị điểm danh khiến cho Hàn Hiểu sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy có chút dở khóc dở cười.Trong mắt Horus chỉ có cảm tình dành thần tử a, cậu bỗng nhiên có chút hiểu được nụ cười kia của Anute có hàm ý sâu xa gì rồi.

“Lần này gọi ta là có chuyện gì?”.

“Ta hi vọng ngươi lúc nào cũng có thể đi cạnh Hàn Hiểu. Phía bên Tà Thần, ta sẽ huy động quân đoàn Hắc Ám đi tra xét, còn có, ta hi vọng người dùng pháp thân(*) của mình giám sát Menet và Pramesse một chút”.

(*) Pháp thân: một trong ba loại thân thể trong Phật Giáo Đại Thừa gồm: Pháp Thân, Báo Thân và Hóa Thân(Ứng Thân). Pháp Thân có nghĩa là thân thể chân chính tức là hình dạng vốn có của mình ấy mà:D.

“Ngươi không tự mình giám sát sao?”.

Horus nhíu nhíu mày, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng lúc trước.

“Tiếp xúc nhiều với pháp thân của ta, bọn họ có thể sẽ chết. Huống hồ trên người Pramesse lại có vương khí, ngươi cũng không phải không biết, ta không có cách nào tiếp cận hắn được”.

“Ta đương nhiên là biết, chuyện này ta sẽ xử lí”.Horus lạnh lùng trừng Anute một cái: “Không cần ngươi nói ta cũng đã quyết định rồi, ta sẽ sử dụng hóa thân đi theo  『 tình nhân 』 của ngươi, nửa bước cũng không rời ”.Gần như là nghiến răng, Horus hung tợn nói ra từng chữ từng chữ một: “Ta cũng không hi vọng thần tử xảy ra chuyện gì, để chuyện này cho các ngươi khiến cho ta không lúc nào yên lòng! Thần tử để tự ta bảo hộ”.

“Vậy bên Thần Mặt Trời thì sao, còn có rất nhiều chuyện cần ngươi đi làm”.

“Ra có thể tự mình giải quyết”.So với Thần Mặt Trời, đương nhiên là thần tử quan trọng hơn (QT: anh này cuồng quá 😀)

“Vậy thì quá tốt, giao Hàn Lễ cho ngươi ta cũng rất yên tâm”.

Anute mỉm cười ôm chặt lấy Hàn Hiểu, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng nói: “Như vậy thì có thể hoàn toàn yên tâm rồi, ngoài sáng thì có Horus, trong tối thì có Teron bảo vệ, em sẽ rất an toàn”.

Liếc vị Minh Thần đại nhân cười như hồ ly một cái, Hàn Hiểu không thể không nghi ngờ lúc trước có phải Anute cố tình sắp xếp cho Tiểu Hàn Lễ gặp nguy hiểm, mục đích chính là muốn làm cho Horus khăng khăng một mực trông chừng Tiểu Hàn Lễ dùm hay không.

“Nói như vậy, lễ hồi Opet ngày mai, tôi có thể đi được phải không?”.Hàn Hiểu mặc kệ các thần lục đục với nhau, lễ hội Opet mới chính là thứ cậu quan tâm nhất.

“Đương nhiên, tâm tình của em mà tốt lên thì Hàn Lễ mới khôi phục nhanh”.Anute cười cưng chiều, tuy rằng sắc mặt Horus nhìn không được tốt cho lắm nhưng cũng không phản đối. Quả thực tâm trạng của Hàn Hiểu có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của Tiểu Minh Thần.

Thai nghén thần tử không phải là chuyện đơn giản, thân thể của Hàn Hiểu đã từ từ có hướng biến thành bán thần, chỉ cần sơ suất một chút, Hàn Hiểu và thần tử đều ‘thần hình câu diệt’ (*).Đương nhiên Anute không có nói chuyện này cho Hàn Hiểu biết và hắn cũng tuyệt đối không để cho chuyện này xảy ra! Cho nên hắn mới trăm phương nghìn kế kéo Horus ở bên Ra sang đây.

(*) Thần hình câu diệt: cả linh hồn và thể xác đều bị hủy diệt.

Anute hiểu rõ, trong tất cả các vị thần chỉ có Horus mới có thể toàn tâm toàn ý bảo hộ Tiểu Hàn Lễ. Trước để cho tên nhóc kia uất ức chịu một chút sợ hãi, có điểu, đổi lấy một『vệ sĩ 』cường đại như Horus cũng không phải là quá thiệt thòi.

“Ha ha, lễ hội Opet! Cuối cùng ta không cần làm phạm nhân nữa rồi”.

Hàn Hiểu hưng phấn cao giọng nói, tâm tư của cậu rất đơn giản, chỉ cần biết được ra ngoài chơi mà hoàn toàn không biết Anute đã đem vấn đề an toàn của cậu sau này giải quyết xong xuôi hết rồi.

“Đúng rồi, lễ hội Opet là lễ hội gì, có cần tôi chuẩn bị thứ gì không?”.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của bạn đời hỏi, Anute nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng. Vốn dĩ, đem Hàn Hiểu trở về Ai Cập cổ đại – thời kì hoàng kim của các vị thần, chình là để giải sầu. Nếu như có thể, hắn thật sự hi vọng Hàn Hiểu có thể luôn luôn tươi cười như thế này.

“Lễ hội Opet là một ngày quan trọng của dân Ai Cập, trong ngày này….”.Anute chậm rãi nói với Hàn Hiểu về ngày hội cổ xưa của Ai Cập.

Hai người thân thân thiết thiết không thèm để ý đến người bên cạnh, Horus chỉ có thể giương mắt ếch ra nhìn. Bỗng nhiên có một loại cảm giác bị người ta tính kế. Đương nhiên, kẻ buồn bực nhất không phải là hắn mà là kẻ bị bắt cóc mất trợ thủ đắc lực nhất của mình – Thần Mặt Trời.

Mùa lũ của sông Nile đối với người dân Ai Cập mà nói có một ý nghĩa rất quan trọng.Có thể nói chính là vì lũ của sông Nile mang theo đất phì nhiêu màu mở mới sinh ra một nên văn minh Ai Cập huy hoàng.Cứ tháng 6 hàng năm, nước sông Nile sẽ chuyển sang màu xanh biếc, nhắn nhủ với người dân rằng nước sông chuẩn bị dâng cao, cũng nói với người dân Ai Cập rằng hãy bắt đầu tổ chức lễ hội để cảm ơn sông Nile đã mang đến đất đai màu mỡ.

Lễ hội Opet mỗi năm tổ chức một lần, thời gian là tháng thứ hai mùa lũ. Trong lễ hội Opet, mọi người theo Pharaoh và tượng thần cùng nhau diễu hành, bắt đầu từ đền thờ Karnak, cho đến khi đến đền thờ Luxor ở phía nam Thebes mới dừng.

Trời vẫn còn mờ mịt, Hàn Hiểu đã thức dậy, choán đầy trong tâm trí cậu đều là ngày hội diễu hành náo nhiệt, nếu như không phải Anute âm thầm động tay động chân, cậu có thể hưng phấn cả đêm không ngủ được mất.

“Anh thực sự không đi cùng tôi sao?”.

Hàn Hiểu được người hầu hình nhân giúp mặc trang phục truyền thống Ai Cập, nét mặt rạng ngời, ánh mắt tỏa sáng. Giờ phút này cậu đang chớp chớp con mắt to vô tội nhìn Anute, đối phương nửa nằm nửa ngồi trên chiếc nhuyễn tháp tinh xảo, vừa cong môi lên đem hình dáng tuyệt đẹp của bạn đời thu vào mắt, vừa khẽ lắc đầu.

“Ta còn có việc”.Hắn đứng lên tiến đến gần người bạn đời, khẽ hôn nhẹ lên trán đối phương: “Đừng lo, Horus và Teron sẽ bảo vệ tốt cho em, yên tâm đi chơi đi”.

“Ừ, tôi đi đây”.

Vẻ mặt Hàn Hiểu tung tăng, từ khi đến Ai Cập cổ đại cậu liền mất đi tự do, bây giờ cuối cùng cũng đã khôi phục lại tự do rồi, có thể ra ngoài vui chơi thoải mái, giống như chim bị nhốt trong lồng được thả về rừng, có thể không hưng phấn được sao.

“Cái tên không biết sống chết kia, ngươi thật chậm chạp”.

Hàn Hiểu vừa mới bước ra khỏi cổng, đã bị Horus đứng đợi từ sớm tạt một gáo nước lạnh vào mặt.

Thiếu niên khôi ngô tuấn tú kia đúng là phù hợp với dáng vẻ kiêu ngạo, vẻ mặt của Hàn Hiểu trong nháy mắt sụp đổ, chết tiệt, sao mình lại quên mất còn có một đại thần cao quý nữa chứ.

“Chủ nhân, tướng quân Menet và tướng quân Pramesse cầu kiến”.

“À! Bọn họ đã đến rồi sao, nói với bọn họ, ta sẽ ra ngay”.

Hàn Hiểu quay đầu nhìn Anute một cái, đợi đến khi Minh Thần đại nhân gật đầu, cậu liền hoan hô một tiếng rồi chạy ra ngoài. Horus thì vẻ mặt u ám trợn mắt trừng Anute một cái, nhưng rất nhanh, hắn đã đuổi kịp Hàn Hiểu, hóa thân thành một người hầu trung thành luôn luôn đi theo phía sau đối phương.

“Menet! Pramesse!”.

Hàn Hiểu vui vẻ chạy về phía hai người đang đợi sẵn ở đại sảnh, trên mặt Menet vẫn là ý cười dịu dàng thản nhiên như lúc trước, còn Pramesse vẫn vẻ mặt núi băng vạn năm không đổi, cùng một dạng với Horus.

“Đại nhân Hotep đồng ý rồi sao?”.

“Ừ, đồng ý rồi ”.

Hàn Hiểu vội vã, kéo Menet muốn đi ngay.Pramesse nhíu mày nhìn những người hầu đang cung kính cúi đầu xung quanh một cái, thấy không có ai ngăn cản, lúc này mới tin tướng quân Hotep quý đệ đệ như tính mạng đã đồng ý cho đệ đệ cùng bọn họ ra ngoài, chuyện này là sao? Chẳng nhẽ Hotep và Horemheb đã thực sự kết thành đồng minh rồi sao?

Menet thì không có nghĩ nhiều như Pramesse, hắn hoàn toàn xem Hàn Hiểu như em trai, vừa đi vừa nhiệt tình nói những hoạt động ngày hôm nay.

Horus lạnh lùng nghiêm mặt, cùng người hầu của Menet và Pramesse đi theo sát phía sau ba người. Trong đám người không ai đối với vẻ khôi ngô tuấn tú của hắn mà liếc lấy một cái.Hàn Hiểu hiểu được, nhất định là Horus dùng hóa thân, trong mắt mọi người hắn chỉ là một người hầu bình thường.

“Trong giới quý tộc có một bữa tiệc đặc biệt chào mừng ngày lễ, có điều ta cảm thấy chào mừng theo kiểu người dân náo nhiệt hơn”.

“Đúng vậy, những bữa tiệc kia nhàm chán muốn chết”.

“Ngươi cũng cho là như thế sao?”.Rốt cuộc cũng gặp được người có ý nghĩ giống mình, ánh mắt Menet tỏa sáng, nói đến cao hứng vẻ mặt càng phấn chấn thêm: “Ta cũng không thích những lễ hội xa hoa kia, ngược lại, những người dân bình thường sẽ dùng bánh mì và rượu tự chế để chiêu đãi người lạ, hẹn ước cùng nhau nhảy múa, ca hát, còn có thể tổ chức hàng loạt các hoạt động ăn mừng”.

“Nghe rất thú vị”.

“Đúng vậy, ta đem ngươi đi mở mang đầu óc một chút”.

“Vậy thì quá tốt”.

Hai người vừa đi vừa nói, bỗng nhiên Hàn Hiểu nhớ tới bọn họ đã quên mất Pramesse mất rồi, nhịn không được quay đầu lại nhìn Pramesses một cái, lại phát hiện vẻ mặt hắn lúc nào cũng căng thẳng, hai tay luôn luôn đặt tại bảo kiếm bên hông không hề buông ra.

Cái kiểu này không giống đi chơi chút nào, giống như vệ sĩ của cậu và Menet hơn.

“Ha ha, Pramesse chính là như vậy đấy, hắn là quân nhân, mọi lúc mọi nơi đều giữ cảnh giác”.

“Hở, ta nghe người hầu kêu các ngươi là tướng quân, ngươi cũng là quân nhân sao?”.

“Đúng vậy”.Menet chớp chớp mắt mấy cái: “Ta là quan cận vệ của tướng quân Horemheb, ngươi quên rồi sao?’.

“Bộ dáng ngươi trông không giống”.

Hàn Hiểu lắc đâu, không có nghĩ nhiều đến lời nói của mình có thể vũ nhục tôn nghiêm quân nhân của Menet.Menet tao nhã lịch sự, trên người không có cảm nhận được một chút mùi hung tàn và giết chóc nào.

“Đại nhân Kare”.Pramesse vẫn luôn luôn im lặng, lúc này bỗng nhiên lên tiếng: “Menet là một quân nhân xuất sắc, quan cận vệ ở trên chiến trường sẽ dốc toàn lực bảo vệ thượng cấp, những lời này của ngươi đối với Menet rất thất lễ ”.

“Hả, xin lỗi, ta không phải có ý này”.Hàn Hiểu vội vàng giải thích: “Ta chỉ cảm thấy Menet quá hòa nhã điềm đạm mà thôi….”.

“Ha ha, là Pramesse nghiêm trọng hóa vấn đề rồi”.Menet đưa tay lên vò tóc Hàn Hiểu, hành động này khiến cho khóe mắt Horus khẽ lóe lên một cái, hắn lặng lẽ nhìn Menet một hồi lâu. Cuối cùng cũng không có tùy tiện tiến lên tách hai người ra.

“Thực ra ta cũng không tính là một quân nhân chuẩn, chức vụ quan cận vệ của ta cũng là….”.Menet lắc đầu cười khổ, không tiếp tục nói tiếp.

“Phía trước hình như có người đang phát rượu, chúng ta qua đó xem đi”.Menet cố ý lảng sang chuyện khác, Hàn Hiểu cũng không cố truy vấn chuyện riêng của người khác. Rất nhanh, lực chú ý của cậu đã bị cảnh tượng náo nhiệt thu hút.

Rượu tinh khiết thơm ngon dùng lúa mạch để ủ, màu vàng rực rỡ giống như đem cả sống Nile vào trong chén rượu ; bánh mì tỏa ra mùi thơm mê người, từng miếng từng miếng lớn thịt nướng, trên mặt mọi người đều là nụ cười vui vẻ…….

Hàn Hiểu hoan hô một tiếng rồi chạy đến, ông chủ nhiệt tình đem rượu ra, vài người phụ nữ Ai Cập thậm chí còn kéo Hàn Hiểu ra cùng nhảy.

“Menet, cái này ăn rất ngon”.

Trong tay Hàn Hiểu cầm một thứ giống như bánh mỳ, nhưng ngon hơn, còn có một mùi nhàn nhạt nữa.

“Đây là thứ chỉ có trong lễ hội Opet mới có thể ăn, bên trong có cho thêm mật ong”.Menet cười giải thích: “Làm thứ này không dễ gì, đều là do quý tộc phát cho.Thứ dân thường ăn đều là bánh mì đen”.

“Ờ, Menet, ngươi rất am hiểu cuộc sống của người dân”.

Vẻ mặt của Menet trong nháy mắt có chút lúng túng, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại, nhỏ giọng giải thích: “Bình thường ta tiếp xúc với người dân tương đối nhiều, cho nên cũng biết một chút”.

Hàn Hiểu gật gật đầu, ánh mắt rất nhanh bị màn múa hát bên cạnh thu hút.

Menet thở dài nhẹ nhõm, Pramesse vẫn không nói gì bỗng đi lên phía trước, lặng im nắm bàn tay có chút run run của Menet.Menet hít sâu một hơi, cũng nắm chặt lấy tay của đối phương.

Tất cả chuyện này đều bị ánh mắt như mắt ưng của Horus thu vào.

Đám người Hàn Hiểu lại đi đến bờ sông Nile, tham gia hoạt động nghịch nước náo nhiệt, vốn dĩ cậu còn muốn buổi tối trèo thuyền du ngoạn trên sông Nile, tham gia lễ hội đốt đuốc, cuối cùng bị Menet lấy lí do sức khỏe ngăn lại.

Điều này khiến cho Hàn Hiểu có chút chán nản, dù sao trong mắt người đời, Kare là một thiếu niên có thân thể yếu đuối nhiều bệnh, căn bản là không đủ thể lực để vui chơi cả ngày.

Sau khi Menet ưng thuận mấy ngày nữa sẽ dẫn cậu đi chơi, Hàn Hiểu mới lưu luyến không thôi quay về phủ đệ của Anute.

Thời khắc bước vào phủ đệ, Hàn Hiểu đã bị chuyển tới bên cạnh Anute. Cậu kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, dải ngân hà giống như gần trong gang tấc, chỉ cần vươn tay là có thể chạm được.

“Chơi có vui không?”.

Cùng với lời nói vô cùng thân thiết bên tai, Hàn Hiểu bị Anute ôm vào lòng.

“Rất vui, tôi uống rượu này, ăn bánh mỳ trắng này, còn cùng với mọi người nhảy múa nữa”.

Hàn Hiểu xoay người lại, ngồi trên người Anute, vội vàng chia sẻ những thứ mà mình đã trải qua ngày hôm nay. Anute lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lại giơ tay thân mật vuốt tóc bên tai Hàn Hiểu, miệng vẫn luôn luôn mỉm cười cưng chiều.

“Nghe nói ngày mai sẽ có diễu hành! Tôi muốn đi xem cơ, nhưng mà Menet lại bảo tôi cần phải nghỉ ngơi nhiều”.

Hàn Hiểu bĩu môi, nhịn không được mà đấm nhẹ lên vai bạn đời: “Đều là tại anh, hóa thân thành cái gì tên là Kare, hại tôi bị mọi người cho là một kẻ rất yếu đuối”.

“Xin lỗi”.Anute tiện thể kéo tay Hàn Hiểu đặt lên môi: “Em muốn đi xem diễu hành sao? Ngày mai ta dẫn em đi”.

“Thật sao?”.

“Thần không nói dối”.Anute cười ôm lấy eo Hàn Hiểu, nhíu nhíu lông mày: “Nghe em nói khiến ta cảm thấy đói bụng, để mai xuất hành thuận lợi, trước tiên phải cho trượng phu đang đói bụng của em ăn no đã”.

“Trượng phu cái đầu anh ấy!”.Hàn Hiểu nhịn không được hét lên, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm đẹp của Anute, lộ ra yết hầu và phân nửa bên cổ, khá là gợi cảm mê người.

“Không đúng sao? Chúng ta ngay cả con cũng có rồi”.Anute cúi đầu xuống, mút một hơi thật mạnh lên cổ Hàn Hiểu.

“Ưm… anh cắn người!”.Hàn Hiểu đáng thương cứ thế mà hô to, người này a, quả nhiên là sói mà!

Anute cười tà: “Ta đói”.

“Aaa…aa..aaa, đừng có cắn chỗ ấy!”.

“Gì? Chỗ này sao? Vật nhỏ thật mẫn cảm”.

“Ưm aaa …aaa…Đồ sói háo sắc…”.

++++++

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ phủ lên chiếc giường êm ái. Hàn Hiểu nằm ngang trên giường, ai oán nhìn Minh Thần đại nhân tinh thần sảng khoái quần áo chỉnh tề.

Bóng đen bao phủ đỉnh đầu tiến lại gần, khuôn mặt tuấn tú của Anute phóng to đập vào mắt: “Diễu hành sắp bắt đầu rồi,em vẫn muốn nằm sao? Đương nhiên ta không ngại cùng em『 nằm 』 từ sáng đến tối đâu”.

“Tôi dậy ngay đây!”. Hàn Hiểu oán hận nghiến răng, lăn một vòng nhảy xuống giường, sau đó ‘ôi’ một cái đỡ lấy thắt lưng rồi ngã vào lòng Anute.

Tiếng cười từ đỉnh đầu truyền đến, Hàn Hiểu tức giận đến nỗi muốn đẩy ngã đối phương, khiến cho hắn biết được mùi vị bị kẻ khác đè là như thế nào.

“Đứng không nổi sao? Có muốn ta giúp không? ”.

“Không cần”.

Tuy rằng mạnh miệng như vậy, nhưng cuối cùng Hàn Hiểu dưới kỹ thuật cao siêu của Anute cũng biến thành mềm nhũn như bông, thoải mái dựa vào người Minh Thần đại nhân, mặc hắn hầu hạ rửa mặt mặc quần áo (QT: sướng mà cứ làm bộ:D)

“Diễu hành chơi có vui không?”.

Hàn Hiểu ngáp một cái, ngồi bên trong xe ngựa tinh xảo hoa lệ. Bời vì đi cùng Anute, cậu có thể tùy ý hưởng thụ tiện lợi từ thần lực. Giống như bây giờ, bên dưới một đám người giống như đám quạ đen đang chờ quốc vương xuất hành, còn cậu đang cùng Anute ở cao cao phía trên mọi người.

“Pharaoh xuất hành là một khâu không thể thiếu của lễ hội Opet, đội diễu hành xuất phát từ Karnak cho đến khi đến đền thờ Luxor. Pharaoh cần phải tiến hành nghi lễ khẳng định uy phong của bản thân tại đền thờ Luxor. Sau đó nghênh đón tượng thần trở lại Karnak”.Anute kiên trì giải thích.

Đột nhiên đám người reo hò hoan hô, Hàn Hiểu trong lòng tràn đầy tò mò vội vàng thò đầu ra nhìn quanh.

Chỉ thấy một đội quân hoành tráng mấy nghìn người chậm rãi tiến đến, trong tay cầm giáo chĩa về phía trước, mặc khôi giáp, binh lính bước đi ngay ngắn. Đi theo phía sau là vũ công và nhạc sư ăn mặc gọn gàng sáng lạn.Ở trung tâm đội quân là một chiếc kiệu hoa mỹ được che bởi màn vải mỏng được mười người hầu khỏe mạnh khiêng, xuyên qua lớp màn vải mờ mờ có thể thấy được hình dáng của vị vua thiếu niên.

“A! Là Tutankhamun”.

Nhìn thấy vị vua thiếu niên vừa chậm rãi vẫy hai tay vừa mỉm cười, Hàn Hiểu cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, cái lần vào hoàng cung kia, nhìn thấy hắn đang nằm hấp hối, bây giờ có thể tham gia diễu hành rồi sao.

“Xem ra sức khỏe của Tutankhamun hồi phục cũng không tồi”.

Anute lạnh lùng nở nụ cười, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Vị vua thiếu niên kia đã không việc gì rồi sao? Vậy Hàn Lễ, nó sẽ thế….”.

Hàn Hiểu rũ mắt xuống, cái chút đau lòng nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, nhóc con kia lâu vậy mà vẫn chưa xuất hiện, nếu không có luồng nhiệt ấm áp hội tụ trong cơ thể khiến Hàn Hiểu cảm giác được sự tồn tại của con mình, cậu thực sự nghĩ rằng tên nhóc kia đã….

“Đừng lo, tên nhóc kia cần chút thời gian thích ứng. Nó là thần tử, không yếu đuối như em nghĩ đâu”.Anute ôm chặt lấy người bạn đời đang ủ rũ, nhẹ nhàng hôn xuống tai đối phương: “Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương được các ngươi”.

“Ừ”.Hàn Hiểu đưa tay lên ôm chặt lấy cổ Anute.

Tiếng náo nhiệt càng ngày càng đi xa, đám người hướng về phía mặt trời mọc quỳ xuống bái,cầu nguyện mỗi ngày đều bình yên và an lành trôi đi, khiến cho mọi đau khổ đều theo tiên vương đã khuất mà tan thành mây khói….

Lễ hội Opet diễn ra liên tục 11 ngày, trong dịp này Menet có đến vài lần. Hàn Hiểu đã coi hắn là người bạn có thể thổ lộ tâm tình. Rất nhanh, lễ hội qua đi, những ngày buồn tẻ và vô vị lại bắt đầu quay lại.

Trò giải trí của thời cổ đại nghèo nàn vô cùng khiến cho Hàn Hiểu cực kì khó chịu, may mà không lâu sau thần tử nghỉ ngơi hồi phục đủ liền tỉnh lại. Tên nhóc trắng mập mũm mĩm ngáp một cái, còn chưa có kịp mở mắt, chưa kịp làm nũng cha mẹ đã bị Horus như một làn gió cuốn đi.

“Lại đây ôm…cái….”.Duy trì tư thế hai tay mở rộng, Hàn Hiểu đỏ bừng mặt nghẹn một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mà gào ầm lên: “Horus chết tiệt!”.

Không còn Tiểu Minh Thần quấy rầy, từng ngày từng ngày sau đó, Hàn Hiểu đều bị Minh Thần đại nhân dồi dào tinh lực chà đạp đến nỗi không xuống được giường.

“Cầm thú…tên khốn nạn không biết tiết chế….”.

Mỗi sáng đều nghe những câu mắng lặp đi lặp lại, Anute nhướn nhướn mi, nhún vai coi như không nghe thấy.

“Chủ nhân”.Giọng nói cứng nhắc của người hầu hình nhân vang lên: “Quốc vương thông báo lệnh triệu tập”.

“Đem đến đây”.

Anute nhận lấy lệnh triệu tập nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nhướn cao mi.

“Sao vậy?”.Hàn Hiểu tò mò nhìn, trên tấm da dê là chi chít chữ Ai Cập cổ.

“Muốn chiến tranh rồi”.Ngón tay nhẹ búng vào lệnh triệu tập, vẻ mặt Anute như cười mà không cười: “Ai Cập tuyên chiến với Syria, quốc vương thân chinh”.