Anute dùng phép mặc quần áo cho mình và Hàn Hiểu, sau khi tất cả mọi thứ ổn thỏa mới xoay người đối diện với người mới tới.

Đó là một cặp nam nữ, một đôi nam nữ có diện mạo tuyệt vời không bút mực nào cả thể miêu tả được, trên người của người nam khoác một bộ đồ truyền thống Ai Cập cổ đại màu đen viền vàng, khuôn mặt tuấn dật nghiêm khắc, khí thế giống như một vị chúa tể quyền uy một thời, mà người nữ, toàn thân là bộ đồ màu trắng hơn tuyết, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, giống như mỹ nhân trong tranh, toàn thân tỏa ra một cảm giác bay bổng thoát tục.

“Anute, đã lâu không gặp”. Isis mỉm cười chào Minh Thần, Anute giơ tay đáp lễ, mà Hàn Hiểu vẫn đứng ở một bên nhìn đến ngây người, hai con mắt chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tuấn nam mỹ nữ.Chuyện này khiến cho Osiris có chút không thoải mái, hắn khẽ ho nhẹ một tiếng ý bảo Anute trông coi người yêu bé nhỏ của mình kỹ hơn một chút.

“Sao hai ngươi lại tới đây, ta cũng đang định đi tìm hai ngươi đây”.

Anute vừa nói vừa nhéo cằm Hàn Hiểu, nhẹ nhàng đem mặt của người yêu quay về phía mình. Osiris nổi danh là một người đàn ông hay ghen, tuy rằng gã còn chưa đến mức chấp nhất với con người, nhưng có trời mới biết được cơn ghen của đàn ông bùng nổ sẽ xảy ra chuyện gì. Huống chi hắn và Hàn Hiểu khó khăn lắm mới gần gũi thân mật được hơn một chút cho nên hắn cũng không hi vọng bạn đời của mình thích phụ nữ trở lại.

“Ngươi đã điều động quân đoàn Hắc Ám, ta đoán ở  『 ở bên trên 』 chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi  ”.

Vừa mở miệng đã nói chuyện chính, vẻ mặt của Osiris nghiêm túc lên rất nhiều: “Ta nhớ lần ngươi điều động quân đoàn Hắc Ám cũng là chuyện 1000 năm trước. Anute, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Ta nghe nói ___”.Ánh mắt hắn quét về phía Hàn Hiểu, trong mắt chứa đầy sự không vừa lòng.

“Ta nghe nói ngươi trầm mê một phàm nhân, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán thì cứ trực tiếp biến hắn làm hình nhân là được, cần gì….”.

“Osiris!”.Anute mặt lạnh cắt ngang lời nói của đối phương.

“Chuyện của ta không cần ngươi quản”.

“Anute! Ngươi!”.

Thấy Osiris gần như phát hỏa, Isis vội vàng kéo ông chồng nóng tính của mình lại, mở lời chuyển sang đề tài khác.

“Anute, ngươi nói có chuyện cần tìm chúng ta, vậy rốt cuộc đó là chuyện gi”.

“Tutankhamun, ta hi vọng các ngươi có thể tạm thời giữ lại tính mạng cho hắn”.

“Tutankhamun? Vị vua thiếu niên kia, huyết mạch của Akhenaton sao?”.Osiris nhíu mày lại, vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao? Không phải ngươi và Ra đều rất chán ghét Akhenaton hay sao? Vậy sao bây giờ lại muốn cứu con cháu của hắn?”.

“Không phải là cứu, chẳng qua là tạm thời giữ lại tính mạng của hắn thôi”.

“Ngươi chờ một chút…”.Osiris nhắm mắt lại, giữa lòng bàn tay trái hiện lên một quả cầu sương đen: “Ta nhìn thấy, sinh mệnh của Tutan và linh hồn nào đó liên kết với nhau, đó là…đó là giống như tồn tại của thần! Sao lại có thể như vậy được!”.

“Cái gì mà có khả năng với lại không có khả năng”.Anute nhếch khóe miệng lên, bàn tay nắm lấy đem Hàn Hiểu kéo vào trong lòng: “Đó là thần tử của ta, tương lai sẽ là Minh Thần”.

“Thần tử___của ngươi”.Osiris trợn trừng mắt, giống như hắn nghe thấy chuyện gì khủng khiếp lắm vậy. Hắn há miệng, hơn nửa ngày vẫn chưa thốt ra được một câu.

“Ngươi lại ___tạo ra một thần tử___đã thế lại cùng với tên phàm nhân bên cạnh này___”.

“Đúng vậy.Ngươi cũng biết ta phải phân tán sức mạnh của mình”.Anute cúi đầu nhìn Hàn Hiểu một cái, cũng không có giải thích gì nhiều, hắn cho là mình không cần thiết phải bày tỏ tình cảm cùng với bạn đời của mình. Nhưng mà một câu nói vô ý của hắn ở trong lòng Hàn Hiểu lại xuất hiện sóng lớn.

Thì ra ___mình chẳng qua chỉ là một công cụ để mang thai thần tử, tâm của Hàn Hiểu trong nháy mắt như rơi xuống vực thẳm, thì ra Anute coi trọng mình chẳng qua vì hắn muốn phân tán thần lực.

“Cũng đúng, sức mạnh của ngươi quá cường đại không phải là chuyện tốt”.Có điều, không phải thời gian của Anute vẫn chưa đến sao? Sức mạnh của hắn vẫn còn trống rất nhiều. Osiris trong lòng có một chút nghi vấn nhỏ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

“Ngươi muốn ta làm thế nào”.

“Giúp ta lưu ý những người gần đây xuống thế giới tử vong đưa tin, còn có, giữ lại mạng sống của Tutan”.

“Ta biết rồi”.Osiris sau khi đồng ý, ý vị thâm trường nhìn Hàn Hiểu một cái.Dù nói là vậy, nhưng Thần sẽ không mạo hiểm tạo ra một thần tử, hơn nữa cùng không giống như cách của Anubis.

Anubis là vị thần hắc ám vẫn luôn luôn bảo vệ  Ai Cập từ lúc thành lập đến nay, hắn tạo ra sức mạnh thần tử vô cùng thuần túy, hơn nữa không hợp với thế giới ánh sáng, là miếng mồi ngon mà bọn tà ma đều mong ước.

Bây giờ Anubis cam tâm tình nguyện vì một phàm nhân tạo ra thần tử, chuyện này rốt cuộc là có ý gì, hắn thực sự rất mong chờ.

“Thần tử, sẽ còn gặp lại”.Osiris nói một câu hàm ý sâu xa, cùng với vợ biến thành một tia sáng vàng, từ từ biến mất trong bóng đêm.

“Woa, đó là Osiris và Isis trong truyền thuyết”.Hàn Hiểu vỗ vỗ hai má, trên mặt vẫn là vẻ không thể tin được.

“Cái gì mà trong truyền thuyết”.Anute có chút dở khóc dở cười, tiểu tình nhân của mình mơ mơ màng màng, không phải hắn ngay cả Thần Mặt Trời cũng đã gặp qua rồi sao, chỉ là nhìn thấy Osiris và Isis không cần phản ứng thái quá như vậy chứ.

Hàn Hiểu cười ‘khà khà’, cúi đầu giấu đi vẻ mặt đau khổ. Cậu vẫn chưa quên lời nói của Anute, thiếu chút nữa ___thiếu chút nữa là cậu ngu ngốc nghĩ rằng Anute thực sự quan tâm đến mình.

Thật sự một chút tự giác cũng không có, Hàn Hiểu trong lòng thầm mắng mình ngốc…Hàn Hiểu ơi Hàn Hiểu, mày chỉ là một phàm nhân bình thường, sao cứ hết lần này đến lần khác mơ tưởng xa xôi thứ không thuộc về mình chứ ___

“Cái tên Osiris này cũng thật là, mỗi lần đến là một lần phá nát phòng của ta”.Anute thì ngược lại, chẳng chú ý đến tâm tư tiểu tình nhân của mình, hắn nhìn quanh căn phòng giống như vừa bị bão lốc quét qua, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.Quả thực, hắn thân là Minh Thần nhưng lại đem hết mọi chuyện giao cho Osiris là không tốt, nhưng đối phương có cần nhỏ mọn như vậy không, thấy mặt một lần là phá phòng một lần.

“Chủ nhân”.

Người hầu hình nhân quỳ gối ở ngoài phòng, đối mặt với căn phòng tàn tạ bị phá nát ở trước mặt, biểu cảm trên mặt của bọn họ ngay cả một chút cũng không có. Thân là hình nhân, bọn họ chỉ là một loại con rối gỗ không có linh hồn.

“Chủ nhân”.Người hầu hình nhân hết sức hoàn thành trách nhiệm công việc của mình báo cáo: “Trong phủ tướng quân Horemheb thiết yến, mời chủ nhân đến dự”.

“Ồ? Chuyện này thật là thú vị”.

“Chuẩn bị xe đi”.Anute tác phong không đứng đắn nhéo nhéo mặt Hàn Hiểu: “Đi, chúng ta đi dự tiệc, nhìn xem Horemheb rốt cuộc muốn gì”.

++++++

Dinh thự của Horemheb vô cùng xa hoa, biệt viện có bốn thủy đạo trực tiếp tương thông với nhau, lần lượt các xe sang trọng và thuyền tiến vào dinh thự.

Thân phận của Hàn Hiểu lúc này là em trai của Anute, bởi vì thân thể không tốt nên vẫn luôn luôn ốm đau nằm ở nhà.Vốn dĩ Anute muốn ‘biến’ Hàn Hiểu thành vợ của mình, nhưng mà vì Hàn Hiểu phản đối kịch liệt và nguyên nhân phụ nữ xuất hiện ở nơi bàn luận chính trị không được tiện cho lắm, vì vậy Hàn Hiểu liền thành ‘em trai ’ của Anute.

Hàn Hiểu đi theo Anute dưới sự hướng dẫn của người hầu, đi vào đại sảnh nguy nga tráng lệ. Tuy nói là đại tướng quân thiết yến, nhưng những người được mời cũng không quá nhiều, dù sao Hàn Hiểu cũng không biết những người đó, cậu chỉ có trách nhiệm đi theo Anute là được, có điều giống như Anute đã nói qua, thân phận được hắn hóa thân thành nghe đâu là một vị tướng quân, chức vị không lớn cũng không nhỏ, ở trong quân đội tuy rằng không có thực quyền, nhưng thân phận quý tộc cha truyền con nối cũng không thể khinh thường, chắc đây cũng chính là nguyên nhân mà Horemheb mời hắn.

Rượu ngon và thức ăn nhanh chóng được mang ra, trong tiếng nhạc du dương mang màu sắc Trung Đông, những vũ nương xinh đẹp mặc trên người những bộ quần áo lộng lẫy và đeo những món trang sức hoàng kim hoa mỹ, từng người từng người một đi lên, yến tiệc chính thức bắt đầu ___

Lúc đầu, Hàn Hiểu vẫn say sưa thưởng thức màn trình diễn ca múa kia, có điều sau đó khi các vũ nương xinh đẹp kia đi đến bên cạnh những người đàn ông, ánh mắt Hàn Hiểu không dám liếc bậy, có một vị thần của Minh giới có máu hoạn thư ở bên cạnh, Hàn Hiểu cũng không muốn các cô nương đáng thương kia phải hoa tàn ngọc nát.

Gần như mỗi một quyền thần (quan to) đều có một hoặc hai mỹ nữ bên cạnh, bên cạnh Anute cũng không ngoại lệ, nhưng làm cho Hàn Hiểu cảm thấy nghi ngờ chính là, vũ công hầu hạ bên người Anute chẳng hề hăng hái mấy, ánh mắt vừa như vô ý vừa như cố ý liếc nhìn thị vệ cao to trẻ tuổi ở phía sau Anute, tràn ngập ý khiêu khích.

Điều này khiến cho Hàn Hiểu có chút ngạc nhiên, rốt cuộc Anute hóa thân thành dạng gì trong mắt người thường vậy? Chẳng lẽ là một ông chú đầu hói bụng bia? Nhìn thấy Anute khôi ngô tuấn tú lười biếng nửa nằm ngửa ngồi trên nhuyễn tháp, Hàn Hiểu thực sự không thể nào tưởng tượng được.

Như cảm ứng được trong lòng bạn đời mình đang nghĩ gì, Anute nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp mỉm cười, hướng Hàn Hiểu giơ cao chiếc ly làm bằng vàng chứa đầy rượu nho, sau đó một hơi uống cạn, y phục trên ngực của hắn hơi mở ra, theo động tác ngửa đầu, cổ và xương quai xanh  phác thảo ra một đường cong tuyệt đẹp, chỗ nào cũng lộ ra vẻ đẹp, một người đẹp trai tỏa sáng như Anute lại không ai để ý đến, Hàn Hiểu thực sự rất tò mò, rốt cuộc Anute hóa thân thành hình dạng gì!

Horemheb ngồi ờ vị trí chủ nhà, thao thao bất tuyệt nói chuyện, Hàn Hiểu hoàn toàn không nghe vào tai, cậu chăm chú quan sát Anute một hồi cũng không phát hiện ra chỗ nào sơ hở, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: nhất định lúc về nhà phải làm cho Anute biến thành hình dạng cụ thể cho cậu xem mới được.

Rất nhanh, Hàn Hiểu mất hứng thú với bữa tiệc, ngáp một cái rồi nhìn xung quanh. Nói thật, những người Ai Cập cổ này trong mắt cậu gần như là giống nhau, đại khái là vì trang phục.Người Ai Cập cổ đại rất thích trang điểm, cả trai lẫn gái đều thích trang điểm, đồ kẻ mắt và trang sức bằng vàng đối với giới quý tộc Ai Cập là vật dụng không thể thiếu.

Ánh mắt lướt qua một vòng, bỗng nhiên ánh mắt Hàn Hiểu tập trung vào hai người trẻ tuổi có dáng vẻ giống như quan quân đứng ở phía sau Horemheb. Trong đó một người anh tuấn tao nhã trên mặt lúc nào cũng mang theo chút ý cười, một người thì vẻ mặt lạnh lùng trên người tản ra thông tin ‘chớ thằng nào đến gần tao’. Bộ dạng của hai người đều cực kỳ xuất sắc, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân Hàn Hiểu chú ý đến bọn họ, Hàn Hiểu dù sao vẫn cảm thấy hình như đã gặp qua hai người kia ở chỗ nào rồi……

“Đó là Pramesse”.

“Ôi mẹ ơi?”.

Anute bỗng nhiên tiến gần lại, quả thực đã dọa cho Hàn Hiểu nhảy dựng lên.

“Thực sự em nên chăm chỉ học lịch sử Ai Cập một chút”.

Anute khẽ nở một nụ cười, nhấp một ngụm rượu, sau đó nâng cằm Hàn Hiểu lên, cúi đầu hôn xuống.

“Ưm!”.

Hàn Hiểu trợn tròn hai mắt, mãi đến khi Anute dùng chiếc lưỡi thuần thục đem rượi tiến vào miệng mình mới có phản ứng.

“Anh làm trò gì vậy!”.Hàn Hiểu đỏ mặt, thờ phì phì đẩy Minh Thần đang cười tủm ra.

“Sẽ có người nhìn___”.Nói được nửa câu bỗng dưng câm tịt. Hàn Hiểu kinh ngạc nhìn vũ công đang ôm không khí trêu ghẹo, hiển nhiên là không ai thấy Anute đang ghẹo ‘em trai’ mình.

“Em cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác hỏi sao ta không tức giận”.Anute đưa tay ôm Hàn Hiểu vào trong lòng, vẻ mặt như cười mà không cười, hắn cúi đầu thưởng thức chén rượi trong tay, khẽ nói một câu.

“Trò hay bắt đầu rồi”.

“Hả!”.

Hàn Hiểu chẳng hiểu gì cả, chuyện bí hiểm gì vậy?

Vừa lúc đó, Horemheb ngồi trên vị trí chủ nhà vỗ vỗ tay, đám vũ công lập tức đi ra, mà ngay cả đám người hầu cũng lui không còn một ai.

Đây là muốn nói chuyện chính rồi sao? Hàn Hiểu lập tức tỉnh táo tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh lại.

“Các vị”.Horemheb giơ chén rượu lên, cao giọng nói: “Lần này quân Ai Cập đại thắng trở về, hoàn toàn dựa vào Pharaoh và các chư thần phù hộ”.

“Các chư thần Ai Cập tôn kính của ta”.

“Pharoh tôn kính”.

Người bên dưới cũng bắt đầu nhao nhao phụ họa theo.

“Ta nghe nói…”.Horemheb chậm rãi để chén rượu xuống, khẽ nói: “Trước khi Pharaoh lâm trọng bệnh, lúc đó quân của ta và quân địch đang giao chiến ở biên cảnh, ta không thể ngay lập tức trở về được.Nhưng mà thân thể của vương luôn luôn rất khỏe mạnh, sao bỗng dưng lại lâm trọng bệnh được”.

Đám người phía dưới trầm mặc mấy giây, rồi sau đó một trung niên ăn mặc lộng lẫy ở phía bên phải Horemheb tiến lên chậm rãi nói: “Cơn thịnh nộ của Thần vẫn chưa dừng, từ khi tiên vương rời đô đến Amarna, quốc gia chúng ta vẫn chưa có ngày nào yên ổn”.

“Vương đã đem đô thành chuyển về Thebes, một lần nữa nghênh đón sự trở về của chủ thần. Quân chúng ta đại thắng lần này không phải là một ví dụ đó sao, Thần đã tha thứ cho Ai Cập rồi”.

“Ý của tướng quân là gì?”.

“Vương còn quá trẻ tuổi a….”.Horemheb thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng tiều tụy: “Chính quyền trong triều lại bất ổn, ta lo lắng …có người sẽ làm chuyện bất lợi với vương”.

“Đại tướng quân___”.

“Chuyện này…”.

“Ha ha, hi vọng những lo lắng của ta là thừa thãi”.Horemheb lại một lần nữa giơ chén rượu trong tay lên: “Vì sức khỏe của vương, cạn chén”.

“Cạn chén!”.

“Dzô!”.

Tiếp theo đó Horemheb còn nói một số chuyện nữa, đại ý là chúc cho Tutankhamun nhanh chóng khỏe lại và có thể bảo bệ thật tốt cho Ai Cập …vân vân và vân vân …những lời nói này có vẻ bình thường nhưng lại làm cho Anute không nhịn được mà cười châm biếm.

Không bao lâu sau, yến tiệc kết thúc, Hàn Hiểu thực sự đoán không ra ý đồ của Horemheb, Horemheb phái những người thân tín tiễn từng người từng người quyền quý một, nhưng lại lấy lí do ‘thương thảo chuyện chiến tranh’ để giữ Anute và một số vị quan to trong quân đội lại.

Hàn Hiểu được người hầu dẫn đến một cái đình nghỉ ngơi, sân nhà của Horemheb được bố trí rất sáng tạo, từ sông Nile dẫn nước vào, trồng từng đám từng đám hoa sen.

Hàn Hiểu vẫy tay ra hiệu cho người hầu lui xuống, chậm rãi đi dọc theo hồ nước, thưởng thức vẻ đẹp của hồ sen dưới ánh trăng.

Bỗng nhiên ngã rẽ phía trước xuất hiện một người, Hàn Hiểu không kịp đề phòng bị đụng ngã ___

“Xin lỗi!”.

Đối phương vội vàng kéo Hàn Hiểu lên.

“Không sao, là ta không cẩn thận”.

“À, ngài là đệ đệ của tướng quân Hotep!”.

Hotep? Tên này nghe rất quen a, hình như là tên hóa thân của Anute. Hỏng rồi …Gặp phải người quen sao?

“Ơ…”.Ánh mắt vô tội của Hàn Hiểu trợn to, ngỡ ngàng nhìn người thanh niên trước mặt, chẳng phải là người luôn mỉm cười đứng bên cạnh Horemheb suốt bữa tiệc đây sao?

“À, quên mất, ta tự giới thiệu. Ta tên là Menet, là cận vệ quân của tướng quân Horemheb”.Người thanh niên nhếch mép cười, hướng Hàn Hiểu hành lễ.

“Ta nghe nói đệ đệ của tướng quân Hotep thân thể không được khỏe lắm, nhìn sắc mặt của ngài không được tốt, vừa nãy đụng phải không làm ngài bị thương đấy chứ?”.

Người thanh niên tên Menet lo lắng nhìn Hàn Hiểu, vẻ mặt Hàn Hiểu lại mờ mịt: sắc mặt không tốt ư? Rốt cuộc cái tên Anute biến mình thành cái dạng gì rồi hả?

“Ngài…ngài không sao chứ?”.

Thấy Hàn Hiểu một hồi lâu cũng không có phản ứng, Menet không khỏi nóng ruột, tướng quân Hotep rất quý trọng đệ đệ của mình.Hơn nữa, đối với đại tướng quân Horemheb, tướng quân Hotep rất quan trọng. Chủ thần phù hộ, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì nha.

“Menet, ngươi nghe ta nói___”.

Rất nhanh, từ sau khóm cây lại đi ra một người đàn ông trẻ tuổi nữa. Khi hắn nhìn thấy bên cạnh Menet còn có người khác, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức dừng nói lại.

“Đây chẳng phải là đệ đệ của tướng quân Hotep sao?”.

Người thanh niên lạnh lùng nhìn Hàn Hiểu, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra.

“Pramesse, ngươi đến vừa đúng lúc, ta không cẩn thận đụng ngã đệ đệ của tướng quân, ngài ấy một hồi lâu vẫn chưa có phản ứng gì, ta lo lắng….”.

“Đại nhân?”.

An ủi Menet vài câu, Pramesse tiến lên, giơ tay huơ huơ trước mặt Hàn Hiểu vài cái.

“À, xin lỗi, vừa nãy ta hơi thất thần”.

Hàn Hiểu cười xấu hổ, theo bản năng mà vò đầu. Hành động này khiến cho Menet khẽ cười ra tiếng, hắn không ngờ đệ đệ của tướng quân Hotep lại là người có điệu bộ như vậy.

“Đại nhân, ngài không có việc gì là tốt rồi, bằng không tướng quân Hotep sẽ đem ta ném xuống sông Nile làm mồi cho cá sấu mất”.

Menet thả lỏng, làm một hành động chọc cười khiến cho Hàn Hiểu không nhịn được mà cười thành tiếng, cứ như vậy mà trở thành bạn bè.

“Không có đâu, Anu___ À, ca ca của ta không làm như vậy đâu, xin chào, ta tên là ….”.

Hỏng rồi!

Hàn Hiểu trợn to hai mắt, nói được nửa câu lại không nói nữa___cậu vốn không biết tên hóa thân của mình là gì, phải làm sao bây giờ!

“Đại nhân, ngài làm sao vậy? Sắc mặt ngài có vẻ không tốt, đại nhân Kare?”.

Phù, đổ hết cả mồ hôi, thì ra mình tên là Kare a.

Hàn Hiểu lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa lau vừa cười.

“Không có gì, chỉ là vừa nãy ngực có chút đau.Các ngươi gọi ta là Kare là được rồi”.

“Phù ….ngài không việc gì là tốt rồi”.Menet thở phào nhẹ nhõm, rồi dẫn Hàn Hiểu ngồi lên ghế đá nghỉ ngơi.

“Ta biết một vị thầy thuốc không tồi, không biết đại nhân Hotep có đồng ý….”.Pramesse nhìn Hàn Hiểu một cái, muốn nói lại thôi, ai cũng biết tướng quân Hotep thương đệ đệ như mạng sống, trân trọng đến nỗi không cho phép người tiếp cận đệ đệ của mình.

“Không sao, không sao, bệnh cũ thôi”.Không có cách nào khác, Hàn Hiểu chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Xin lỗi vì vừa rồi dọa hai người, thực ra bây giờ không sao rồi.Cơ thể ta…À, cũng không tệ lắm”.

Hàn Hiểu có thiện ý giải thích cho Menet và Pramesse, nhưng lại như một loại tự giễu bi thương. Mọi người đều nói đệ đệ của tướng quân Hotep thân mang bệnh nan y, sống không được bao lâu nữa, xem ra là sự thật. Nghĩ như vậy,ánh mắt hai người nhìn về phía Hàn Hiểu không khỏi có vài phần thông cảm và thương tiếc.

“Khà khà, gặp được các ngươi thật là vui, ta ở nhà …ớ, cơ bản là không thấy được người nào”.Hàn Hiểu oán giận nói, đều do cái tên Anute kia, để ý mình như trông chừng tội phạm.

Thật là một đứa trẻ đáng thương….Menet và Pramesse nhìn nhau, càng thêm thông cảm với Hàn Hiểu.

“Vậy thì thế này nha…”.Menet cẩn thận mở miệng nói: “Ngày mai chính là lễ hội Opet, ta và Pramesse sẽ tham gia diễu hành và vui chơi hết mình, không biết ngài có sẵn lòng đi cùng chúng ta không?”.

“Menet!”.Pramesse nhìn bạn thân mình một cái, vốn định ngăn cản đối phương, nhưng nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng cùng vẻ mặt say mê của Hàn Hiểu, theo bản năng lại đem lời ngăn cản nuốt vào bụng.

“Ta có thể đi sao? Thật là tốt quá! Ta đương nhiên rất sẵn lòng!”.

“À ờ … phải được sự đồng ý của tướng quân Hotep”.

‘Đương nhiên, đương nhiên là hắn sẽ đồng ý’.

“Thật không?”.

“Đúng vậy, đúng vậy”.Hàn Hiểu liên tục gật đầu, cho dù Anute không đồng ý thì cậu cũng sẽ mè nheo đến khi đối phương đồng ý mới thôi.

“Vậy, ngày mai ta và Pramesse sẽ đi đón ngài”.

Menet dịu dàng cười, hắn cũng biết cơ hội mang Kare ra ngoài cũng không lớn, nhưng nhìn đôi mắt cô đơn lạnh lẽo của đối phương, hắn chính là nhịn không được mà nói ra.

Nếu đã không có bạn bè thì hắn và Pramesse sẽ trở thành bạn bè của Kare!