Chương thứ hai

Vách điện vọng tiếng Xích xà cuồng, ngàn năm thay một hỏa lựu lân

Xích xà thần trí mê loạn, da thịt dưới lớp vảy như bị liệt hỏa thiêu đốt, nhịn không được quay cuồng trên mặt đất, cho dù mặt sàn ngọc thạch có lạnh như băng cũng không thể làm nguội đi nửa phần hỏa ý trong cơ thể. Điện phủ vốn đã không lớn, làm sao chịu được cự xà quay cuồng giãy dụa, chỉ thấy thân rắn thỉnh thoạng lại nện mạnh lên điện tường, va đập đến mức cả tinh điện như lung lay sắp đổ, cũng may tòa điện này cũng đủ kiên cố, nếu không, chỉ sợ đã sớm sụp đổ.

Chiếc giường cực lớn bằng đá “Rầm” một tiếng bị xà vĩ đập nát.

Cự xà điên cuồng quay trở thân mình, giống như đang muốn giãy khỏi thứ gì đó, đầu còn không ngừng điên cuồng cọ xát trên mặt sàn lạnh buốt. Có điều bên dưới bóng loáng không tì vết, cho dù có cọ bao nhiêu cũng không khiến nó mảy may thương tổn, cự xà thấy thế lại càng bất mãn, tiếp tục hướng nơi góc cạnh sắc nhọn trong điện lao tới.

Đôi tròng mắt trừng to như bị một tầng sương mù bao phủ, giống như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, xích xà không ngừng lay động đầu mình, há mồm rít lên từng tiếng lớn không hề có tiết tấu như đã phát điên, thanh âm vang vọng khắp nơi, đáng sợ tới mức trăm dặm xung quanh thần tiên linh điểu bốn phía trốn chạy, thần thú cuống cuồng vào hàng.

Phi Liêm treo ngược trên đỉnh điện, nơi tạm thời chưa bị cuồng sà phá tới. Thế nhưng tận mắt nhìn nó đau đớn đến điên cuồng, bản thân lại không cách nào giúp nó giảm bớt, trong ngực cảm giác nôn nóng cấp tốc lan tràn.

Không được!

Y đột nhiên buông lỏng đôi chân, trực tiếp rơi vào lòng đất, cứ như mặt sàn ngọc thạch rắn chắc bên dưới là không tồn tại mà dễ dàng xuyên qua.

Một lát sau, người đã trở lại, trên tay còn tóm theo một thanh niên trường sam thanh lam từ dưới mặt đá trồi lên.

Thần tiên phần lớn đều thích cưỡi gió phi hành, không phải mỗi người đều chuộng độn thổ như y, càng huống hồ người vừa đến này nháy mắt trước còn đang ở thế gian chăm sóc một đống vàng bạc tiền tại, còn chưa kịp định thần nháy mắt sau đã bị túm áo lôi đi, khi nhìn thấy ánh sáng lần nữa, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại là một đại xà đang phát điên ***g lộn giãy dụa, cho dù hắn có là thần tiênnhưng hiện tại thân thể đã là phàm nhân, hắn chịu không được kinh hách thế này a!!

Quay đầu, kẻ kéo hắn đến đây vẫn trưng ra khuôn mặt tượng gỗ, nhưng trong trong mắt xám trắng kia, hắn lại vẫn có thể nhận ra chút cấp bách không thể nào che giấu.

“Mau cứu hắn!”

Khoan đã, hắn cũng không phải thầy thuốc mà!

“Ngươi đi tìm Thiên Tuyền có phải thích hợp hơn không?”

“Hắn ở Yêu Vực, hiện tại chỉ có thể tìm ngươi.”

Loạn quá chữa bừa sao?!

Thanh niên hiếm khi lộ ra biểu tình khốn khổ, được rồi, hắn nhiều ít cũng có nghe qua Thiên Tuyền vì một con lang yêu mà rời bỏ tiên vị, buông tha tinh nguyên thành yêu, thế nhưng, trong thất tinh không phải vẫn còn người khác sao?

“Ngươi vì sao không tìm Thiên Quyền hay Thiên Xu ấy?!”

Phi Liêm nói: “Ngươi biết thú y.”

“Hả?”

Phi Liêm khẳng định nói: “Ta đã từng thấy.”

Thanh niên cuối cùng nhụt chí bỏ cuộc, được rồi, hắn thừa nhận bản thân thỉnh thoảng cũng chuẩn trị cho đám con yêu quái tọa kỵ thiên gia kia, bất quá cho dù có là Kim mao, Thanh ngưu đi nữa thì cũng đều là dị thú đã thuần phục, nhưng trước mắt hắn lúc này, không phải là một con Minh xà đang phát điên sao?!

“Lộc Tồn!”

“Được rồi!! Được rồi!!” Thanh niên chịu không nổi nhún vai, cẩn cẩn thận thận nhẹ nhàng tiếp cận, thỉnh thoảng còn phải để ý tránh đi xà thân cực đại đang lăn lộn như muốn nghiền nát mọi thứ trên mặt đất cùng cái đuôi đang điên cuồng quẫy đập có thể đánh nát cả đá tảng. Đáng thương a, hắn hiện là thân thể phàm nhân a, khó khăn lắm mới trưởng thành, chẳng nhẽ cứ thế này vô duyên vô cớ trọng nhập luân hồi sao… Phi Liêm thấy hắn động tác chậm chạp, cũng nhận ra Minh xà kia giãy dụa quá nhiều không tiện chẩn trị, liền phi thân nhảy lên, một phen áp xuống ấn chặt xà thủ cực lớn kia, khi nó còn không kịp phản kháng, “Rầm ──” một cái, trực tiếp đem đầu nó ấn thẳng xuống mặt đất.

Thanh niên đáng thương càng lúc càng hoảng sợ, trừng mắt nhìn Phi Liêm mà không khỏi thở dài.

Lại cẩn thận đi qua tỉ mỉ xem xét tình hình của Minh Xà kia.

Chỉ thấy xà lân ảm đạm không ánh sáng, lại không giống bị thương, bất quá tình trạng điên cuồng thế này, toàn thân liên tục giãy dụa, lại cẩn thận nhìn thêm một lúc, phát hiện lân phiến cạnh mắt đang tiết ra một tầng dịch thể, đem đôi mắt Minh xà bao phủ một tầng sương mù, lại nhìn khóe miệng nó không hiểu sao rách ra, bên dưới là tầng lân phiến lấp lánh, long lanh đỏ rực như thạch lựu.

Hóa ra là thế!

Người đem hắn đến đây hiển nhiên đã không còn nhẫn nại được nữa: “Sao vậy? Hắn bị thương chỗ nào?”

Thanh niên liếc y một cái nói: “Ta hỏi ngươi, lúc trước có phải ngươi cho hắn ăn cái gì không?”

Phi Liêm gật đầu: “Tâm của Cửu thiên tử nhị, rễ Lộ diệp, Phi tiên thảo, Lôi câu đằng, Kim đồ mạn, Mạo giáp ngàn năm, hoa Như ý, Long nha mộc.”

Thanh niên khóe miệng run rẩy, trong lòng bắt đầu cực kỳ đồng tình với con Minh xà đã cứng còng bên dưới.

“Dưới thế gian xà một năm lột da ba lần. Nếu là ngàn năm xà yêu, năm trăm năm sẽ lột một lần. Giống như nó, dị thú vạn năm thế này, ít nhất phải ba ngàn năm mới lột một lần. Ngươi đem mấy thứ tiên dược tăng tiến tu vi kia một lần cho nó ăn hết, vô duyên vô cớ tăng cả ngàn năm công lực, bảo làm sao nó không một ngày đã lột da? Hơn nữa, nhìn bộ dáng nó điên cuồng thế này……” Thanh niên nghi hoặc nhìn về phía Phi Liêm, “Hẳn là không phải chỉ có mấy thứ kia đi?”

“……”

Phi Liêm trầm mặc, sau một lúc lâu, mới hừ ra một câu: “Ta còn cho hắn ăn thịt.”

“Thịt? Thịt gì?” Thanh niên tự hỏi cả nửa ngày, nghĩ mãi vẫn không ra, cho dù có là Long thịt thì cũng không có khả năng tăng tiến tu vi, huống hồ trong Thiên Cung này, làm sao tìm được thứ thịt gì cho xà ăn chứ? Ân?…… Không phải là?!!!

“Không thể nào?!” Thanh niên không tin được trừng mắt nhìn Phi Liêm, “Ngươi sẽ không, không đem cái kia cho nó ăn chứ?!”

Phi Liêm gật đầu.

Biểu tình thanh niên như muốn té xỉu đến nơi: “Ngươi, ngươi…… Nếu để Thiên Xu biết……” Hắn không thể tưởng tượng ra, một khi Tham Lang Tinh Quân biết được, vậy hậu quả sẽ thế nào.

Cái tên gây đại họa kia trái lại lại cực kì trấn định tự nhiên: “Dù sao cũng là thứ vô dụng.” Hắn cúi đầu nhìn xuống Minh xà chỉ vì lúc trước ăn mấy thứ quá bổ mà khiến tu vi một ngày tăng tiến cả ngàn năm mà phải lột xác, vẫn không hết lo lắng hỏi, “Không có cách nào sao?”

Sự đã đến nước này, thanh niên cùng đành bất đắc dĩ, chỉ đáp: “Nó không sao, chẳng qua, xà khi lột xác đều tự mình tìm đến mấy chỗ gồ ghề lởm chởm, mà sàn điện chỗ ngươi lại quá mức trơn tuột bóng loáng, nó không thể kéo lớp da bên ngoài đi, lâu dần, sẽ không ổn.”

“Dễ thôi.” Phi Liêm niệm động pháp quyết, sàn đá vốn dĩ trơn bóng ngay lập tức bị hàng loạt măng đá lao lên xuyên thủng, tẩm thất chỉ trong nháy mắt đã trở thành bãi đá lởm chởm thô ráp.

Thanh niên muốn ngăn cũng ngăn không kịp, trơ mắt nhìn vân ban thạch tối mầu quý giá chớp mắt đã bị hủy tan hoang, vẻ mặt cực đau lòng, thiên giới còn vô số nơi đất đá lởm chởm mà, sao phải phá hỏng chính điện của mình chứ…… Ai!

“Phá gia a…… So với tên kia nhà ta càng phá a ……” Cố gắng nhịn xuống xót của trong lòng mà đem Phi Liêm kéo sang một bên.

Xích xà bản năng cảm nhận được mặt đất giờ đã không còn bằng phẳng, liền vội vàng rúc đầu vào đám măng đá thô ráp không ngừng cọ cọ, rất nhanh trên mũi xà liền xuất hiện vết rách, tới lui cử động không ngừng, cuối cùng rách thành một cái lỗ to, lại thêm một trận không ngừng ma sát, phần da cũ dần dần tuột ra, một tầng lân bì thật dày cứ thế được lột xuống, chỗ đã thoát khỏi da cũ cảm giác căng thẳng giảm đi rất nhiều, xích xà vì thế càng lúc càng ma sát lợi hại hơn, tầng lân cũ bị thoát đi đã không còn rực rỡ như trước, nhưng tầng lân mới bên dưới lại càng sáng bóng như ngọc như ngà, từng phiến từng phiến lân chỉnh tề sắp hàng, mỗi một mảnh đều như đốm lửa rực cháy, tràn ngập ánh sáng sinh mệnh, từng mảnh như hỏa lưu bảo thạch cực kì quý giá.

Ước chừng qua một canh giờ, xích xà mới hoàn toàn đem lớp da cũ lột đi, thân thể mỏi mệt không chịu nổi nằm thẳng trên mặt đất lởm chởm, yếu ớt mà thở dốc.

Thanh niên kia hình như cũng là lần đầu tiên thấy cự xà lột da, xem đến no mắt mới chú ý tới tầng da rắn hoàn chỉnh cực lớn đang lăn lóc trên mặt đất kia, đôi mắt lập tức sáng ngời. Da rắn bình thường đã được xem như long y, là dược liệu tốt nhất, càng không nói là da lột của thượng cổ dị thú minh xà, ba ngàn năm mới một lần thế này? Tuyệt đối là vật báu vô giá!!

Sắc mặt như vừa phải ăn ba mươi cân hoàng liên ngay lập tức thay đổi, vui a vẻ a đi qua đem da rắn kia cuộn lại, cũng không biết từ đâu lấy ra một cái tay nải đút vào, cuối cùng hướng Phi Liêm hô: “Ta còn có việc, đi trước nha! A, đúng rồi, xà sau khi lột da mất rất nhiều nước, nhớ cho hắn uống nhiều một chút, còn có nhớ ăn nhiều vào, bằng không sẽ bị sụt cân đấy!” Dứt lời, cũng chẳng buồn quan tâm người kia có nghe thấy không đã bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn sắc trời, vừa lầm bầm vừa bước vội rời đi, “Hỏng rồi, hỏng rồi, quên không để ý thời gian rồi, điên mất điên mất!” Thanh niên không biết lúc này, tại thế gian, có một người đang chờ hắn, riêng việc hắn lại ở trong một căn phòng đóng kín mà mất tích hơn một tháng thế này, chỉ sợ người kia chắc cũng sắp phát điên rồi.

Phi Liêm không đáp lời, chỉ thẳng tắp ngồi xuống bên cạnh xà thủ mà trầm ngâm một lúc lâu.

Đem hắn nhốt trong điện, rốt cục cũng không phải biện pháp tốt.

Hôm nay là y may mắn về kịp nên hắn mới có thể bình an, nếu lần sau mà không kịp thì sao đây?

Chỉ cần nghĩ tới chuyện vì bản thân về chậm nửa bước mà Cửu Minh có thể sẽ bị Thiên ma tỏa dằn vặt đến chết thì trái tim hắn đột nhiên đau đớn như bị xé ra.

Không được.

Đồ vật của y, tuyệt không thể rơi vào nguy hiểm được.

=========

Lúc Cửu Minh tỉnh lại, nhìn thấy sàn đá tẩm điện lởm chởm đầy quái thạch liền không khỏi bị dọa một trận.

Thoáng nâng người, quay đầu nhìn thân thể thon dài đang đè lên đống hỗn độn hiển nhiên càng to hơn lúc trước liền hiểu ra. Hô, hóa ra là lột da a! Còn tưởng rằng là chân khí đảo ngược mà binh giải chứ!!!

Chẳng trách hắn nghĩ không ra.

Lần lột da trước ước chừng cũng đã hai ngàn năm. Quả thật cách đây đã lâu lắm, hơn nữa đoạn thời gian bị nhốt trong Tỏa yêu tháp kia ngày đêm bất phân, thời gian dài hay ngắn cũng chẳng phân biệt được.

Xích lân rực rỡ như sáng lấp lánh, hoàn toàn không còn thấy đám sẹo hoành thất thụ bát cùng vết nứt vỡ lúc trước. Thoát đi đám da cũ, thân thể hắn lúc này cực kì sảng khoái. Yêu lực tràn trề không nói, nội đan khi trước bị thương nặng cũng đã hoàn toàn tu bổ xong, bản thân dường như cũng đã đột phá một tầng cảnh giới mới.

Lại không khỏi kỳ quái, rốt cuộc Phi Liêm đã cho hắn ăn cái gì vậy?

Có thể khiến tu vi của hắn một ngày tăng đến ngàn năm?

Lúc này hắn chỉ cảm thấy cổ họng cực khô, trên cổ không có gông xiềng, Phi Liêm lại không thấy người đâu, Cửu Minh lờ đờ trườn khỏi cửa điện, uốn éo thân hình cực lớn hướng ra bên ngoài.

Chiếc lưỡi chẻ đôi đỏ tươi thò ra thụt vào, xác định nơi nguồn nước rồi uốn người trườn đi, gấp khúc bay trong tầng mây, xích lân tỏa sáng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng trùng điệp, giống như Thiên long, rồi lại càng có cảm giác tự tại hơn.

Tiếng nước xa xa càng lúc càng lớn, nâng mắt lên đã có thể nhìn thấy Thiên Hà bình tĩnh an tường, ánh sao đêm mờ nhạt, mây nước nhẹ nhàng, kéo dài vô tận, cuồn cuộn vô biên

Hắn dù đã sống đến vạn năm, cũng đếm không hết số lần bơi khắp Đại Giang Nam bắc, Ngũ hồ Tứ hải, lại chưa từng gặp qua con sông nào tráng lệ thế này.

Thiên thượng Ngân Hà, quả nhiên không thể lấy Hoàng hà ra so sánh?

Ngay lập tức, xích xà trườn đi thân thể cực lớn, nhập vào dòng nước cuồn cuộn mát lành ……

Đến khi Phi Liêm vất vả tìm đến nơi, đã thấy một con xích hồng Minh xà to lớn như Thiên Long ở giữa dòng nước chơi đùa cực kì vui vẻ.

Bên bờ sông cũng đang rất náo nhiệt, lúc này đúng là thời gian Ngự Mã Giám Thiên Hà chăn thả, một đàn thiên mã lông mao bóng lộn, thân thể cường tráng hiển nhiên đã bị hình ảnh thân rắn đỏ đậm thỉnh thoảng trồi lên giữa sông làm hoảng sợ, vó như nhũn ra, cúi đầu phì phì liên tục, sợ hãi đến không dám hí lên, mặc cho Mã giám tha hồ lôi kéo, thậm chí còn dùng cả roi đuổi đánh vẫn cố chết cố sống đứng cách thật xa, nhất định không chịu tới gần nước sông.

Đám Mã Giám Sử kia bất quá cũng chỉ là tiểu tiên, pháp lực thấp kém, làm sao có khả năng đuổi đi thượng cổ dị thú đang chơi đùa trong nước kia, đúng lúc đang thúc thủ vô sách lại thấy Phi Liêm từ trên mây bước xuống, trong đám có một tên nhận ra vị này chính là Liêm Trinh Tinh Quân từng được Đế Quân ban thưởng trên điện, vội vàng tiến lên chào đón: “Quân thượng, tiểu tiên là Ngự Mã Giám, ở Thiên Hà chăn thả lại không ngờ gặp phải thiên thú ở đây, ta pháp lực thấp kém, không có cách nào đuổi nó đi, không biết có thể phiền Quân thượng nâng tay một lần, giúp ta không làm chậm trễ giờ cho thiên mã uống nước được không?”

Phi Liêm gật đầu, đi tới bên bờ sông.

Đại xà đang vui vẻ đùa nước dường như cũng đã chú ý tới mạt màu bụi đứng trên bờ, chỉ thấy nó đột nhiên ngụp xuống nước, lặn không còn tăm hơi.

Lát sau chỉ thấy sát bên bờ sông sóng nước gợn động, rồi “Ào” một tiếng, cực đại xà thủ từ đáy nước nhô lên, đem đám thiên mã sợ đến mức tim mật như muốn vỡ ra, vừa chạy vừa hí, cũng khiến đám Mã Giám Sử thêm một trận vất vả đuổi theo.

Từng dòng nước nhỏ còn đang xuôi xuống khỏi xà thủ trên cao, “tách tách” rơi xuống bùn đất trên bờ sông tạo thành từng đám nước to, xích thủ chậm rãi tới gần, phun ra cái lưỡi chẻ đôi đỏ tươi!! Răng nanh sắc bén nhe ra như uy hiếp, xích lân như hỏa lựu nhiễm nước càng trở nên mỹ lệ, xà thân như được bao trùm một tầng bảo thạch đỏ rực lóng lánh.

Thiên mã đã sợ tới mức đi không được, con đầu đàn cuối cùng dựng thẳng hai chân, hí dài một tiếng, quay đầu nhằm thẳng hướng tây mà phi nước đại, mã đàn đương nhiên tận sức đuổi theo như chạy trốn, mấy Mã Giám Sử kia không ngờ vị Tinh Quân kia vừa đến này không những không đuổi được đại xà mà còn khiến nó hướng về phía này. Cả đám không biết phải phản ứng thế nào, sững sờ tại chỗ, trừng trừng đôi mắt nhìn đàn thiên mã bỏ chạy xa tít để lại từng đám bụi mây.

Xà thủ càng tiến càng gần, miệng cũng càng mở càng to, từ trên không dần dần phủ xuống đỉnh đầu Phi Liêm.

Phi Liêm ngẩng đầu, nhìn lên vòm miệng đỏ rực mở to, gần đến nỗi có thể đếm được từng chiếc răng sắc bóng, mặt lại vẫn không chút thay đổi, dùng ngữ khí thông báo nói: “Đi thôi.”

Đại xà còn đang định áp xuống thêm chút nữa, một lúc lâu sau, đành nhụt chí ngẩng đầu, khép lại xà khẩu có thể nuốt trọn bảy con thiên mã, ánh sáng đột nhiên lóe lên, biến lại thành hình người.

Nam nhân cao lớn trên người không một mảnh vải, cơ bắp trên ngực cùng bụng đều không chút khoa trương, còn có loại lực lượng rõ ràng như quân nhân, vững chắc mà hữu lực. Tứ chi thon dài, hai chân dồn hết trọng lượng toàn thân hơi tách ra, cặp mông hơi cử động, không có khố vải khiến thứ dù đang tĩnh lặng cũng đã cực ngạo nhân kia không hề bị che dấu, mái tóc đỏ đậm ướt sũng dán trên lưng, dung mạo khoáng đạt không để quy điều vào mắt. Cảnh tượng trước mắt khiến đám giám sử đứng một bên nhìn không khỏi hai mắt đăm đăm.

Chỉ thấy cặp đồng tử xích hồng chợt lóe lên tà quang, một cỗ khí nóng hừng hực từ toàn thân tỏa ra, xích phát như lửa rừng rực bay lên, chỉ trong nháy mắt, hơi nước toàn thân đã bị nướng đến sạch sẽ. Trên làn da màu cổ đồng khỏe mạnh đã không hề còn lấy một nửa giọt nước.

Đôi mắt xám trắng nhìn hết một màn trước mặt lại vẫn như trước bất vi sở động.

Tay trái vừa lật, từ khoảng không biến ra một y bào hồng sắc, chuyển tay đưa qua: “Mặc vào.”

Hồng phát yêu quái trừng mắt nhìn y một lúc lâu, cuối cùng đành khuất phục vươn tay tóm lấy, tùy tiện khoác trên người.

Nước sông Thiên Hà được triệu vạn tinh hồn bồi dưỡng mà thành, Cửu Minh ở giữa sông bơi lội thỏa thích, cũng đã uống thỏa thê, lúc này chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh lực dư thừa, tâm tình cực tốt, cho dù nhìn thấy một đàn thịt ngựa tươi ngon mỹ vị béo mập lắc lư trước mặt cũng khó có được buông tha một lần.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy cái tên mặt người chết Phi Liêm kia, không hiểu sao hắn lại cảm thấy cực tức giận. Nhớ lại vừa rồi còn bị xích trong điện không cách nào cầu viện, suýt nữa trở thành Minh xà đầu tiên chỉ vì lột da mà bị tươi sống bóp chết, liền lạnh mặt trầm giọng nói: “Lại về chỗ của ngươi? Ta thấy ngươi vẫn là nên nhốt ta vào Thiên Lao thì tốt hơn, ít nhất trong đấy còn có thiên binh thiên tướng tuần tra đưa cơm, không đến mức đói chết bệnh chết cũng không ai biết!!!”

Bàn tay Phi Liêm siết thành quyền căng thẳng.

Thế nhưng trên mặt vẫn cứng ngắc như cũ, y chỉ nói: “Theo ta hạ phàm.”

“A?!”

Nhìn khuôn mặt tuấn mĩ kia lúc này lại lộ ra biểu tình ngốc lăng không tin được, Phi Liêm khó có được một lần dấy lên cảm xúc.

Chủ ý này, cũng không tồi a.

=================

Tác giả có chuyện muốn nói: Phỏng chừng không ít đại nhân cũng đoán được a, rắn lột da, chuyện thực bình thường đi? Thế nên tuyệt đối không phải ngược, thuần túy chỉ là chủ nhân sơ suất không chăm sóc chu đáo khiến sủng vật suýt nữa bị nguy hiểm thôi Ha ha……

Live muốn nhiệt liệt cảm ơn Leila đã vì Độc Long Quân mà vẽ tranh minh họa, phi thường hoa lệ và xinh đẹp. Live ta phi thường phi thường thích cùng thỏa mãn!! Cho dù bộ kia vẫn còn đang trong giai đoạn sửa chữa bản thảo, Live ta vẫn nhịn không được muốn post lên cho ác vị đại nhân cùng nhau thưởng thức ~ Yêu quá đi! Cám ơn Leila!~~~~~~