Chương thứ nhất

Tiên thảo linh vật nấu canh thang, hỏa thiêu thân xác hiện Minh xà

“Ta đã nói ta không ăn chay!!”

Nếu trước mặt có cái bàn, Cửu Minh thề hắn nhất định sẽ hất tung lên, thế nhưng trong cái tẩm thất lớn đến quá mức cần thiết này, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có mỗi một cái giường. Hắn không định chỉ vì phát tiết mà đem cái giường duy nhất này hủy đi, thế là đành quay đầu lăn lên mặt đá lạnh như băng, giả ngủ.

Nam nhân mặt gỗ kia không biết từ chỗ nào lôi ra một nồi canh nóng hôi hổi đặt trước mặt hắn, nước canh bên trong còn đang sôi lăn tăn nổi lên từng đám bọt khí, không biết là món gì mà hương thật thơm, thơm đến mức đám sâu ruột trong bụng Cửu Minh ùng ục kêu ầm ĩ. Thế nhưng hắn vẫn muốn đối nghịch với kẻ kia, nhất định không chịu xuống nước trước.

Phi Liêm nói: “Là đồ mặn.”

“Thật không?” Cửu Minh không tin, ngẩng đầu thò ra nhìn vào chậu canh không có lấy nửa điểm dầu mỡ, có điều ngửi vào quả thật có chút mùi thịt, bụng lúc này thật sự rất đói, cho dù đã nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn vãn kiên cường ngoảnh mặt đi: “Ta không ăn!!”

Phi Liêm đem nồi canh đẩy về phía trước, phi thường thành tâm khuyên: “Nguyên thần của ngươi bị thương, cần được tu bổ, mau ăn đi.”

Cửu Minh nghe vậy có chút do dự, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, quay đầu, nhìn chậu canh rõ ràng vừa mới nấu xong trước mặt: “Ngươi nấu?”

Phi Liêm gật đầu: “Ta nấu.”

“Ngươi cho cái gì vào canh?”

Phi Liêm nhất nhất kể ra ra: “Tâm của Cửu thiên tử nhị, rễ Lộ diệp, Phi tiên thảo, Lôi câu đằng, Kim đồ mạn, Mạo giáp ngàn năm, hoa Như ý, Long nha mộc, Ngọc linh chi, thịt.”

Nghe y đếm xong, nhãn thần Cửu Minh trừng nồi canh lại càng thêm cổ quái, khóe mắt cong cong nhịn không được lóe một tia thú vị.

Mấy thứ này hắn đều đã nghe qua. Lôi câu đằng với Long nha mộc kia đều là chí bảo tu nguyên của thần nhân yêu ma, mỗi thứ đều có khả năng khiến kẻ ăn vào tăng tu vi đến mười giám. Đặc biệt là Cửu thiên tử nhị, nếu luyện thành lộ dịch,còn có thể trong nháy mắt khiến thương thể khỏi hẳn, tuyệt đối là tiên vật cực kỳ khó cầu. Có người nói, trên khắp trời đất chỉ có Thiên Đế mới có vật ấy, thỉnh thoảng đem ra làm phần thưởng cho những thần nhân lập được huân công hiển hách.

Thế mà thật không ngờ thứ bảo bối được tiên gia trân trọng đặt tận đáy hòm, ăn không nỡ ăn dùng không nỡ dùng ấy lại bị cái tên gia khỏa không biết thương tiếc này một nồi nấu sạch!!

……

Cho dù hương vị có thế nào, ít nhất, công hiệu tu bổ là tuyệt đối thượng thừa.

“Ngươi thật đúng là phí phạm……” Cửu Minh thấp giọng nói thầm một câu, lại liếc mắt nhìn Phi Liêm một cái, hừ, chờ nguyên thần phục hồi, hắn thừa cơ mà bỏ trốn xem gia khỏa kia đi đâu tìm được! Trong lòng thầm tính toán rồi nói: “Ngươi làm một chậu to như vậy, bảo ta làm sao ăn?”

“Ngươi muốn thìa sao?”

“Không phải!!”

Trong lòng thật vất vả mới tích được chút cảm kích kẻ kia, chỉ trong nháy mắt đã bị cơn giận cuốn trôi sạch.

Hồng phát yêu quái vỗ mạnh một chưởng xuống giường, rống to: “Ta quen dùng chân thân để ăn!!”

Phi Liêm nhìn con yêu quái đang bốc lửa giận đến trời trước mặt, trong bụng lại nghĩ, hai ngàn năm trước y chưa từng thấy hắn hóa ra chân thân lúc ăn uống, chẳng lẽ hai ngàn năm ở trong Tỏa Yêu Tháp lại khiến thói quen của hắn thay đổi sao. Nghĩ một hồi lại cảm thấy cũng không phải không có khả năng, trong tháp làm sao có mấy thứ bát đũa linh tinh mà dùng chứ. Miệng lập tức liền niệm pháp quyết tạm giải đi chiếc vòng trên cổ người kia.

Cửu Minh không ngờ y đơn giản thỏa hiệp như thế, sửng sốt mất một lúc liền không tiếp tục do dự nữa, trên giường xoay người một cái, ánh sáng lóe lên, liền thấy một xích xà cực đại cuộn mình ở giữa giường dần dần lớn lên, nháy mắt cả tẩm điện rộng mênh mông biến thành một chỗ đặt chân cũng không có.

Xích xà đắc ý ngẩng cao xà thủ cực đại!! Phun ra cái lưỡi chẻ đôi đỏ rực, hướng về phía Phi Liêm kiêu ngạo thị uy.

Mặc dù bốn cánh đã mất hai, trên lưng xà vẫn hùng dũng một đôi cánh dơi to như cánh đại bàng, đồ sộ như trước, màng cánh tối đen, trên từng đoạn xương cánh chằng chịt mơ hồ như được phủ xà lân đỏ sậm, xa hoa mà mỹ lệ.

Đại xà cúi đầu, há mồm cắn lấy miệng nồi, ngay lập tức mạnh ngẩng đầu lên, đem toàn bộ canh thang đổ hết vào bụng, mặc kệ có là thịt hay là tiên thảo, nháy mắt đã nuốt sạch không còn một mảnh.

Cuối cùng, xích xà nhả cái nồi giờ đã trống không rơi xuống mặt đất, đắc ý nhìn về phía Phi Liêm, không ngờ lại bắt gặp đôi mắt y đang ngưng lại, chăm chú nhìn lên thân xà, khiến hắn không khỏi kỳ quái.

Đường nhìn của Phi Liêm dừng lại thân rắn cực lớn, một thân xà lân hồng rực khi trước xinh đẹp hoa lệ biết bao nhiêu, giờ đã hoành thất thụ bát từng đạo vết sẹo sâu hoắm lành hẳn từ lâu, xà lân hồng ngọc từng bị binh khí thiên binh tổn hại giống như từng mảnh gói lưu ly vỡ nát, cho dù bên trên có bóng loáng trơn mịn bao nhiêu cũng không cách nào che được rạn nứt ám sắc bên dưới, cả khi da thịt bên dưới đã lành hẳn nhưng chỉ nhìn thế này thôi cũng đã biết xích xà khi đó đã phải chịu thương tổn tàn khốc đến thế nào.

Khó trách.

Ngày đó, ở trên đại điện kia, lại lưu nhiều máu như vậy.

Y dường như đã mê muội mà vươn tay chạm lên những phiến lân từng bị nghiền nát kia.

Thân xà lạnh lẽo, bàn tay lại cảm giác như bị tiên huyết nóng rực chảy ra khi đó làm bỏng.

“Rất đau.”

Là tay đau? Hay là ký ức?

Đôi mày dù thiên tháp có sụp cũng không nhíu lại kia dần dần siết chặt.

Bàn tay người kia đang lưu luyến trên thân mình, xích xà rõ ràng có thể hất đi, nhưng xúc cảm rất nhỏ lại không thể bỏ qua kia khiến hắn không muốn trốn tránh. Đến khi chú ý tới biểu tình trên khuôn mặt của người kia, có một nơi trong lòng, nơi từng vì bài học hai ngàn năm trước mà trở nên cứng rắn, bỗng nhiên giống như phiến đất gặp mưa phùn, dần dần mềm mại lún xuống.

Lúc này hắn hẳn là nên ác ngôn một chút, hoặc là kể lại đoạn thời gian ba trăm năm như con chuột trốn đông trốn tây kia, hoặc là thuật lại hiểm cảnh một thân đầy máu suýt chút nữa bị bầy Sơn Chu xâu xé ngày đó, khiến cho cái tên gia khỏa này càng thêm khó chịu!! Thế nhưng, khi nhìn khuôn mặt từng khiến hắn hận đến hai nghìn năm, cũng khiến hắn tâm tâm niệm niệm đến hai nghìn năm kia, không hiểu sao hắn lại không muốn dùng bất cứ lời nói bén nhọn nào châm chọc y.

Không muốn cho y biết bản thân trong Tỏa Yêu Tháp chua xót thế nào, cũng không muốn để y biết mình thụ thương thống khổ ra sao……

Thân rắn thật lớn đột nhiên cử động, dần thu nhỏ lại, buông tha cho ý định thừa dịp giãn gân giãn cốt mà đảo lộn tinh điện một phen, hắn phục hồi hình người, hồng phát nam nhân đường hoàng nhếch lên khóe miệng, khinh thường hừ nói: “Ngươi cho ta là con rồng giấy tu hành không đủ sao? Xuy! Một chút tiểu thương thôi, làm sao khó dễ được ta?!”

Ngày đó điện giai bằng ngọc cơ hồ đều bị tiên huyết thấm đến ướt sũng, thiên nô quét tước phải xách về gần trăm thùng nước Thiên hà mới có thể miễn cưỡng cọ rửa.

Như thế mà là tiểu thương sao?

Đôi mắt xám trắng vẫn dừng trên người hắn, giống như có thể xuyên qua huyễn hóa thuật kia mà nhìn thấy chân thân thương tích đầy mình kia của Cửu Minh.

Cho dù bản thân trước đó đã trần trụi đi lại trong điện không biết bao nhiêu ngày, lúc này Cửu Minh đột nhiên lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Phi Liêm thấy hắn cự nự liền dời đi tầm mắt, bước qua nhặt lên chiếc nồi đã trống không, hướng trên cổ Cửu Minh một lần nữa làm hiện ra vòng khóa, nối xiềng xích với mặt đất, lại không nói một câu mà cứ thế rời đi.

Bỏ lại Cửu Minh còn đang ngạc nhiên trong điện.

Một lúc lâu sau, chiếc giường đá đột nhiên bị một chưởng.

=============

Trong lòng canh cánh một chuyện khiến hắn vô pháp ngủ được.

Chẳng qua mới ở đây mấy ngày, giấc mơ bị phản bội đã quấn lấy hắn hai ngàn năm qua, bất tri bất giác, từ từ biến mất.

Xích phát yêu quái lăn trên chăn nệm mềm mại, trong đầu vọng đi vọng lại câu nói kia của Văn Khúc Tinh Quân.

‘Nếu có hận, tất có tình.’

Hắn cũng không biết bản thân đối với cái tên gia khỏa mặt gỗ kia có thật có tình hay không.

Thật ra, từ lúc hắn có trí nhớ đến nay, quả thật chưa từng để ý một người nào đến thế.

Phản bội với yêu quái mà nói, có thể coi như chuyện thường ngày như ăn cơm. Sống đã vạn năm, làm sao có chuyện hắn chưa từng thấy phản bội? Đừng nói người khác, ngay cả bản thân hắn cũng chẳng thành thật bao nhiêu.

Thế nhưng, một khắc trầm lặng kia của Phi Liêm, còn hơn cả hành động phản bội Ứng Long của y, càng khiến hắn tâm oán nan bình.

Có lẽ, điều khiến hắn thật sự tức giận chính là y giấu hắn.

Nếu Phi Liêm sớm nói cho hắn, y không phải yêu quái mà là Tinh Quân thiên thượng hạ phàm, bản thân hắn chẳng nhẽ lại nhàm chán đến mức chạy đến trước mặt Ứng Đế cáo trạng sao? Hắn chắc chắn sẽ càng hí hửng ngồi một bên nhìn Ứng Đế cao cao tại thượng mà cũng có lúc bị che mắt, mà không biết đến lúc biết hết chân tướng rồi, ông ta có nổi giận lôi định không nhỉ, bộ dáng lúc đó chắc phải thú vị lắm?

Thế nhưng Phi Liêm lại một câu cũng không nói, hiển nhiên đã hoàn toàn coi hắn là kẻ địch….

Cửu Minh không cam lòng cắn góc chăn, sợi mây rơi vào miệng, cảm giác cực kì vô vị.

Thịt của con yêu quái so với đá càng cứng rắn hơn kia nhất định cũng sẽ có mùi vị như thế này!

Lại lật người một cái.

Được rồi, hắn thừa nhận bọn hắn lúc đó thân bất do kỷ, Phi Liêm khi ấy nếu để lộ ra nửa phần, chắc chắn sẽ bị Ứng Đế tru diệt.

Thế nhưng, từng ấy năm ở chung, y làm sao có thể không chút lưu tình mà đem hắn đá vào Tỏa Yêu Tháp như thế!!!

Từ khi sinh ra đến nay, hắn luôn phủ ngưỡng thiên địa, tự do tự tại mà sống, phải chịu đựng hai ngàn năm khô khan buồn chán, hỏi làm sao hắn lại không hận?

Như thế nào không hận?

Nhưng mà, một câu nói kia của Văn Khúc Tinh Quân lại hoàn toàn đảo loạn suy nghĩ của hắn.

Hắn không phải chưa từng bị yêu quái phản bội qua, có điều này đó hắn chẳng buồn để ý, cho dù có bị phản bội, cứ đơn giản đem con yêu quái chán sống đó ăn tươi không phải được rồi sao, hơi đâu mà đi để bụng mấy chuyện ngươi dối ta trá này, hắn đảo mắt một cái sẽ quên, đừng nói hai ngàn năm, chỉ cần hai ngày hắn đã đem mọi chuyện vứt ra sau đầu rồi……

Thế nhưng tại sao, đối với tên gia khỏa kia, hắn lại nhớ suốt hai ngàn năm?!

Hay là, thực sự giống như câu kia của Văn Khúc……

Đối với Phi Liêm, hắn có tình?!

Càng nghĩ, càng chỉ cảm thấy đầu trướng như sắp nổ ra.

Cửu Minh cực kì phiền não, đạp đạp đệm chăn mềm mại trên người, vươn dài tứ chi, mở to mắt nhìn lên đỉnh điện.

Đang lúc đêm dài nhân tĩnh, đột nhiên nguyên đan trên ngực đau đớn như bốc lên một ngọn lửa cực mạnh, khí tức nóng rực như phô thiên cái địa ngay lập tức tràn ra cắn nuốt toàn thân!!

“A a──”

Cửu Minh đau đến mức ngầm rống một tiếng, toàn thân căng thẳng, bàn tay siết lấy lớp nệm, nhiệt khí kia giống như bốc lên từ bên trong, hắn chỉ cảm thấy da thịt toàn thân như bị nướng trên lửa, đau đớn khó nhịn.

Gắt gao cắn chặt khớp hàm, đem kêu gào đau đớn khóa lại trong cổ họng, răng nanh sắc bén đâm ngập vào môi chảy máu.

Đúng lúc hắn sắp vì đau đớn mà ngất đi, một tia thần trí thanh tỉnh chợt lóe lên nhắc nhở hắn, nơi yếu hại của cổ họng bị khóa của Phi Liêm quản chế, lúc này nhất định không được hiện ra yêu hình.

Đáng chết…… Đau quá!!

Sao lại thành thế này……

Hay là…… Tại nồi canh kia?!……

=============

Phi Liêm đi lần này, thế gian đã qua trăm năm.

Có điều thiên địa khác biệt, trên thiên cung bất quá mới chỉ một ngày một đêm.

Cho dù đem Cửu Minh tư giấu trong điện, nhưng đó cũng không phải lý do để y bỏ bê trách nhiệm, Thiên Đế đã hạ chỉ muốn y tìm châu trùng tu bảo tháp, y đương nhiên sẽ không lơ là nhiệm vụ.

Chỉ tiếc yêu lực còn chưa hồi phục, miễn cưỡng dùng thuật độn thổ nhưng luôn lực bất tòng tâm, hành trình liên tục bị gián đoạn, cho dù thỉnh thoảng cũng thu được vài bảo vật, nhưng cũng chỉ là mấy thứ lực lượng không cao, không thể trấn áp bách yêu trong tháp.

Một trăm năm không có kết quả, y lại nhớ tới yêu quái bị vứt lại trong điện kia.

Không biết hắn, có đói không?

Thế là lại túi lớn túi nhỏ, thu thập vài loại thịt ăn được dưới nhân gian, vội vàng chạy về thiên cung

Thế nhưng, khi y vừa đẩy cửa bước vào, hình ảnh lọt vào trong mắt khiến y một trận khiếp sợ.

Hồng phát yêu quái đã sớm hôn mê từ lâu cuộn mình nằm trên mặt giường lạnh như băng, quần áo trên người đã sớm bị xé đến nát vụn, cả cơ thể cứng còng siết chặt, toàn thân ướt đẫm như vừa từ dưới nước lao lên, ngay cả mái tóc đỏ rực cũng ướt đẫm nhỏ giọt mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt vặn vẹo như đang phải chịu đựng đau đớn cực đại.

Đệm chăn bằng mây bị hắn cắn tới nát bấy, rơi vãi khắp mặt đất, có thể thấy hắn đã đau đớn nén nhịn đến mức nào.

Răng nanh sắc nhọn thật sâu đâm vào làn môi, như muốn hiện về nguyên hình. Bàn tay vô lực lôi kéo chiếc vòng giam hãm trên cổ, muốn thoát ra hiện về nguyên thân, nhưng chuyện này làm sao có thể? Phi Liêm rõ ràng hơn ai hết Thiên ma khóa của y là kiên cố đến mức nào.

Vòng cổ không những không bị kéo xuống mà còn để lại trên cần cổ vô số vết cào xước đến phá da.

Phi Liêm vội vàng vứt hết đống đồ trong tay, chạy tới nâng lên Cửu Minh.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ trước khi y trở về, hắn đều đau đến mức không thể kêu ra tiếng sao?!

Chẳng lẽ, Thiên ma khóa vì vây khốn hắn trong điện mà khiến hắn không cách nào cầu viện sao.

Nếu y không kịp chạy về, vậy hắn sẽ ……

Yêu quái đang nằm trên mặt đất dường như cũng cảm giác được có người tới, mi mắt nặng nhọc nhấc lên.

Phi Liêm nhìn xuống đôi đồng tử xích hồng vốn tinh lượng giờ đã bịt kín một tầng hơi nước, như mây mù bao phủ.

Đôi mắt Cửu Minh mơ hồ không rõ, chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo, không biết vì sao, rõ ràng nhìn không được, cả đầu lại đau đớn như bị xích hỏa đốt cháy đến mơ màng trầm trọng, hắn rõ ràng có thể biết, người bên cạnh, nhất định là cái tên gia khỏa kia ……

Cho dù nhìn không tới, hắn vẫn có thể cảm giác được, kẻ bên cạnh đang hô hấp dồn dập như sóng triều.

Không biết y…… Nhìn thấy bộ dạng thảm thiết của hắn thế này….

Sẽ có dạng biểu tình gì nhỉ?……

Đáng tiếc…… Hắn nhìn không tới……

Cửu Minh tuy rằng cực kỳ đau đớn, thế nhưng trong lòng, chỉ vì âm thanh dồn dập bên tai kia mà lại cảm thấy một tia vui vẻ.

A a…… Cuối cùng cũng có thể khiến tên gia khỏa này biến sắc mặt…

Một trận đau đớn cùng cực ập tới, so với mấy cơn nhức buốt lúc trước lại càng dồn dập mãnh liệt hơn, giống như toàn bộ đau đớn lúc trước cộng dồn lại tới thêm một lần, hắn cuối cùng không thể kiềm chế tiếng rên rỉ trong miệng được nữa, điên cuồng mà hét ra tiếng. Nhiệt khí ầm ầm lao đi bên trong cơ thể như muốn phá tan da thịt hắn, chỉ lấy nhân thân thì không cách nào chịu đựng được, hắn phải hóa về yêu hình……

Trên làn da màu đồng dần dần lan tràn từng đám châu hồng, trên bờ ngực đang lộ ra, cánh tay, cổ, thậm chí cả trên khuôn mặt, đều hiện lên từng tảng lớn xích lân.

Nhịn không được!!……

Hiện tại nếu biến, nhất định sẽ bị Thiên ma khóa siết đứt bảy tấc……

Nhưng, hắn chịu không được, khống chế không được nữa……

Bỗng nhiên, cổ họng cảm giác được buông lỏng, gông xiềng xung quanh đột nhiên tiêu thất vô tung!

Sao vậy? Phi Liêm…… Cư nhiên dám giải khai pháp thuật?……

Y không sợ hắn nhân cơ hội đào tẩu sao?……

Không cho hắn chút thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì, nhiệt khí trong cơ thể ồ ạt thoát ra, cả tẩm điện nháy mắt bị một tầng hơi nước bao phủ, trong mông lung sương trắng……

Minh xà hiện hình!!

===========

Tác giả có chuyện muốn nói: Ta thề, ta không định viết ngược!!

==============

P.s: Thêm một lần thế này nữa không khéo Minh nhi của ta đi thật mất =((