Trên đường chạy trải nhựa, 10 học sinh được đọc tên đã đứng chuẩn bị theo thứ tự.

Ánh mặt trời lóa mắt không kiêng nể gì thiêu đốt mặt đất, làm cho những hạt nắng rất nhỏ phát ra sáng lấp lánh trên mặt nền nhựa.

Trong không khí tựa như còn vương vấn mùi dính nhớp của nhựa đường.

Cảnh Nhã Diễm ngẩng đầu nhìn về lên mặt trời, thứ ánh sáng mãnh liệt chiếu vào làm cô không thể mở mắt ra được.

Ngay lúc cô vừa ôm bản danh sách lớp vừa che đôi mắt thì tiếng còi vang lên, toàn bộ số học sinh vừa khởi động kia đồng thời xuất phát.

Từng làn bụi bặm, tro bụi bị gió cuốn bay lên trong sân thể dục, rồi chậm rãi chậm rãi phiêu tán trong không gian.

Cảnh Nhã Diễm có chút hoa mắt, những màu sắc sặc sỡ ngắn ngủi lúc ẩn lúc hiện xuyên qua làn tro bụi hiện lên trước mắt, cô nỗ lực nhìn qua đội ngũ đang di chuyển kia.

Trong đó, có một người với tốc độ cực kỳ ưu việt kéo giãn khoảng cách với đội ngũ phía sau.

Nhìn trong chốc lát cô mới thấy rõ người đó là Bạch Bảo Đình.

Bạch Bảo Đình với ưu thế chiều cao cùng chân dài với thể lực lớn, lướt đi trên mặt đường phảng phất như mỗi hạt lấp lánh dưới mặt đường kia đều tiếp thêm sức mạnh cho y, làm cho y đã nhẹ nhàng lại càng thêm nhanh nhẹn.

Cảnh Nhã Diễm vẫn còn ôm cái áo khoác của Bạch Bảo Đình, tay áo khoác trượt xuống khỏi cổ tay cô, treo giữa không trung bị cơn gió nóng thổi lay động vang lên những tiếng phần phật, tựa như một chiếc cờ đang huy động cổ vũ cho Bạch Bảo Đình.

Một tay Cảnh Nhã Diễm nâng lên che khuất ánh mặt trời, ánh mắt cô đuổi theo bóng dáng của Bạch Bảo Đình.

Người này.....!tựa hồ thật sự không lừa cô.

Một vòng sân thể dục của trường chỉ có 300 m, 2000 m phải chạy 6 vòng cộng thêm 2/3 sân nữa.

Khi Bạch Bảo Đình chạy xong một vòng thì đã kéo giãn khoảng cách với bọn Cô Mẫn Thảo và Lưu Viên Hoa mấy chục mét.

Tới vòng thứ hai khi tốc độ mọi người đều dần chậm lại thì chỉ một mình Bạch Bảo Đình lại bắt đầu gia tốc.

Y càng ngày càng kéo giãn khoảng cách với những người phía sau, ngay cả cô giáo thể dục cũng không nhịn được mà thì thầm một câu:

Chạy rất nhanh đó.

Khi Bạch Bảo Đình một lần nữa chạy qua trước mặt Cảnh Nhã Diễm, đột nhiên y giơ bàn tay lên môi, làm động tác hôn gió với cô.

Cảnh Nhã Diễm làm bộ lơ đãng nhưng thật ra hàm răng đã cắn vào má thịt, sau một trận đau đớn trong miệng cô còn ẩn ẩn có vị rỉ sắt.

Thường nghe, đối với một vận động viên sẽ nhìn về phía người quan trọng nhất đối với mình khi sắp giành thắng lợi.

Cảnh Nhã Diễm hít sâu một hơi, cô suýt chút nữa bẻ gãy chiếc bút bi đang nắm chặt trong tay.

Còn nửa vòng cuối cùng, Bạch Bảo Đình dùng tốc độ biế.n thái tăng tốc, cuối cùng khi y lướt qua vạch đích trắng, giáo viên thể dục ẩn đồng hồ bấm giây.

Theo bản năng Cảnh Nhã Diễm nhìn về phía cô.

Cô nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, lập tức hỏi:

Bao nhiêu hả cô?

Thừa dịp những người ở phía sau còn chưa chạy tới, cô giáo nhìn thoáng qua đồng hồ nói:

3, 33 giây, đây là trình độ vận động viên hạng 2 cấp quốc gia đó!

Nhanh như vậy sao?

Chẳng sợ cô chứng kiến quá trình Bạch Bảo Đình chạy nhưng vừa nghe thành tích của y cũng khiến cô giật mình.

Ngay sau đó giáo viên thể dục thở dài:

Đáng tiếc là các em đã bị hủy bỏ chế độ cộng điểm khi thi đại học chứ bằng không với thành tích như này, em ấy có thể lấy được điểm cộng cao nhất.

Trước đây chỉ cần chạy đạt thành tích cấp quốc gia, thì có thể được cộng thêm điểm thi đại học.

Được cộng điểm là một lợi thế lớn trong cuộc chiến đấu giữa thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc - thi đại học.

Trong lòng Cảnh Nhã Diễm cũng thầm nhủ, đúng vậy, thật đáng tiếc.

Một tay cô nâng quyền danh sách lớp một tay cầm bút, ghi lại thành tích vào sau tên của Bạch Bảo Đình.

Còn lại đám học sinh phía sau cũng nghiêng ngả lảo đạo chạy tới đích, đại đa số đều trực tiếp ngã xuống nằm tê liệt dưới mặt đất, thở phì phò, nhắm chặt mắt, tựa như giây tiếp theo sẽ chết ngất đi.

Gần một năm nay bọn họ không vận động mạnh như vậy, chợt dùng hết toàn lực chạy 2000 mét, ai có thể chịu được.

Cô giáo thể dục đi tới, đá đám người kia:

Đừng nằm, nhanh hoạt động, hoạt động, bằng không sẽ bị sa dạ dày!

Ai dà, không dậy được cô ơi!

Chân em muốn gãy rồi, phổi cũng hỏng rồi!

Em chóng mặt quá, đau đầu quá, có phải em sắp chảy máu não rồi hay không.

ngôn tình hay

Giọng em đau quá, có ai có nước không cho tôi một ngụm.

Mọi người thê thảm bò dậy từ mặt đất, người che ngực, người ôm bụng, lảo đảo ở vạch đích.

Người nào người nấy đều mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ dạng thê thảm.

Lưu Viên Hoa bám lấy vai Bạch Bảo Đình, thở hồng học:

Trời ạ, trời ạ, tại sao … chị....!có thể chạy nhanh như vậy!

Bạch Bảo Đình ghét bỏ nói:

Thật là phế vật.

Lưu Viên Hoa thở phì phò, chỉ vào mũi mình:

Em đây...!cũng chạy....!chỉ có 4 phút...!được không! vừa tròn nha!

Lưu Viên Hoa chạy không chậm, nếu ở lớp khác thì thậm chí còn đứng đầu.

Nhưng mà thực sự Bạch Bảo Đình quá nhanh, vì vậy thành tích của những người khác so ra chỉ là bình thường không nổi bật.

Bạch Bảo Đình gạt tay Lưu Viên Hoa ra, tay cắm túi quần đi về phía Cảnh Nhã Diễm.

Cảnh Nhã Diễm đang ghi lại thành tích của mọi người, thấy y đi tới thì đưa chiếc áo khoác trên tay cho y:

Trả này.

Bạch Bảo Đình nhận lấy áo, rồi lại bước gần với Cảnh Nhã Diễm thêm một bước.

Thế nào?

Cảnh Nhã Diễm ngước mắt lên nhìn y một cái, không thể không thừa nhận:

Rất tốt.

Bạch Bảo Đình cong môi cười, ánh mặt trời chiếu xuống sườn mặt y, thứ ánh sáng nhợt nhạt mảnh mai phác họa lại hình dáng khuôn mặt người này làm cho khóe mắt hay đuôi lông mày của y như sáng lên.

Y không thuận theo, không buông tha cứ dây dưa hỏi:

Rất tốt là như thế nào?

Hầu kết của Cảnh Nhã Diễm căng chặt:

Rất nhanh.

Bạch Bảo Đình:

Tôi có lợi hại hay không?

Cảnh Nhã Diễm: "...."

Cô giáo thể dục nghiêm túc nói:

Bạn học à, đừng kiêu ngạo, không cần tạo áp lực cho các bạn khác, chính mình làm tốt là được rồi.

Nháy mắt Bạch Bảo Đình suy sụp xuống:

....!Em tạo áp lực cho cậu ấy sao?

Cảnh Nhã Diễm nhịn không được quay mặt đi, đôi mắt cong cong lên.

Cô nhét quyển vở vào trong lòng ngực của Bạch Bảo Đình, nói:

Cậu ghi đi, tôi chuẩn bị chạy.

Theo bản năng Bạch Bảo Đình nhận lấy, rồi hỏi:

Tôi giúp cậu cầm áo nhé?

Cảnh Nhã Diễm là người ưa sạch sẽ, ngay cả cổ áo cũng phải bẻ chỉnh tề, khẳng định không muốn để quần áo xuống đất làm cho dính bụi bẩn.

Cảnh Nhã Diễm vẫy tay nói:

Không cần.

Cô không muốn cởi áo ra.

Bạch Bảo Đình không nhịn được cảnh cáo:

Chạy chậm một chút, không ai chạy đua với cậu đâu!

Vết thương chỗ xương sườn của cô nếu vận động kịch liệt nhất định sẽ rất đau đớn.

Cảnh Nhã Diễm nói:

Biết rồi!

Lần đầu tiên cô cảm thấy Bạch Bảo Đình có chút lải nhải.

Đám học sinh còn lại không tình nguyện đi ra đường chạy, khởi động một chút rồi đứng theo thứ tự ở vạch xuất phát.

Cảnh Nhã Diễm hơi hơi cong eo, ngón tay nhẹ ấn lên đầu gối, ánh mắt chuyện chú nhìn đường chạy.

Những người khác đều cởi áo khoác nhưng cô thì không.

Áo khoác đồng phục vốn to rộng, chất vải thì dày không thoáng khí, khi chạy bộ sẽ làm gia tăng không ít lực cản.

Lưu Viên Hoa tấm tắc tán thưởng:

Lớp trưởng thật là tự tin, áo ngoài đều không cởi, thứ kia khi chạy giống như khoác theo một cái túi hơi đó.

Cô Mẫn Thảo đứng bên người Bạch Bảo Đình lẩm bẩm nói:

Làm ơn đi, Đình tỷ có công thêm bao cát cũng chạy nhanh hơn lớp trưởng đó biết không?

Lưu Viên Hoa nhíu mày nhìn Cô Mẫn Thảo nói:

Tại sao mày luôn lấy A Thiệp so với lớp trưởng vậy?

Cô Mẫn Thảo không hiểu được hỏi lại:

Tao còn thấy kỳ quái đấy, dạo gần đây mày toàn nói tốt về lớp trưởng, mày muốn đầu nhập địch doanh hay sao?

Trong mắt Cô Mẫn Thảo, hiện giờ lớp A5 bắt đầu chia làm 2 phe, phe thứ nhất là đám người không được kết nap, làm tiểu muội của Bạch Bảo Đình, họ bắt đầu thân cận Cảnh Nhã Diễm còn đám thủ hạ của Bạch Bảo Đình như y đây thì vẫn trung trinh như một.

Lưu Viên Hoa trợn trắng mắt nói:

Ngu ngốc.

Bạch Bảo Đình không kiên nhẫn nói:

Đừng ồn nữa, cầm đi.

Y ném bản danh sách cho Lưu Viên Hoa, còn mình thì lấy di động từ trong túi ra.

Lưu Viên Hoa nghi hoặc hỏi:

Làm gì đó?

Bạch Bảo Đình mở camera, ấn ghi hình rồi đưa máy về phía Cảnh Nhã Diễm.

Cơ hội khó có được.

Một tiếng còi vang lên, Cảnh Nhã Diễm bắt đầu xuất phát.

Mới bắt đầu có vẻ hơi hỗn loạn, thừa dịp tới khúc cong cô bắt đầu tăng tốc.

Gân cốt vừa cử động quả nhiên làm cho chỗ xương sườn ẩn ẩn đau, nhưng Cảnh Nhã Diễm vẫn có thể chịu được chút đau đớn này.

Ít nhiều cũng là được Bạch Bảo Đình chườm lạnh cho, làm chỗ đau tiêu sưng đi không ít, hiện tại chỉ còn chút ấn ký màu xanh tím.

Cảnh Nhã Diễm dẫn đầu, vài sợi tóc trên trán đung đưa theo bước chân chúng còn dây dưa cùng với hàng lông mi nồng đậm của cô.

Lúc chạy bộ, cô thường mím chặt môi, cúi đầu, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm về hướng nào đó, đuôi mắt thon dài nhẹ nhàng nhíu lại, đường cong phía dưới hàm tạo một độ cung tuyệt đẹp.

Bạch Bảo Đình ghi lại hình ảnh Cảnh Nhã Diễm đang chạy bộ, dưới ánh mắt trời chói chang chiếc bóng ám sắc kéo dài trên đường chạy, mảnh khảnh giống như chính bản thân cô.

Trong cả màn hình nho nhỏ, Cảnh Nhã Diễm là nhân vật chính duy nhất.

Cô Mẫn Thảo không hiểu được hỏi:

Chị quay lớp trưởng làm gì?

Lưu Viên Hoa sống không còn gì luyến tiếc nói:

Với chỉ số thông mình của mày thì...!Trời ạ.

Bạch Bảo Đình nhẹ nói:

Đừng nói cho nó, kệ để cho nó đoán đi.

Tuy rằng Cảnh Nhã Diễm đã đáp ứng không cần quá cố gắng, có thể chạy chậm một chút nhưng tâm tình tranh cường háo thắng vẫn khiến cho cô gồng mình bảo trì vị trí dẫn đầu.

Tới đích, hô hấp của cô trở nên dồn dập, trán đổ mồ hôi.

Cô giáo hô lên:

4 phút 01 giây!

Cũng được.

Cảnh Nhã Diễm mím môi, ngước mắt nhìn về hướng Bạch Bảo Đình, cô phát hiện y đang giơ di động về phía cô.

Cảnh Nhã Diễm đỡ xương sườn đi tới, bình ổn lại hơi thở, chất vấn Bạch Bảo Đình:

Cậu chụp tôi?

Bạch Bảo Đình thong thả ung dung chọn lưu lại, rồi giơ giơ di động nói:

Chạy nhanh như vậy, không cho phép fans chụp ảnh sao?

Có nhanh thì cũng kém xa Bạch Bảo Đình, mà người này sao có thể là fans của cô.

Rõ ràng là....!có sở đồ gì khác.

Cảnh Nhã Diễm vừa vận động xong vốn đã rất nóng, lại bị Bạch Bảo Đình nói một câu như vậy, cổ càng đỏ lên.

Đáy mắt cô mang theo chút thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đoạt lấy di động của Bạch Bảo Đình:

Xóa đi!

Bạch Bảo Đình sớm có chuẩn bị, y nhấc tay lên đưa y điện thoại lên cao.

Vóc dáng y vốn cao, cánh tay, cẳng chân lại dài, y hơi nhón chân một cái, căn bản Cảnh Nhã Diễm không thể với tới được.

Cảnh Nhã Diễm khó thở, không kịp suy nghĩ nhảy lên muốn đoạt lấy.

Ai ngờ đột nhiên Bạch Bảo Đình thả tay xuống, đi lên một bước, Cảnh Nhã Diễm không kịp phản ứng, không nghiêng không lệch nhảy vào trong lòng ngực Bạch Bảo Đình.

Hương vị tin tức tổ nhàn nhạt pha lẫn với mùi thanh hương của thuốc ức chế theo không khí phát tán ra ngoài.

Cảnh Nhã Diễm vừa chạy xong, đổ mồ hôi, thuốc ức chế vốn bạc nhược, giờ tiếp xúc gần với Bạch Bảo Đình như vậy, ngay cả tiếng nói của người này cũng mang theo sự mê hoặc.

Bạch Bảo Đình ôm lấy eo Cảnh Nhã Diễm, trong mắt còn hàm chứa ý cười, ngữ điệu ngả ngớn nói:

Sao lại thế này, lớp trưởng, cậu đang nhào vào trong ngực tôi đó nha..