Ngày hôm sau, Cảnh Nhã Diễm được nhận sự kính trọng có lễ của cả lớp.

Lớp trưởng, thất kính thất kính.

Lớp trưởng, thật trâu bò, quả nhiên là thâm tàng bất lộ.

Người quang minh chính đại thì không nói chuyện mờ ám, hiện tại trong lòng tôi, trừ Đình tỷ ra thì chính là lớp trưởng đó.

Lớp trưởng, công tích vĩ đại của cậu tuy rằng các lớp khác không biết, nhưng chúng tôi sẽ ghi tạc ở trong lòng.

Cảnh Nhã Diễm: "..."

Cô thật sự không nghĩ rằng sau khi mình đánh nhau quần ẩu một trận thì đám người này không cho đó là sỉ nhục mà còn lấy đó là vinh quang.

Bạch Bảo Đình lười biếng dựa vào ghế, ngón tay còn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hưởng thụ, phảng phất như người khác không phải khen Cảnh Nhã Diễm mà là đang khen ngợi y.

Lưu Viên Hoa liếc mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái, bộ dạng này quả thực cay mắt mà.

Chị à, chị còn ó thể thu liễm một chút được không?

Bạch Bảo Đình kinh ngạc nói:

Tao còn chưa đủ thu liễm hay sao, tao sắp thu vào trong bụng mẹ rồi đây này.

Lưu Viên Hoa:

...!Chị à, cái này mà chị gọi là thu liễm sao, người mù cũng có thể nhìn ra mà.

Vừa vặn Cô Mẫn Thảo đi tới phía sau họ lấy nước, nghe vậy không nhịn được chen miệng hỏi:

Hai người nói chuyện gì đó?

Lưu Viên Hoa tức giận nói:

Nói chuyện Đình tỷ và lớp trưởng.

Ha, chuyện này à.

Cô Mẫn Thảo chẳng hề để tâm nhún vai.

Lưu Viên Hoa đẩy tay nhẹ tay Bạch Bảo Đình, thấp giọng nói:

Chị nhìn xem, là người đều có thể nhìn ra nha.

Ai ngờ Cô Mẫn Thảo kia đi lên vỗ vào bả vai của Cảnh Nhã Diễm.

Đình tỷ của chúng ta cũng không phải có tiếng mà không có miếng đúng không, hiện tại đã biết sự lợi hại của Đình tỷ chưa.

Cảnh Nhã Diễm giương mắt, hồ nghi hỏi:

Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?

Cô Mẫn Thảo ra vẻ lạnh lùng hăm dọa nói:

Đừng cho rằng hôm qua cậu đánh nhau không tồi mà lên mặt nhé, trong lớp 5 này, vẫn là thiên hạ của Đình tỷ đấy, biết chưa.

Mắt Cảnh Nhã Diễm hơi hạ xuống, rồi cô cúi đầu nhìn chằm chằm bảng từ đơn, nhàn nhạt nói:

Ồ.

Lưu Viên Hoa: "..."

Bạch Bảo Đình cười nhạo:

Là người đều có thể nhìn ra sao?

Lưu Viên Hoa phản bác:

Câu vừa rồi còn chưa hết ý, Cô Mẫn Thảo và chó sẽ không nhìn ra được.

Cô Mẫn Thảo trừng mắt:

Mẹ nó, Tiểu Hoa Tử mày có phải vòng vèo mắng tạo không đó!!

Hai người bắt đầu khoa tay múa chân đùa giỡn.

Học sinh trực nhật xách theo cây lau nhà đi lên bục giảng, khiếp sợ khi nhìn thấy bụi phấn đầy đất:

Mẹ, tại sao nhiều bụi phấn dưới đất như vậy, đêm qua ai lại nghịch ngợm gì à.

Trong phòng ồn ào không ai đáp lại y.

Y cũng chỉ lẩm bẩm một câu không trông cậy được lời đáp lại.

Nhưng Cảnh Nhã Diễm nghe thấy, nhịn không được mà vành tai nóng lên.

Bụi phấn nhiều là do cô và Bạch Bảo Đình đêm qua...

Bạch Bảo Đình nhịn không được ho nhẹ một tiếng, y nhìn chằm chằm sau lưng của Cảnh Nhã Diễm.

Mí mắt của Cảnh Nhã Diễm khẽ run lên, cô biết rõ cái ho kia của Bạch Bảo Đình là để cô nghe, nhưng cô chỉ có thể coi như không nghe thấy.

Cũng may thầy Chu Quang Kiệt nhanh chóng đi từ bên ngoài vào, việc đêm qua chắc chắn gây kícvh thích không nhỏ tới thầy, bởi vì đôi mắt thầy treo hai quầng thâm và vẻ mặt mệt mỏi.

Đều ngồi về chỗ cho tôi, bạn trực nhật về chỗ trước đi, chốc nữa lại dọn sau.

Chờ mọi người yên vị, thầy Chu Quang Kiệt hít sâu một hơi nói:

Việc ngày hôm qua tôi không nhắc lại nữa, hy vọng các em có thể rút ra bài học, có bất kỳ chuyện gì thì trước tiên cũng phải phản ánh cho trường học đã, trường sẽ giải quyết, hẹn đánh nhau là việc không chín chắn nhất! Trường học phải phụ trách sự an toàn của các em, nếu các em có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì hối hận đã muộn rồi!

Được rồi, còn một việc cuối cùng, từ chiều nay, tiết thể dục đã được khôi phục lại, chuẩn bị cho việc hội khảo cho năm 2.

Thầy Chu Quang Kiệt nói xong thì xách túi đi mất.

Hội khảo năm 2 tuy rằng không được tính vào thành tích khi thi đại học nhưng có liên quan trực tiếp với việc tốt nghiệp cao trung, nếu không đạt tiêu chuẩn trong hội khảo thì không lấy được bằng tốt nghiệp cao trung.

Từ học kỳ 1 của năm 2, các tiết thể dục đã bị những giáo viên môn khác dùng vào việc học bù, cho dù là lớp A5 bùn loãng không thể trát tường này cũng đã quên mặt của giáo viên thể dục như thế nào rồi.

Mà chỉ cần không phải ở trong phòng học đi học thì để bọn họ làm gì cũng được, cho nên thầy Chu Quang Kiệt vừa đi, tiếng hoan hô trong lớp 5 như lật tung nóc nhà vậy.

Tiết đầu tiên của buổi chiều, ánh mắt trời khá ấm áp, lớp 5 bọn họ đã tập hợp ở sân thể dục.

Cô giáo thể dục ưỡn cái bầu nghịch ánh mặt trời đi tới, trong tay thầy còn cầm theo bản danh sách lớp và đồng hồ đếm giây, bóng cô kéo dài trên đường chạy trải nhựa.

Từ hôm nay trở đi, các em phải tập trung vào các tiết thể dục, tôi biết có không ít người trong các em rất lâu rồi không vận động.

Nhưng ngày hội khảo đã như lửa sém lông mày, mỗi người phải chạy đủ 2000 m trong thời gian tiêu chuẩn! Ai là lớp trưởng?

Cảnh Nhã Diễm từ phía sau đứng ra:

Em ạ.

Cô thể dục nhìn cô một cái rồi nói:

Hôm nay, tôi muốn thử xem trình độ của các em, lớp trưởng đến đây hỗ trợ ghi lại thành tích.

Cô đưa danh sách lớp cho Cảnh Nhã Diễm, rồi bổ sung nói:

Em bắt đầu hỗ trợ ghi lại thành tích từ tổ đầu tiên, tới khi tới tổ của em thì tìm người thay em.

Cảnh Nhã Diễm gật gật đầu.

Môn thể dục của cô không tồi, tuy rằng đã lâu không vận động kịch liệt nhưng để đạt tiêu chuẩn của hội khảo thì dư dả.

Cô ôm bản danh sách bắt đầu đọc tên:

Phùng Ngọc Ý, Cô Mẫn Thảo, Hứa Ánh Hoa, Quý Diễm Tuyền, Lưu Viên Hoa, Bạch Bảo Đình....

Cô đọc 10 cái tên đầu, cô giáo thể dục bắt đầu hướng dẫn làm nóng cơ thể cho họ.

Ngòi bút của Cảnh Nhã Diễm dừng một chút trên cái tên Bạch Bảo Đình.

Cô không biết tốc độ của y như thế nào, vì người này chưa từng bao giờ tham gia bất kỳ hội thao nào.

Lưu Viên Hoa lười biếng nói:

Ai còn phải thử làm gì, cứ cho đạt chuẩn hết không phải nhẹ nhàng hay sao, không nói chơi chứ Đỉnh tỷ của chúng ta có thể phá kỷ lục thành phố đó.

Cảnh Nhã Diễm thầm nghĩ, thật có thể thổi phồng nha.

Đêm qua lúc cô và Bạch Bảo Đình người truy ta đuổi, cô cũng không thấy người kia nhanh hơn mình bao nhiêu.

Bạch Bảo Đình cong môi cười, kéo khóa áo khoác thể dục ném về phía Cảnh Nhã Diễm.

Nhất thời Cảnh Nhã Diễm phát ngốc theo bản năng nhận lấy chiếc áo.

Nhưng vừa cầm lấy mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Người khác đều tự giác để quần áo sang một bên dưới mặt đất, huống chi cô còn đang cầm danh sách để ghi chép thành tích đâu.

Ôm giúp tôi một chút.

Lời Bạch Bảo Đình vừa thốt ra làm Cảnh Nhã Diễm không tiện ném chiếc áo trở lại.

Trên áo người kia vẫn còn vương hương vị nước giặt quần áo, không biết có phải ảo giác của cô hay không mà Cảnh Nhã Diễm cảm thấy hương vị này rất giống với hương vị nước giặt nhà mình.

Cảnh Nhã Diễm thanh thanh giọng, nghiêm trang nói:

Cậu nhanh đi làm nóng cơ thể đi.

Những người khác đã bắt đầu xoay tay đá chân rồi.

Bạch Bảo Đình tới gần, hơi cúi người xuống bên tại Sở

Thao, y nói:

Cậu đừng nghĩ đêm qua là trình độ của tôi đó nha, hôm qua đó là tôi thấy cậu có thương tích cho nên qua mới nhường cậu thôi, biết không?

Nếu không phải y cố ý chạy chậm thì Cảnh Nhã Diễm làm sao có thể đuổi theo y được.

Cảnh Nhã Diễm nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, nhìn như lơ đãng nhưng thật ra trong tâm là sự hiểu thẳng mãnh liệt:

Ồ, lúc sơ trung tôi cũng đã từng lấy được quán quân cuộc thi chạy 2000m.

Tuy rằng vinh quang quá vãng nhưng cũng đủ để chứng minh, trình độ thể dục của cô thuộc hàng số 1 số 2 so với các bạn cùng lứa tuổi.

Nếu không phải học tập của cô cũng tốt thì chỉ bằng vào thành tích thể dục cô cũng có thể được đặc cách vào trường.

Bạch Bảo Đình cười với ý vị thâm trường, hầu kết y nhẹ lăn một cái, trong mắt còn có sự hài hước:

Nếu tôi chạy nhanh hơn cậu thì làm sao bây giờ?

Cảnh Nhã Diễm nhướng mày:

Không có khả năng.

Ánh mắt Bạch Bảo Đình hơi rũ xuống, dừng ở hầu kết mượt mà của Cảnh Nhã Diễm.

Tự tin như vậy sao, vậy cậu có dám đánh cuộc không?

Cảnh Nhã Diễm bị ánh mắt nóng bỏng của y làm cho chột da:

Có cái gì mà không dám, được nha, nếu cậu thắng thì tùy cậu.

Lòng hiếu thắng của cô đã dâng lên, cô sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.

Sau khi phân hóa, cô có thể cảm nhận được lực lượng trong cơ bắp của mình, ít nhất thì tốc độ của cô cũng sẽ nhanh hơn lúc trung khảo khi sơ trung.

Bạch Bảo Đình nhướng mày, dừng lại một chút rồi mềm mại nói:

Đùa với cậu một chút thôi

Rồi y giơ tay ấn nhẹ vào bả vai của Cảnh Nhã Diễm, cách quần áo với lực đạo vừa đủ, làm người kia không cảm thấy đau nhưng có tác dụng mát xa, y cố ý đè thấp tiếng nói, nhưng âm sắc lại trong trẻo dễ nghe:

Trên người cậu còn thương tích đó, tôi nào bỏ được chứ.

Y luôn cố ý trêu đùa cô sau đó lại kiên nhẫn dỗ dành..