Tuyết Lệ thấy thế, ý thức được điều gì, lập tức giải thích: “Tiền bối, tộc nhân chúng tôi Trúc Cơ là dùng một loại bí pháp đặc thù, bởi vì nguyên liệu trên đảo khan hiếm, không cách nào luyện đan tiến cấp, vì vậy tổ tiên đành phải cải biến một loại ma công, để thích hợp tộc nhân tu luyện, cũng có thể dùng khi đến bình cảnh tiến cấp, chẳng qua cần thiết thân thể đồng tông đồng tộc đồng huyết mạch, tiền bối nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, hai khối thân thể của sư thúc sư bá trong tộc đều là thọ nguyên đã tận, thân thể cũng là tâm ý sau cùng mà bọn họ lưu lại cho hậu bối chúng tôi, trong tộc ngoại trừ tôi, bảy vị tu sĩ Trúc Cơ khác đều dùng phương pháp này Trúc Cơ thành công...”
Trần Hạc sau khi nghe xong mới thu sắc mặt hòa hoãn lại, những ma vật ở Thất Sát Chi Địa trước kia cũng đã khiến Trần Hạc nghe mà biến sắc, bất quá nghĩ đến cũng đúng, nếu đảo này có ma vật, y sớm đã có thể nhận thấy được, dù sao mấy món thánh khí trừ ma trên người không phải chỉ để bày biện, hiện tại nếu những người này không phải ma vật hoặc tu luyện ma công gì, hơn nữa đây cũng là truyền thống của người trong gia tộc, cũng đành thôi.
Vừa muốn xoay người, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì, không khỏi mở miệng dò hỏi: “Không biết Tuyết tộc trưởng có thể đem công pháp mà tiền bối quý tộc cải biến tiến cấp cho tại hạ xem không, trong tay tại hạ còn có ba bình thuốc Thanh Nguyên Đan thích hợp Trúc Cơ sơ kỳ tu luyện, có thể dùng để trao đổi.”
Nếu nói bình thường, loại bí pháp trong tộc thế này là sẽ không tiết lộ cho người ngoại tộc, nhưng giờ này khắc này chính là lúc tộc nhân tồn vong, ngay cả Ngũ Phúc Chi Địa cũng phải nhường ra hai phần ba, huống hồ là một loại công pháp cải biến từ ma công, thứ này dù mạnh thế nào đi nữa, giữ lại trong tay các cô cũng vô dụng, chẳng bằng hiện tại đổi thành đan dược có lợi cho tu vi, vì vậy Tuyết Lệ chỉ chần chừ chốc lát đã đáp ứng.
Trần Hạc thành công đổi được bộ công pháp cải biến từ ma công, Tuyết Lệ khi cho công pháp lại tỉ mỉ cho biết phương pháp, lúc này y đang ngồi trong phúc địa, dưới năm dải phúc khí, mấy tộc nhân trong đảo vốn ở phúc địa đều đã rời đi, được Tuyết Lệ chỉ huy đi vớt thiết mộc chế thuyền. Mà Ngũ Phúc Chi Địa quả thực không tầm thường, ngồi dưới dải màu chỉ cảm thấy toàn thân đều dào dạt một loại sinh cơ bừng bừng, đồng thời kinh mạch trong cơ thể tựa như được một cánh tay không ngừng trấn an, còn thường thường rung động hai đợt.
Mà hắc báo hiển nhiên cũng được lợi bởi dải lụa màu năng lượng trên vùng trời phúc địa này, lủi đến bên chân Trần Hạc nằm xuống, đầu gác lên móng vuốt trước lông xù, nếu như nhìn kỹ sẽ có thể thấy từ trên dải lụa màu đang không ngừng có linh khí xoay xung quanh nó, cũng nhanh chóng bị hấp thu. Có bảo bối này, Trần Hạc đương nhiên sẽ ăn sạch, dù sao nếu phúc địa bị đào ra thì những ngũ hành phúc khí này sẽ khó được bảo đảm, dứt khoát dẫn luôn cả Linh Mục Hầu từ không gian Giới Tử ra. Linh Mục Hầu càng vui thích đối với ngũ hành phúc khí, chít chít ở bên tai Trần Hạc một lúc lâu, sau cùng tựa lên một chỗ núi đá không xa, bắt đầu hấp thu ngũ hành phúc khí trên không trung.
Nghĩ đến tấm công pháp ma công cải biến lấy được trước đó, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, thứ này đối với y mà nói cực kỳ hữu dụng, đồng thời quả thực có kỳ hiệu đối với việc trùng kích bình cảnh, đồng thời trải qua hơn một nghìn năm không ngừng cải tiến, đã cực kỳ hoàn thiện không có tác dụng phụ gì, chẳng qua điều kiện về thân thể tương đối hà khắc, nhất định phải có huyết mạch họ hàng gần, càng gần thì xác suất thành công càng cao, đồng thời thực lực phẩm bậc của thân thể không thể quá thấp, thành công hay không cũng tương quan mật thiết với chất lượng thân thể, họ hàng gần cùng huyết mạch, điểm này cũng là chỗ không nhân tính của ma công, bất quá sau khi duyệt từng yêu cầu một, Trần Hạc lại giãn đầu mi.
Ba đời họ hàng gần của khối thân thể này, trời biết còn có hay không, cho dù có cũng không tất có người tu tiên, nhưng trong tay y lại có sẵn một khối thân thể, đó là thân thể Trương Thư Hạc ngã xuống trước kia, thân thể này chính là thân thể Toàn Linh, Trần Hạc kiếp trước dùng gần mấy vạn trái ngọc đào để từng chút quét đi tạp chất trong thân thể, gần hai trăm năm rốt cục thân thể Toàn Linh cũng đại thành, máu thịt trong thân thể đều là linh khí tinh thuần, tuy rằng không có nội công tâm pháp kết đan, nhưng vẫn dựa vào thân thể Toàn Linh không mục không rữa, bảo tồn hoàn chỉnh đến nay.
Vì chưa kết đan mà không cách nào so sánh thực lực, nhưng thân thể Toàn Linh do hai trăm năm ăn ngọc đào, tập hợp hàng vạn hàng nghìn linh khí trong cốt nhục, đương nhiên không phải thứ mà thân thể bình thường có thể bằng được. Trần Hạc trước đó đã từng động suy nghĩ dùng nguyên thần đoạt xá trở lại trong thể nguyên bản của chính mình, nhưng cũng nhiều lần đè xuống ý nghĩ này, tuy rằng tiến vào cơ thể Trương Thư Hạc, tốc độ tiến cấp sẽ cực nhanh, nhưng vì thế mà từ bỏ một cơ hội sống thì lại có chút không đáng.
Bất quá công pháp mà trong lúc vô ý y đổi lấy, ngược lại có thể thành công hợp hai người thành một thể, đối với điều kiện đồng huyết mạch, vì là thân thể Toàn Linh, giống như vật thiên địa chí linh, có thể tan trong thân thể bất kỳ ai, hoàn toàn không thành vấn đề, mà nguyên thần của bản thân Trần Hạc có thể dung hợp hoàn chỉnh cùng khối thân thể kia, vì vậy một chút phiêu lưu duy nhất cũng hóa thành số không, thành công cao tới tám mươi phần trăm, hai mươi phần trăm còn lại là chuyện ngoài ý muốn không biết trước, hoàn toàn có thể xem nhẹ không kể.
Xem ra không cần tìm được Tam Thi Trùng, mình lần này trùng kích Kim Đan cũng đã có mười phần nắm chắc, ngay cả Trần Hạc không hay nói cười, lúc này khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên, kế đó vung tay lên lấy ra thân thể Trương Thư Hạc trong không gian, vì nguyên thần của Trần Hạc có thể dễ dàng điều khiển thân thể, vì vậy không hút hết ngũ hành phúc khí thì quá uổng phí, hai khối thân thể đồng thời vận hành công pháp Toàn Linh, đều bắt đầu mở mắt hấp thu dải lụa màu ngũ sắc trên vùng trời.
Nếu tộc nhân bên ngoài thấy, chắc chắn sẽ trợn mắt líu lưỡi, chỉ thấy hai người, một báo, một linh hầu, đang điên cuồng hút ngũ hành phúc khí trên bầu trời, mà trong đó thì nam tử trẻ tuổi mặt trắng tuấn tú hấp thu nhanh nhất, toàn bộ thân thể gần như đều bị ngũ hành phúc khí bao vây, như một kén tằm cực lớn, thứ nhì là Trần Hạc, trên đầu và bụng cũng vờn quanh linh khí ngũ hành, sau đó là một con báo, toàn thân bốc lên hỏa diễm trên mặt đất, hai loại phúc khí lam đỏ bao trùm toàn thân, còn lại là một con Linh Mục Hầu nhỏ, toàn thân là hai loại linh khí xanh lam, tựa như một khối cầu nước.
Mà năm dải phúc khí nồng đậm, mấy chục vạn năm mới hình thành trên vùng trời, chậm rãi giảm bớt với tốc độ có thể thấy được, tuy rằng so sánh với tổng sản lượng thì không đủ bằng sợi lông trâu, nhưng thời gian mấy tháng vẫn luôn tiêu hao như thế, có thể thấy được dải phúc khí đã co rút đi một phần năm.
Vì Tinh Yêu Triều đã qua, trên đảo lại khôi phục yên tĩnh, trong thời gian hai năm rưỡi, xung quanh lại được trồng một nhóm bụi cây dễ trồng dễ sống, mà trong vùng biển bên rìa đảo đang có hai chiếc thuyền màu đen, tuy rằng không lớn lại có chút đơn sơ nhưng cực kỳ kiên cố, chính là dùng một loại thiết mộc hiếm thấy chế ra. Trong thời gian hai năm rưỡi, Tuyết Lệ đã nhận được lượng lớn Long Nguyên Đan từ trong tay Trần Hạc, khiến tám Luyện Khí Kỳ lúc này đều đã tới cảnh giới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, tùy thời đều có thể trùng kích Trúc Cơ.
Mà lúc này Ngũ Phúc Chi Địa đã là cấm địa của Trần Hạc, Tuyết Lệ sợ tộc nhân quấy rầy y tiến cấp, tộc nhân trên đảo cơ bản đều không đặt chân vào đó, mà đều xây nhà gỗ ở bên ngoài, thường ngày ngoại trừ chế thuyền thì uống thuốc tu luyện. Trần Hạc trong Ngũ Phúc Chi Địa đang lấy chiếc Vạn Bảo Hồ điều chỉnh trang bị khống chế độ lửa mà y mua ở Tiên Thành luyện đan.
Dải ngũ hành phúc khí trên bầu trời phúc địa trong thời gian hai năm rưỡi đã bị tiêu giảm đến mức chỉ còn lại một phần năm vốn có, không hổ là thiên linh địa bảo, vào nửa năm trước Trần Hạc đã tới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, chuẩn bị trùng kích Kim Đan, kết quả chỉ thử một lần đã thành công, quả thực khiến người ta lệ nóng doanh tròng. Loại thể chất ngũ linh căn thấp kém như Trần Hạc, đừng nói là một lần, cho dù chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu cũng có xác suất thất bại cực lớn, không ngờ không ôm hy vọng mà cuối cùng chỉ dùng một lần đã thành công tiến cấp Kim Đan sơ kỳ, ngay cả thân thể Trương Thư Hạc dự bị cũng chưa dùng tới.
Mà thân thể sau khi hấp thu lượng lớn ngũ hành phúc khí, cả khối thân thể đã có chút lấp lánh ánh sáng, dưới da tràn đầy linh khí đang lưu động, hiển nhiên dưới sự cọ rửa ở phúc khí, công pháp Toàn Linh đã đại viên mãn, thậm chí còn tăng thêm một tầng. Trần Hạc không cách nào biết được phẩm bậc hiện tại của khối thân thể này, nhưng có phân nửa ngũ hành phúc khí trên không trung nơi đây là bị y hấp thu, hiển nhiên nếu như dung hợp thì thấp nhất cũng có thể khiến mình một lần tiến cấp đến Kim Đan trung hậu kỳ.
Nhưng y lại không dự định làm như thế, tuy rằng hiện tại tiến cấp đến Kim Đan hậu kỳ tương đối có lợi đối với việc vượt qua hải vực, nhưng nếu tiến cấp quá nhanh thì đối với bản thân cũng không có chỗ tốt gì, sẽ chỉ khiến cho độ khó của bình cảnh sau này càng cao, đồng thời thân thể thích hợp chỉ có một, không bằng giữ lại đến ngày sau kết Anh, có thể phát huy được tác dụng quan trọng hơn. Trần Hạc liền dứt khoát để thân thể tiếp tục hấp thu phúc khí.
Hắc báo đã tỉnh lại sau khi Trần Hạc đại thành Kim Đan, rõ ràng nhất đó là toàn bộ lông trên thân thể như được bao phủ một tầng sáng bóng, thân thể cũng lớn thêm một vòng, đã có thân hình của báo thành niên, nhìn từ xa cực kỳ uy vũ, không còn là trạng thái ‘dưa méo táo nhăn’ mà người khác nhìn cũng không thèm như trước đây nữa, xung quanh thân thể nếu dấy lên hỏa diễm hừng hực, hỏa diễm có thể tăng xa tới nửa trượng, thoạt nhìn cực kỳ phong cách. Trần Hạc nhìn mà trong lòng cực kỳ an ủi, dù sao từ một con Hỏa Vân Báo cấp thấp nhất, tiến cấp đến yêu thú biến dị cấp cao bắt mắt như thế, quá trình đều cần vô số phiêu lưu, từng bước một đi tới.
Trần Hạc lúc này đã luyện chế ra mười ba viên Trúc Cơ Đan, không cần đến nửa tháng nữa sẽ có thể góp đủ ba mươi viên, đến lúc đó cùng lúc giao hết cho Tuyết Lệ thì xem như đã hoàn thành việc đồng ý trước kia, bất quá hỏa diễm mà Vạn Bảo Hồ dự trữ trước đó chỉ đủ để luyện chế năm viên, mà xác suất Trúc Cơ Đan thành công thấp đến mức khiến người ta nổi giận, dù tính tình Trần Hạc tốt thế nào đi nữa, chín mươi tám viên mà chỉ thành công mười ba viên, đủ để khiến lòng người tức không chịu được.
Mà dưới tuần hoàn ác tính, càng nóng nảy thì xác suất thất bại lại càng cao, Trần Hạc dứt khoát dừng luyện chế Trúc Cơ Đan, mà gọi hắc báo đang tựa bên người Trương Thư Hạc. Bởi vì không có địa hỏa, hỏa diễm trong Vạn Bảo Hồ chỉ có thể dựa vào hắc báo cung cấp, Trần Hạc thường thường kêu nó lại phun lửa lên miệng Vạn Bảo Hồ, sau đó thu vào trong bảo hồ để dự bị. Đối với nhu cầu của Trần Hạc, hắc báo đều cực kỳ nghe lời, đồng thời thân thể Trương Thư Hạc vừa xuất hiện, hiển nhiên tâm tình hắc báo có chút biến hóa, thường thường sẽ quấn lấy Trần Hạc, một hồi lại đến bên thân thể Trương Thư Hạc ngửi ngửi xung quanh, sau đó tựa lên đùi nhìn chăm chú mặt Trương Thư Hạc một lúc lâu, ánh mắt dường như có chút nghi hoặc, nhưng qua một hồi lại chạy đến bên người Trần Hạc, móng vuốt khoác lên vai Trần Hạc, dùng đầu to cọ y, hiển nhiên là muốn y đáp lại.
Trần Hạc ôm ôm cái đầu to mà nó cọ tới, sau đó vỗ vỗ, nói: “Ngoan, đến phun chút lửa vào trong.” Nhất thời hắc báo trượt trượt đến bên cạnh Vạn Bảo Hồ bổ sung năng lượng hỏa bên trong. Hỏa diễm của hắc báo chính là hỏa diễm biến dị dung hợp, so với địa hỏa ổn định, lửa này luyện đan vừa nhanh lại tốt, tính linh hoạt tốt nhất, nhưng lại cần lực điều khiển rất mạnh mới khống chế được độ lửa, nếu không xác suất thất bại cũng tương đối cao, Trần Hạc cũng phải thích ứng một đoạn thời gian mới tìm được quy luật.
Hắc báo vẫn như thường ngày phun hỏa diễm vào bảo hồ, đột nhiên nó ợ một tiếng, tiếp theo ngừng phun lửa, ở một bên nôn khan. Trần Hạc thấy thế không khỏi nhìn lại, chỉ thấy nó đang cúi đầu nôn lên mặt đất, lại giống như người nôn khan hai cái, nhưng cái gì cũng không nôn ra, điều này không khỏi khiến lòng Trần Hạc căng thẳng, vội vàng đứng lên. Chuyện khác thì bình thường y luôn không để tâm, nhưng nếu một khi hắc báo có việc, đối với y mà nói thật sự thương cơ động cốt, đó là thương yêu thật tâm.
Bất quá hắc báo là yêu thú, thể chất luôn mạnh mẽ, bình thường cũng sẽ không sinh bệnh, chẳng lẽ hỏa diễm trong cơ thể xảy ra vấn đề? Trần Hạc không khỏi bước nhanh qua, kết quả mới vừa đến gần đã thấy hắc báo lại nôn hai lượt lên đất, tiếp theo từ trong miệng hộc ra một khối ánh sáng màu trắng lớn bằng móng tay. Khối ánh sáng hiển nhiên có chút uể oải, nhưng cực linh hoạt, vừa rơi xuống đất đã luống cuống bật lên, tiếp theo muốn nhảy vào trong phúc khí ngũ sắc trên bầu trời.
Trần Hạc sau khi nhìn thấy, tâm đều chấn động, mặc dù trông quen mắt nhưng nhất thời không phản ứng kịp nhận ra là vật gì, mấy giây sau nghĩ đến điều gì, nhất thời mắt sáng ngời, nhanh chóng vươn tay túm về phía bầu trời, không trung lập tức xuất hiện một bàn tay to hư ảnh chặn ngang chộp tới khối ánh sáng kia.
Khối ánh sáng đó đã kiệt sức, không phí nhiều sức đã bị Trần Hạc bắt được. Y đánh giá ở trong tay một lúc, sau khi nhiều lần xác định, không khỏi mắt sáng ngời, lòng thầm nghĩ, hấp thu phúc khí quả nhiên vận may không thể đỡ, thường ngày tìm thứ này đến mức nóng ruột nóng gan, lúc này xuất hiện thật đúng là ‘đi nát giày sắt chẳng thấy đâu, khi có được chẳng tốn công phu’!