Ngũ Phúc Chi Địa chính là một trong những nơi thượng cổ thích hợp tu luyện nhất, Trần Hạc chỉ từng tìm đọc được ở sách cổ tu tiên giới, cũng may trí nhớ của người tu tiên cực tốt có thể nói rằng đã gặp qua là không quên, lúc này mới đối chiếu nhận ra được, chẳng qua y không ngờ ở một hòn đảo hiếm có dấu chân người như vậy, vậy mà sẽ cất giấu một nơi Ngũ Phúc Chi Địa, có thể tưởng tượng được sóng to gió lớn trong lòng.
Trần Hạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lúc nhất thời quên nói chuyện, ánh mắt lại tức khắc sáng như sao, trong đó hiện lên các loại biểu cảm chấn kinh, không dám tin tưởng thậm chí kinh hỉ, đến sau cùng ánh mắt đã lấp lánh hữu thần nhìn quét qua lại phúc địa kỳ diệu do thiên nhiên hình thành này, nhất thời cảm khái sự thần kỳ của tạo hóa, tâm thần cũng cực kỳ bị hấp dẫn.
Cái gọi là Ngũ Phúc Chi Địa, chính là động thiên phúc linh do linh khí thiên địa hình thành. Có thể được xưng là động thiên phúc linh, thông thường đều là nơi tụ tập lượng lớn linh khí, cũng dựng dục ra thiên linh địa bảo hiếm thấy, những nơi này đều được xem là phúc địa. Mà Ngũ Phúc Chi Địa chính là nơi xuất chúng, có thể đếm được trên đầu ngón tay trong số những phúc địa, tên như ý nghĩa, chính là nơi tràn đầy năm loại linh khí. Nơi chỉ tràn đầy đơn linh khí thì tuyệt đối không thể được tính là phúc địa, bình thường phúc địa được xưng là Nhị Phúc, Tam Phúc, giải thích rằng đó là nơi có hai loại linh khí, ba loại linh khí hỗn hợp mà thành, nơi có ngũ hành linh khí tụ tập với nhau mới có thể được tính là Ngũ Phúc Chi Địa, Ngũ Phúc Địa chính là thứ hi hữu nhất thế gian, vì điều kiện để đạt thành được nó cực kỳ hà khắc, mặc dù ngũ linh tương sinh nhưng đồng thời cũng tương khắc, muốn hình thành tự nhiên quá trắc trở, đồng thời chí ít phải được dựng dục qua mấy chục vạn năm.
Chỉ thấy trong lòng phúc địa do thiên nhiên hình thành này có năm loại màu sắc đan xen nhau, giống như thuốc màu hỗn hợp một thể, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, nhưng không hòa tan nhau, như bơ trộn vào chocolate, nhìn chung đôi bên như một con chim phượng nhiều màu lượn trong mây, lông cánh màu kim, xanh, lam, đỏ, vàng và nanh vuốt kim loại xanh đều trông rất sống động, dường như tùy thời đều sẽ phá tan phúc địa hóa hình mà ra.
Dưới dạng linh khí ngũ hành nồng đậm thế này, trong toàn bộ phúc động phong bế, không trung đang tràn ngập năm dải lụa màu như hình mây mù, thứ này gọi là phúc khí, đã không đơn giản chỉ linh khí là có thể giải thích được, nhưng nguồn gốc của nó quả thực là do linh khí ngưng kết, loại phúc khí này chính là linh khí hóa hình, nơi khác không có, chỉ có phúc địa mới có thể sinh ra được một dải nửa dải, năm dải đều cùng tồn tại như vậy thật sự là ít có.
Loại dải sương này, nếu phàm nhân hít đủ mấy năm có thể chậm rãi sinh ra linh căn, mà người có linh căn hấp thu có thể mở rộng kinh mạch và biên độ hấp thu của linh căn, giống như một con đường hẹp quanh co, nó có thể thay đổi độ rộng, khiến con đường biến thành đường rộng thênh thang mà năm chiếc xe tải có thể đồng thời đi qua, chính là loại thiên linh địa bảo cải thiện thể chất hiếm có, có thể gặp mà không thể cầu. Chẳng qua đáng tiếc loại dải sương khí này không cách nào di dời bằng nhân lực, chỉ có thể tương sinh cùng phúc địa, một khi thoát ly nơi đây thì sương khí sẽ tiêu tán trong thiên địa.
Trần Hạc chuyên chú đánh giá Ngũ Phúc Chi Địa, trong lúc nhất thời không nói gì, Tuyết Lệ bên cạnh cũng không quấy rầy, mà lẳng lặng đứng một bên, trái lại đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm biểu cảm của Trần Hạc. Con người khi nhìn thấy thiên linh địa bảo, trong nháy mắt ít nhiều đều sẽ tiết lộ ra tâm tình, cũng chỉ vào loại thời điểm này mới có thể xé đi ngụy trang hoàn nguyên bản tính, bất quá cũng may phản ứng của Trần Hạc ở trong tưởng tượng của cô, ánh mắt trong vắt, không có sự tham lam, chỉ có sự chấn kinh lúc đầu và vẻ ca ngợi lúc này.
Phản ứng như vậy khiến tần suất tim đập của Tuyết Lệ chậm rãi hòa hoãn lại, nếu không phải tộc nhân đối mặt đại nạn, cô cũng sẽ không dễ dàng mang một người ngoài đến nơi đây như thế, nếu nhất thời vô ý, hành động này rất có thể sẽ gọi tới họa sát thân cho tộc nhân, dù sao cô chỉ là một nữ tử lớn lên trên đảo, cho dù thân là tộc trưởng cộng thêm tâm tư tinh tế, vào giờ này khắc này cũng có chút thất thố, thậm chí tim đập như trống nổi.
Thẳng đến nửa ngày sau không có chuyện gì, đối phương cũng không lập tức trở mặt mới vuốt vuốt ngực, nhìn mấy tộc nhân chen chúc ở cửa động phía sau, lúc này mới mở miệng nói: “Tiền bối, chỗ phúc địa này là cực kỳ hiếm thấy, hình thành cũng không dễ dàng, chẳng qua nếu Tinh Yêu Triều đợt tiếp theo tới, chỉ sợ phúc địa cũng sẽ khó được bảo đảm, vì vậy nếu chúng tôi rời khỏi đảo này, có thể tách phúc địa ra, tiền bối phân nửa, tộc nhân chúng tôi phân nửa, tiền bối cảm thấy thế nào?”
Trần Hạc đang chìm đắm trong những dải sương mỹ lệ thong thả đi lại trên không kia, sau khi nghe xong không khỏi ngẩn ra: “Phúc địa có thể được phân cách?”
Tuyết Lệ nghe vậy giải thích: “Phúc địa là một thể mà sinh, là không cách nào phân cách, nhưng không còn cách nào, nếu không mang đi được cũng chỉ có thể tiến hành phá hủy phúc địa, trong phúc địa có lượng lớn linh thạch cực phẩm thiên nhiên hình thành, tôi kêu tộc nhân đào ra sau đó chia đều với tiền bối, tiền bối cảm thấy thế nào?”
Trần Hạc không khỏi nhíu mày, “Ngũ Phúc Chi Địa thiên nhiên hình thành chỉ lấy linh thạch cực phẩm, phải chăng có chút phí của trời?”
Tuyết Lệ sau khi nghe xong không nói, trên thực tế phải đào khoét phân cách phúc địa, cô với tộc nhân đau lòng vạn phần, dù sao nó đã tồn tại từ đời tổ tông, hiện tại rốt cuộc phải do hậu bối các cô tự tay hủy diệt, thật sự là có chút tàn khốc và bất đắc dĩ, bất quá so ra chung quy tốt hơn nhiều khi bị Tinh Yêu Triều ủi mất, suy xét chốc lát mới nói: “Nếu tiền bối nguyện ý hỗ trợ, phân nửa phúc địa là của tiền bối, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ nghe ý kiến của tiền bối, vậy dựa theo ý của tiền bối là?”
Tuyết Lệ cẩn thận mở miệng hỏi, dù sao cảm giác mà tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ trước mắt này cho cô có chút thần bí, có đôi khi quả thực dễ nói chuyện, nhưng khi nghiêm túc thì cũng tự có một luồng uy nghiêm, khiến người ta không dám phản bác. Trần Hạc cũng không trả lời ngay, mà bắt đầu kiểm tra xung quanh phúc động, trong lòng cũng dâng trào cảm xúc, kiểm tra sau một lúc lâu thì lại lấy Linh Mục Hầu ra. Linh Mục Hầu vừa ra liền kêu chít chít không ngừng, leo cánh tay Trần Hạc rồi nhanh như chớp leo đến vai y, sau đó cứ một mực kêu chít chít chói tai bên tai y.
Quả nhiên là thứ tốt, Linh Mục Hầu chưa từng kích động như vậy. Trần Hạc truyền đạt ý niệm cho nó, mang theo nó đi qua đi lại, cuối cùng sau khi tiếp nhận được tin tức của Linh Mục Hầu, lúc này mới ngưng mắt chốc lát bắt đầu suy tư. Nơi như loại linh phúc chi địa thế này, mỗi một khối đều là tấc vàng tấc bạc cực kỳ trân quý, tuyệt đối không phải đào chút linh thạch cực phẩm là có thể đủ số.
Trần Hạc cũng có nghĩ tới, một phạm vi như vậy phải chăng có thể cắt bỏ nó khỏi thể núi, sau đó di dời vào không gian Giới Tử của mình không, bất quá khu vực phúc địa này lớn cỡ chừng một phần ba không gian Giới Tử, y không có trăm phần trăm nắm chắc thì sẽ không dám tùy ý lấy không gian ra mạo hiểm, một khi thất bại, toàn bộ không gian sẽ tổn hại vì không cách nào chịu tải được, đến lúc đó sẽ gà bay trứng vỡ công dã tràng, vì vậy rất nhanh loại suy nghĩ điên cuồng này đã bị Trần Hạc bóp chết trong manh nha, từ xưa ‘thanh tâm bất túc xà thôn tượng’ (lòng tham không đáy như rắn muốn nuốt voi, chỉ có nước chết), lần này có thể tiếp xúc được Ngũ Phúc Chi Địa đã là cơ duyên cực lớn, y cũng không muốn tự mình trải qua ý nghĩa chân chính của bốn chữ ‘vui quá hóa buồn’.
Thông qua Linh Mục Hầu, Trần Hạc mơ hồ biết được nguyên nhân vì sao phúc địa này có thể che đậy được sự điều tra của linh thức, tựa hồ là một loại dịch thể chất xám tràn ngập ngăn cách ở xung quanh phúc địa, loại dịch thể chất xám này không cách nào dùng thần thức thẩm thấu, tiến vào trong đó sẽ như bùn chìm biển rộng, ở phúc địa cũng như vậy, không cách nào biết được tình hình bên ngoài, mà vùng dịch thể màu xám có thể che lấp linh thức kia khiến Trần Hạc cảm thấy cực kỳ hứng thú, không biết là thứ gì.
Vật này nghĩ chắc cũng có thể là vật hình thành tự nhiên, tựa như vỏ sầu riêng, vỏ cua, ngoài phần thịt mềm mại đều sẽ có vật bảo hộ tồn tại, nơi linh phúc giống như vậy lại càng như thế, nếu không đã sớm bị người ta phát hiện quật đào không còn rồi, làm sao có thể tồn tại hơn mười vạn năm, điều này cũng có thể giải thích được nguyên nhân vì sao khi Tinh Yêu Triều tới, người trên đảo trong một đêm đã toàn bộ biến mất vô tung, tiến vào Ngũ Phúc Chi Địa bị vật chất màu xám kia ngăn cách, Trần Hạc đương nhiên không dọ thám đến được, lúc đó người trên đảo không nói cho y việc về Tinh Yêu Triều, chỉ sợ cũng vì Ngũ Phúc Chi Địa mà không tiện cho biết, việc này đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ làm như thế, không thể nói bọn họ bản tính ác liệt.
Trần Hạc sau khi nhìn một vòng, lúc này mới cùng Tuyết Lệ về lại căn phòng đá bên trên. Tuyết Lệ có chút thấp thỏm, dù sao giở con bài chưa lật của mình ra trước chính là rơi xuống mức tầm thường, địa vị lập tức trở nên bị động, thực lực của Trần Hạc cao hơn cô hai bậc, nếu như muốn giết người độc chiếm bảo địa bất quá chỉ là một ý nghĩ, người trên đảo thuần phác, tuy rằng cho tới bây giờ không tiếp xúc với người ngoài, nhưng thư tịch và bản chép tay mà tiền bối để lại đều có thể xem, cũng đều có ghi chép chuyện tu sĩ tu tiên giới thủ đoạn độc ác giết người đoạt bảo, giờ này khắc này cũng không trách các cô sẽ nghĩ loạn.
Trần Hạc nhìn mấy dân đảo Trúc Cơ cầm đồ trong tay phía sau, kế đó dời đường nhìn về phía Tuyết Lệ, trong lòng không để tâm, nếu như y muốn ra tay, mấy người này sợ rằng còn chưa đủ lực một đập của Trần Hoàng Kiếm, thoáng dừng lại rồi y mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của các vị, nhưng chỉ có thể bảo chứng tiến hành viện trợ dưới tình huống tôi đủ khả năng, dù sao tu vi của tôi có hạn, sự nguy hiểm không biết trước được trong hải vực rất nhiều, các vị càng rõ hơn tôi, nếu như gặp phải tai hoạ không cách nào dự tính, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn tự mình chạy thoát thân trước mà không cách nào chú ý đến các vị...”
Tuyết Lệ sau khi nghe xong trong lòng không khỏi thả lỏng, kế đó nhìn về tộc nhân phía sau, đường nét trên mặt cũng nhu hòa xuống. Nếu như ban nãy Trần Hạc vỗ ngực dốc hết sức bảo chứng đưa bọn họ đến mục tiêu, cô trái lại không tin, nhưng cách nói thế này lại khiến cô thực sự yên tâm, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười, “Tiền bối yên tâm, trong tay tôi có một tấm bản đồ khu vực mà trước đây tổ tông để lại, còn có bản chép tay lộ tuyến, chúng ta cẩn thận đi đường một chút hẳn là không có chuyện lớn gì, cho dù có cũng là vận khí của chúng tôi kém, tuyệt đối sẽ không trách tội tiền bối, chỉ hy vọng tiền bối có thể hộ tống chúng tôi trong phạm vi thực lực...”
Trần Hạc sau khi nghe xong gật gật đầu, bầu không khí trong căn phòng đá trong lúc nhất thời nhẹ nhõm hơn, ngược lại Trần Hạc nghĩ đến chuyện gì lại nói: “Về việc phân phối Ngũ Phúc Chi Địa, Trần mỗ có chút mạo muội, không biết có thể chia cho Trần mỗ hai phần ba phạm vi?”
Lời vừa nói ra, trong phòng đá nhất thời lại trở nên khẩn trương, mấy ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Trần Hạc, lẽ ra tộc nhân đem phân nửa Ngũ Phúc Chi Địa chia cho Trần Hạc đã là nhượng bộ cực lớn, dù sao tộc nhân có mười chín, mà Trần Hạc chỉ có một người, chiếm ưu thế rất lớn trên số lượng, lúc này đột nhiên lại sư tử ngoạm muốn hai phần ba phúc địa, thật sự là có chút khinh người quá đáng.
Bất quá đây cũng là xuất phát từ suy tính của Trần Hạc, y hiện tại thiếu nhất chính là linh thạch, có linh thạch để kiếm đương nhiên sẽ không bỏ qua, ngay sau đó lại nói: “Tuyết tộc trưởng có thể cự tuyệt, nhưng không nghe một chút điều kiện của Trần mỗ sao? Điều này đối với tộc nhân các vị mà nói là tuyệt đối sẽ không chịu thiệt!”
“Điều kiện?” Tuyết Lệ không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú, có chút không hiểu trong hồ lô của Trần Hạc bán thuốc gì, nhưng lúc này lại không tốt khi xé rách mặt, chỉ đành nguyện nghe tường tận. Trần Hạc nhìn chúng tu sĩ Trúc Cơ Luyện Khí phía sau, trong đó còn có một số người ở bên ngoài thu dọn nguyên liệu yêu thú, “Các vị nơi đây tổng cộng mười chín người, trừ bỏ hai đứa trẻ, tổng cộng là chín tu sĩ Trúc Cơ, tám Luyện Khí Kỳ, tôi có thể khiến tám Luyện Khí Kỳ các vị tiến cấp đến Trúc Cơ trong khoảng thời gian ngắn, không biết điều này có thể làm trao đổi không?”
Điều này đối với Trần Hạc mà nói là cực kỳ dễ dàng, hoàn toàn không có bất kỳ phiêu lưu nào, bởi vì không gian của y có lượng lớn Long Vân Thảo có thể luyện chế linh đan Luyện Khí Kỳ tốt nhất, ăn một số lớn Long Vân Đan như không cần tiền, cho dù là ngũ linh căn còn kém hơn y, rất nhanh cũng sẽ xông đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, bởi vì Luyện Khí Kỳ hoàn toàn không có bình cảnh đáng nói, dùng đan dược xông lên không có bất kỳ tác dụng phụ nào, trong tay y còn có nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, đến lúc đó luyện chế ra mấy chục viên, muốn Trúc Cơ dễ đến cực điểm, loại chuyện này không lợi dụng tranh thủ lợi ích lớn thì thực có lỗi với tư duy kinh thương cướp đoạt linh thạch của Trần Hạc.
Mà mấy người khác nghe thấy lời của Trần Hạc thì đều sửng sốt, nhất là Tuyết Lệ, vẻ kích động hiện rõ trên nét mặt. Bởi vì tài nguyên trên đảo càng ngày càng ít, không có vật phụ trợ tu luyện, muốn dùng linh căn thấp kém thăng bậc là cực kỳ trắc trở, cũng may bọn họ có Ngũ Phúc Chi Địa, nhiều năm tu luyện ở bên trong thì cho dù là phàm nhân không có linh căn cũng có thể diễn sinh ra một chút linh căn, mà có linh căn thì tu luyện mười năm tám năm ở bên trong cũng có thể đến Luyện Khí Kỳ tầng năm sáu, hoàn toàn không cần dựa vào bất kỳ đan dược nào phụ trợ.
Vì tộc nhân đều hấp thu dải sương Ngũ Phúc Chi Địa lớn lên, linh căn của bọn họ mặc dù kém nhưng thắng ở chỗ rộng, lượng hấp thu nhiều, vì vậy nếu bắt đầu tu luyện ở phúc địa từ nhỏ, đến ba bốn mươi tuổi cơ bản có thể đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, nhưng muốn thoát thai hoán cốt Trúc Cơ thành công thì vẫn rất khó, bất quá dựa vào một loại phương pháp mà tổ tiên tự nghĩ ra, trong tộc vẫn có không ít người Trúc Cơ thành công, nhưng phương thức này có hạn chế, nhất là hiện tại số lượng tộc nhân càng ngày càng ít, phương pháp này cũng đã dần dần mất đi hiệu lực, tám Luyện Khí Kỳ trong tộc có hai người đến bây giờ đã sáu bảy mươi tuổi, đến bây giờ còn chưa Trúc Cơ thành công.
Nếu như Trần Hạc thật có thể khiến tộc nhân Trúc Cơ thành công, vậy thực lực đương nhiên sẽ nâng cao một bước, đến lúc đó an toàn đến lục địa khác sẽ lại thêm được vài phần nắm chắc, điều này làm sao không khiến Tuyết Lệ kích động không thôi, so sánh với tánh mạng tộc nhân thì Ngũ Phúc Chi Địa gì đó cũng có thể dứt bỏ một chút, “Tiền bối nói thật sao?”
Trần Hạc thấy thế mỉm cười, kế đó trở tay lấy ra ba chiếc bình ngọc sau đó đặt lên bàn, nói: “Đây là một trăm năm mươi viên Long Vân Đan, cô có thể cho người thử một chút trước là biết Trần mỗ nói thật hay giả.”
Tuyết Lệ chần chừ lấy bình ngọc qua, sau đó đổ ra một viên đan dược, rồi đặt dưới mũi ngửi ngửi, chỉ cảm thấy linh khí phả vào mặt, hiển nhiên linh khí cây cỏ nồng đậm ẩn chứa trong đó có thể tinh tiến tu vi, trên mặt không khỏi hiện sự vui vẻ. Bởi vì Tinh Yêu Triều không ngừng phá hoại, hòn đảo này đã rất lâu rồi cũng chỉ có thể trồng vài loại Linh Quán Mộc cấp thấp, căn bản không có nguyên liệu luyện chế linh đan, cũng không có mồi lửa có thể thu thập, nếu không phải đảo này có Ngũ Phúc Chi Địa, sợ rằng bộ tộc các cô đã sớm không còn tồn tại, bất quá linh đan thì các cô vẫn từng thấy qua.
Tổ tông năm đó ít nhiều có để lại một số, tuy rằng màu sắc linh dược khác nhau, nhưng linh khí lại không lừa được người. Thấy linh đan này được lấy ra từ trong tay Trần Hạc, còn thoáng cái lấy ra ba bình, Tuyết Lệ cực kỳ kích động, thoáng do dự rồi đổ ra một viên để vào miệng, nhất thời một luồng linh khí tản ra, cho dù cô là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng lần đầu tiên nuốt linh đan, trong lúc nhất thời cũng bị linh khí tinh thuần ẩn chứa trong viên linh đan nho nhỏ này chấn nhiếp, sau một lúc lâu mới vui vẻ ra mặt, lúc này gọi một lão giả Luyện Khí Kỳ tới, đem thuốc cho ông. Lão giả cũng cực kỳ kích động, vốn tưởng rằng đời này cũng chỉ có thể dừng lại ở Luyện Khí Kỳ không tiến được nữa, nào ngờ còn có thể có cơ hội đặt chân Trúc Cơ, tới Trúc Cơ sẽ thêm được trăm năm thọ mệnh, điều này đủ khiến người ta mừng khôn kể xiết.
“Nếu thật có thể khiến tộc nhân chúng tôi hoàn toàn tiến cấp đến Trúc Cơ, vậy vãn bối đối với tiền bối thực sự vô cùng cảm kích, là đại ân nhân của tộc nhân chúng tôi, Ngũ Phúc Chi Địa đương nhiên sẽ dựa theo lời tiền bối mà phân phối. Theo dự đoán của vãn bối, Tinh Yêu Triều đợt tiếp theo có thể còn chưa đến mười năm, trong tộc chúng tôi còn cất trữ một số gỗ sắt cứng rắn để chuẩn bị bất cứ tình huống nào, trong hai năm có thể chế tạo gấp gáp ra mấy chiếc thuyền biển, cộng thêm thời gian đào khoét Ngũ Phúc Chi Địa, thời gian năm năm đã đủ, chậm nhất cũng phải xuất phát cách hai năm trước khi Tinh Yêu Triều bạo phát lần nữa, nếu không không lái ra được vùng hải vực này thì sợ rằng còn có thể bị yêu triều liên lụy, đối với những điều này... Không biết tiền bối có ý kiến gì với những điều này?”
Tuyết Lệ đại khái ý thức được Trần Hạc cực có thể chính là vị quý nhân mà tổ tiên dự đoán được, sau khi Trần Hạc lấy ra đan dược có thể tiến cấp thì trong lòng lại càng không có nửa phần hoài nghi, đối với Trần Hạc cung kính vô cùng, thậm chí không tự giác dùng vãn bối tự xưng. Bạn đang �
Trần Hạc không khỏi thầm thở dài một câu, những người này tuy rằng phòng bị có thừa, nhưng trên tư tưởng vẫn bảo lưu thái độ thuần phác của người trên đảo, chẳng qua chỉ cho chút chỗ tốt ngoài miệng không nhẹ không nặng, mà ngay cả Ngũ Phúc Chi Địa cũng thực sự dễ dàng thoái nhượng, lấy ra mấy bình đan dược Luyện Khí Kỳ đã khiến bọn họ tín nhiệm có thừa cảm động đến rơi nước mắt, quả thực đơn thuần khiến người ta dở khóc dở cười, cũng may những người này gặp là mình, nếu là người khác, thật đúng là thỏ trắng tông vào ổ sói có đi không về. Thôi vậy, y cũng sẽ không lấy không chỗ tốt Ngũ Phúc Chi Địa, sẽ tự chiếu cố nhiều hơn, cũng đỡ cho tâm ma bình cảnh ngày sau trở ngại nhiều.
Kế đó Trần Hạc đề cập ra yêu cầu muốn vào Ngũ Phúc Chi Địa tu luyện với Tuyết Lệ, Tuyết Lệ đương nhiên đáp ứng đầy miệng, dù sao nếu Trần Hạc có thể tiến cấp thành công thì đối với các cô ngày sau cũng có chỗ tốt, việc này sau khi định ra, Tuyết Lệ đã hoàn toàn tín nhiệm lời nói của Trần Hạc, một phần là trực giác thiên tính của nữ nhân, cảm giác lời Trần Hạc nói là sự thực, một phần khác là dự đoán của tổ tiên, cô cảm thấy chính là người này, vì vậy trong lòng đã hơn phân nửa tiếp nhận sự thực rằng Trần Hạc chính là quý nhân của tộc nhân, nhất thời vội khó dằn nổi đứng dậy muốn phân phó tộc nhân lấy gỗ sắt giấu ở đáy biển lên, dù sao gỗ sắt cực kỳ cứng rắn, chỉ việc cắt không thôi cũng phải tốn thời gian rất lâu, rồi tạo ra thuyền thì tuyệt đối không phải một năm nửa quý là có thể làm được, vẫn phải nhanh chóng chuẩn bị.
Nghĩ đến chuyện gì, lập tức phân phó hai Luyện Khí Kỳ, nói: “Các người đến phúc địa lấy thân thể sư thúc sư bá ra an trí thích đáng, miễn cho tiền bối chấn kinh...”
“Trong phúc địa chôn thân thể?” Trần Hạc không khỏi ngẩn ra, tuy rằng y không sợ thi thể người chết, nhưng chôn thân thể người chết bình thường đều là hành vi tà đạo, có mưu đồ đối với thân thể, bình thường người tu tiên cho dù giết người đoạt bảo cũng đốt cháy thi thể, sẽ không biến thái như thế, huống hồ ban nãy nữ này nói là sư thúc sư bá của bộ tộc mình, điều này không khỏi khiến người ta có chút kinh sợ. Y từng nghe người ta nói qua, trong ma đạo có một loại công pháp tà ma giết chóc người chí thân, chuyên biệt lấy huyết khu của người thân để tu luyện, có thể nhanh chóng đề thăng tu vi bản thân, không có nhân tính để nói, người người đều có thể tru sát. Nghĩ đến đây, sau lưng Trần Hạc không khỏi phát lạnh, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt có chút dị dạng nhìn qua.