Đinh Mật không hiểu tại sao Tần Dạng đột nhiên lại nhắc đến chuyện cũ, cô chân thành nhìn cậu, tin chắc cậu sẽ kể chuyện gì đó mà cô không biết.

Tần Dạng tựa cửa nhìn cô, cười nhạt: “Cậu tưởng có thể tìm được xe dễ thế?”

Tim Đinh Mật nảy đánh thịch, tâm trạng hỗn loạn.

Khi ấy mất xe, cô từng đắn đo đền cho Điền Chính Quốc một chiếc xe mới. Sau này Điền Chính Quốc tìm được xe về, cô hỏi cậu tìm thế nào, cậu nói mình thấy ở gần quán net, dọa người ta sẽ báo cảnh sát, người ta đành trả xe cho cậu.

Đinh Mật ngày ấy ngây thơ dễ lừa, tin cậu.

“Vậy… tìm về bằng cách nào?” Đinh Mật thì thào hỏi.

“Xe trộm mất là bị bán ngay, cậu tưởng dễ tìm thế sao. Điền Chính Quốc tìm vài người bạn giúp, bao gồm cả tôi và Từ Khiên, lần đến mấy hang ổ chuyên tiêu thụ xe trộm cắp. Lúc đầu mấy người đó không chịu nói ra đã bán chiếc xe đi đâu, cũng không biết rốt cuộc đã bán qua tay người nào, dọa báo cảnh sát cũng vô dụng, không có chứng cứ, hai chiếc xe nát, đồn công an còn lười tiếp cậu. Sau này, Chung Quốc đánh một người trong số đó.”

Tần Dạng vẫn nhớ cảnh ấy, những người đó đều là kẻ lăn lộn ngoài xã hội, căn bản chẳng xem mấy nhóc cấp Ba các cậu ra gì, bàn bạc trả cho họ một số tiền lớn, họ mới chịu tìm xe về cho.

Tối hôm ấy, ba người bọn cậu đợi đến mười hai giờ đêm mà tên khốn đó vẫn không chịu giao xe ra, còn nói năng khiêu khích, vờn họ như lũ khỉ. Điền Chính Quốc bực mình đánh nhau với họ, nhanh nhẹn dứt khoát.

“Số tiền Chung Quốc đưa ra ít nhất có thể mua mười chiếc xe của cậu. Tên du côn bán đồ trộm cắp không đến một tiếng liền tìm xe về, hôm ấy lúc tôi về đến nhà thì đã là ba giờ sáng.”

Ngày đó Tần Dạng về muộn, bố mẹ anh tưởng anh đi chơi game, nửa đêm vẫn mặc áo ngủ còn lôi anh ra đánh một trận.

Đinh Mật sững sờ vì chân tướng này.

Cô không ngờ chuyện mà Điền Chính Quốc nói thật nhẹ nhàng thì ra là như thế.

Tần Dạng nhìn cô, càng nói càng tức giận: “Để cậu không thấy áp lực và gánh nặng, vì lòng tự tôn của cậu, cậu ấy đã làm bao nhiêu chuyện? Thi đại học xong càng nhiều hơn, còn cậu thì sao? Mẹ nó, cậu đá cậu ấy.”

Mặt Đinh Mật trắng bệch.

“Tần Dạng, cậu nói nhiều quá rồi đấy?”

Đỗ Minh Vy không biết quay lại khi nào, lạnh lùng ngắt lời Tần Dạng, đi đến đứng bên cạnh Đinh Mật, cúi đầu nhìn cô.

Tần Dạng hất cằm: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Cậu câm miệng cho tôi.”

Đinh Mật cắn môi, kéo Đỗ Minh Vy, nhìn Tần Dạng: “Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những chuyện này.”

Tần Dạng hừ lạnh.

Từ Khiên đứng ở cửa nhìn họ, không nói gì, Điền Chính Quốc không thích người khác nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh.

Bầu không khí lạnh đi, năm người rốt cuộc không thể giống như trước kia, ngày ấy có thể vô tư đùa giỡn, xem phim, chơi game, cho dù cùng nhau ngồi học cũng không thấy buồn chán.

Đỗ Minh Vy kéo Đinh Mật: “Thôi, bọn mình xuống dưới.”

Đinh Mật bị Đỗ Minh Vy kéo xuống tầng dưới, xuống đến nơi, Đinh Mật níu Đỗ Minh Vy lại: “Minh Vy.”

Đỗ Minh Vy quay sang nhìn cô, không kìm được nói: “Mày ngốc à, cứ đứng đấy cho Tần Dạng mắng. Cậu ta mồm miệng xấu xa, nếu không phải tao lo lắng chạy ra, không biết cậu ta còn định nói những gì.”

Đinh Mật không nhịn được nhoẻn cười: “Đâu khoa trương vậy, cậu ấy cũng không nói gì tao, hơn nữa còn kể cho tao nghe vài chuyện, bằng không có thể cả đời này tao cũng không biết.”

Nhưng biết rồi thì sao?

Biết rồi chỉ càng khó chịu hơn, càng khó lòng buông.

Cô vẫn luôn biết Điền Chính Quốc rất cưng chiều cô, có nhiều chuyện anh không thích nói ra, bề ngoài vẻ như lạnh nhạt, nhưng thật ra anh chiều chuộng cô hơn bất cứ ai.

Tần Dạng và Từ Khiên cũng đi xuống, Tần Dạng xuống tìm đồ ăn, còn Từ Khiên chán xem phim một mình nên xuống theo.

Họ gọi thức ăn ngoài, sáu rưỡi mới đến, hiện chưa đến giờ.

Tần Dạng nhìn Đinh Mật, không nói gì, đi vào thẳng phòng bếp tìm miếng ăn, kết quả ngoài đồ sống ra thì chẳng có gì. Dì nói: “Bình thường cậu Điền không hay ăn cơm ở nhà, cũng ít khi bảo tôi nấu, trong nhà có rất ít nguyên liệu, nếu các cô cậu không đến thì cũng sẽ không mua những thứ này.”

“Không có gì ăn ạ?”

“Không, hay là tôi nấu cho cậu tô mì nhé?”

Tần Dạng thở than: “Thôi ạ, lát chúng cháu ăn tối vậy.”

Lúc đồ ăn được đưa đến, Điền Chính Quốc cũng trở về, anh ôm một két bia, đặt luôn ở sân.

Đinh Mật và Đỗ Minh Vy xếp những món ăn ngon mắt được mua lên bàn, Tần Dạng lập tức đặt mông cầm đũa, Đinh Mật cũng ngồi xuống cạnh Đỗ Minh Vy, qua một lát sau, Điền Chính Quốc rửa tay xong đi ra kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

Đinh Mật ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, đưa cho anh một đôi đũa.

Điền Chính Quốc nhận đũa, thoáng nhìn cô.

Trong lúc ăn, Tần Dạng với Từ Khiên nói liên miên, Đỗ Minh Vy và Đinh Mật thi thoảng góp đôi câu. Nhắc đến chuyện chương trình, Tần Dạng bấy giờ mới liếc sang Đinh Mật, tò mò: “Bây giờ Đinh Mật làm diễn viên lồng tiếng? Tôi nhớ là trước kia cậu học Báo chí mà.”

Ngồi ở đây có lẽ chỉ Tần Dạng không biết chuyện này.

“Hồi năm nhất tớ lồng tiếng cho một bộ phim tài liệu, sau này có công việc tương tự tìm đến, tớ bèn nhận, cứ thế dần tiếp xúc với nghề này, làm diễn viên lồng tiếng.”

Đinh Mật không ngờ Tần Dạng lại tò mò chuyện của cô, trả lời rất nghiêm túc.

Điền Chính Quốc hơi thất thần, anh biết Đinh Mật làm diễn viên lồng tiếng vào hai năm trước. Hồi ấy anh vẫn ở Bắc Kinh, nghỉ cuối tuần họa hoằn lắm mới xem phim tối, vô tình mở phải kênh đang chiếu bộ phim thần tượng nào đó, anh vốn không thích loại phim này, trước kia chỉ ngồi xem cùng với Đinh Mật một ít, lúc đang định chuyển kênh thì nữ phụ của phim đột nhiên cất tiếng.

Tay anh thoáng khựng lại.

Là giọng nói anh quen thuộc thấu xương.

Hồi ấy, không lưu tên diễn viên lồng tiếng gần như là luật bất thành văn trong giới điện ảnh, Điền Chính Quốc không tìm thấy tên Đinh Mật ở cuối phim, nhưng anh có thể khẳng định, đó chính là giọng của cô, anh lên baidu tìm tên của cô.

Quả nhiên cô đã là một diễn viên lồng tiếng.

Sau này anh có tật, anh xem hết bộ phim ấy, rồi phim nào cô lồng tiếng anh cũng tìm xem, mãi đến một ngày anh xem một bộ điện ảnh, nghe thấy cô lồng tiếng một cảnh nóng.

Chất giọng mê hồn đến tận xương tủy, là thứ anh từng quen thuộc nhất, yêu thích nhất.

Anh tức thì nhắm mắt, không nhìn nổi cảnh nóng của bộ phim đó. Anh tắt TV đi, ném điều khiển lên sofa, không biết quăng đến tận chốn nào. Nói chung, rất lâu sau anh không xem phim nữa.

Đầu năm thứ hai, cũng là năm ngoái, anh quyết định trở về Giang Châu.

Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, mấy người cùng xem một bộ phim mới lên sóng giữa năm nay, nữ chính do tiểu hoa đang nổi Giang Nhị đóng. Hồi phim công chiếu Đỗ Minh Vy muốn xem, nhưng Từ Khiên bận quá, không có thời gian đi cùng cô, vậy nên không xem được.

Lần này Từ Khiên mua đĩa bluray, coi như đền bù cho cô.

Vừa hay người lồng tiếng cho Giang Nhị là Đinh Mật.

Chất giọng của diễn viên lồng tiếng phải có tính uyển chuyển cao, cần thay đổi theo diễn viên và cảnh phim, nhưng Đinh Mật lồng tiếng cho cảnh của Giang Nhị vẫn luôn dùng giọng thật, không cố ý thay đổi, Đỗ Minh Vy nghe một lát liền nhận ra, buồn bực: “Sao trước kia tao không nghe ra là giọng của mày nhỉ?”

Đinh Mật mỉm cười: “Nếu mày không biết tao làm diễn viên lồng tiếng thì không nghe ra là chuyện rất bình thường.”

Ai có thể nghĩ đến chuyện này?

Điền Chính Quốc nghiêng đầu liếc cô một cái.

Đinh Mật như nhận ra điều gì đó, ngoảnh đầu lại, anh đã dời mắt đi.

Lúc phim chiếu đến phút năm mươi sáu, nam nữ chính có một cảnh thân mật khá ướt át, tiếng thở gấp và tiếng ngâm khẽ truyền ra khỏi loa, Đinh Mật bất chợt đỏ mặt, hơi xấu hổ, đúng lúc cô muốn đi vệ sinh, đang định viện cớ đứng dậy.

Điền Chính Quốc ngồi bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy, vòng qua sofa bỏ đi.

Tần Dạng mù mờ hỏi: “Đi đâu đấy?”

“Hút điếu thuốc.”

Anh không quay đầu, ra khỏi phòng chiếu.

Bộ phim vẫn đang tiếp tục, Đinh Mật thấy lúng túng, cũng đứng dậy, lí nhí nói với Đỗ Minh Vy: “Tao đi vệ sinh.”

Đỗ Minh Vy cười híp mắt: “Đi đi, đi đi.”

Đi tìm Điền Chính Quốc đi, không xem phim thì thôi.

Đinh Mật ra khỏi phòng chiếu, đi vệ sinh xong cũng không quay lại. Lúc cô lồng tiếng đã quen với bộ phim, ngày đầu công chiếu Giang Nhị còn tặng cô một vé, cô đã xem hết phim.

Đinh Mật xuống tầng vào phòng bếp rót một cốc nước, uống xong thì đặt cốc lại.

Phòng khách chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng êm dịu. Đinh Mật ra khỏi phòng bếp, ngước mắt nhìn mới phát hiện bóng người cao lớn đang đứng trên hiên ngoài cửa, tựa lan can nhìn cô.

Đinh Mật khựng lại, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông ấy.

Điền Chính Quốc hút thuốc, làn khói phả ra dần tiêu tan trong đêm đen, đôi mắt một mí cong cong hơi híp lại, nhìn cô gái kia khựng bước, sau đó chậm chạp đi đến chỗ anh. Gương mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, cho đến khi cô đứng trước mặt anh, anh mới nói: “Sao không xem nữa?”

Đinh Mật nhoẻn cười, lắc đầu: “Em xem phim đó rồi.”

“Cũng đúng.”

Hồ đồ thật, phim cô lồng tiếng, sao có thể chưa xem.

Điền Chính Quốc cúi đầu, nhếch môi tự giễu. Ban nãy nghe thấy giọng cô, trong đầu anh toàn là hình ảnh kiều diễm hai người từng có với nhau ngày trước, hơi thở không kìm nén được và tiếng ngâm của cô phát huy cực kỳ tinh tế trong bộ phim cô lồng tiếng.

Anh nên khen cô quá kính nghiệp hay là nên trách mình đã cho cô trải nghiệm những cảm giác ấy, do đó cô mới lồng tiếng chân thực như vậy?

Khiến anh thấy như kề bên tai, cơ thể cứng lại, thậm chí da đầu tê dại.

Bất kể là thế nào, đều khiến anh khó lòng chịu được.

Ít nhất hiện tại không thể.

Bao năm như thế, không phải anh chưa từng nghĩ đến những thứ này, thậm chí nghĩ đến rất nhiều lần, có khi nghe thấy mà không thể nhìn thấy càng cực độ ngứa ngáy tâm can, cứ thế sau này đến nghe cũng khó lòng chịu nổi.

Điền Chính Quốc quay người khom lưng tì tay trên lan can, cúi đầu ngậm điếu thuốc rít hai hơi dài. Khói thuốc vấn vít xung quanh anh, cảm giác vừa biếng nhác vừa phóng túng.

Đinh Mật nhìn bóng lưng anh, hình như anh nghiện thuốc rất nặng, không biết bắt đầu từ khi nào.

Đêm thu se se lạnh, gió trời phe phẩy, tán cây trong sân vang xào xạc, lá rơi lả tả.

Đinh Mật lạnh co ro, nhưng cô vẫn bước lên trước, đứng cạnh anh.

Tốt nghiệp cấp Ba, cô cao 1 mét 63, học đại học hai năm lại cao thêm được ba phân, bây giờ là 1 mét 66. Hồi thi đại học Điền Chính Quốc đã cao 1 mét 88, sau này hình như không cao thêm, có điều như vậy đã cao hơn cô rất nhiều.

Đinh Mật ngước nhìn anh, sẽ sàng hỏi: “Chuyện của công ty anh đã giải quyết xong chưa?”

Điền Chính Quốc quay sang, liếc cô: “Sao?”

“Chuyện trùng quảng cáo ấy, công ty anh liên lạc với em, bảo em lồng tiếng lại.”

Điền Chính Quốc hút hết điếu thuốc, dập lửa: “Chưa.”

“Ồ.” Đinh Mật hơi lo lắng, “Khó giải quyết lắm sao?”

Điền Chính Quốc đút tay vào túi quần, nghiêng người trên lan can, nhìn cô đăm đăm: “Em lo lắng?”

Đinh Mật cúi đầu, đúng là cô có lo, đạo nhái không phải chuyện nhỏ, ngộ nhỡ bung bét sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty. Cô thẽ thọt: “Em hơi lo, dù sao cũng là công ty của anh và Từ Khiên, chúng ta lại là bạn học nhiều năm như thế…”

“Bạn học?” Điền Chính Quốc cười nhạt, “Đinh Mật, tôi không đơn giản chỉ là bạn học của em.”

~~~