Đôi khi Đinh Mật nghĩ, nếu nguyện vọng đại học năm ấy không bị thay đổi, bây giờ cô sẽ thế nào?
Liệu có thuận lợi tốt nghiệp đại học, tìm công việc, kết hôn sinh con với Điền Chính Quốc?
Đường đời rộng mở sáng sủa, không lạc lối khó về.
Tiếc là không có nếu như, ván đã đóng thuyền.
Đây chắc sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời.
Đinh Mật đã cố gắng hết sức để bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng hôm nay thấy họ, đáy lòng lại dậy sóng.
Đỗ Minh Vy biết Đinh Mật có tâm sự, hơn nữa còn là chuyện khó mở lời. Năm ấy Đinh Mật bị thay đổi nguyện vọng, cô không thể ở bên Đinh Mật cùng trải qua những ngày gian khó, trong lòng vẫn luôn thấy áy náy, cô không muốn gặng hỏi.
Nhân viên thấy hai người vào lần nữa, lại nhiệt tình nghênh đón: “Hai vị còn muốn mua gì ạ?”
Đỗ Minh Vy nhìn Đinh Mật, cười: “Không phải mày muốn chọn khuy áo sao?”
Đinh Mật vốn tưởng Đỗ Minh Vy sẽ hỏi, cô đang cân nhắc nên trả lời thế nào, câu chuyện này hơi dài, không dễ dàng kể rõ. Cô thở phào, cong môi cười: “Ừ, lại chọn tiếp nào.”
Ngoài cửa hàng, Tiết Ninh kéo Tiết Chấn đi qua, nhìn vào phía trong, Tiết Ninh cau mày: “Không ngờ nó về rồi.”
Tiết Chấn thở dài, dặn cô ta: “Con kệ nó về hay không, nói chung con đừng xảy ra xung đột gì với nó nữa, những chuyện kia qua rồi thì thôi.”
Tiết Ninh mím chặt môi không nói.
-----
Tối, Đinh Mật đặt quà lên tủ đầu giường.
Trước khi ngủ, cô nhìn hộp quà một lượt, cảm giác này hơi giống hồi cấp Ba, nhưng dạo ấy cô không có tiền mua quà như thế này. Chỉ đến khi học đại học có được lương gia sư, cô mới cắn răng đặt làm một chiếc bật lửa tặng anh, đã bị anh mang đi.
Đinh Mật muộn màng nghĩ, lẽ nào anh làm vậy không phải vì còn cảm giác với cô mà là muốn cắt đứt chút nhớ nhung duy nhất của cô?
Một đêm trằn trọc.
Mấy năm qua Đinh Mật ngủ không ngon giấc, có một khoảng thời gian cô bị mất ngủ nghiêm trọng, hai năm nay khó khăn lắm mới dần điều dưỡng tốt, hôm nay lại mất ngủ.
Ngày hôm sau tinh thần không được tốt, Đinh Mật ngủ đến giữa trưa, Đỗ Minh Vy gọi điện nhắc cô chiều nhớ qua sớm, Đinh Mật mới chậm chạp rời giường.
Năm giờ chiều, Đinh Mật bắt xe đến biệt thự nhà họ Điền.
Đoạn đường này gần như không thay đổi gì, lá cây tuyết phong trong sân nhà anh đã chuyển sang màu đỏ, ngoại trừ cao lớn hơn, tất cả đều giống y hồi cấp Ba.
Đinh Mật đứng ngoài cổng, hít thở sâu, ngẩng đầu nhìn tầng ba.
Ánh mắt bỗng khựng lại.
Điền Chính Quốc đứng trên ban công, khom lưng tì tay vào lan can, dáng vẻ lười biếng, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đã châm lửa. Anh đang cúi đầu nhìn cô, gương mặt không có biểu cảm gì.
Đinh Mật ngước mặt nhìn mấy giây, đoạn lặng lẽ cúi đầu quay người đi sang nhà Đỗ Minh Vy.
Điền Chính Quốc ngậm điếu thuốc rít một hơi, nhíu mày, quay người vào trong. Tần Dạng đang dùng máy anh chơi game, cái nick này đã dùng mấy năm, sau khi đi làm không có thời gian chơi, Tần Dạng ngượng tay, được một lát thì hết máu.
Tần Dạng ném chuột đi, mắng: “Đệt, tốc độ tay hỏng mẹ rồi.”
Từ Khiên tựa vào ghế, cười nhạo: “Tuốt cho lắm vào.”
Tần Dạng quay đầu nhìn anh, cào đầu: “Độc thân, hết cách.”
Nói đến đây thì Điền Chính Quốc bước vào, đi thẳng ra khỏi phòng.
Tần Dạng nháy mắt, Điền Chính Quốc cũng độc thân kìa, tận mấy năm rồi. Tần Dạng gào sau lưng anh: “Chung Quốc, đi đâu đấy?”
Điền Chính Quốc: “Cho mèo ăn.”
Điền Chính Quốc đổ đầy thức ăn cho mèo, lại ném cho nó hai miếng cá nhỏ. Quýt Béo vẫn luôn nhìn hộp cá ấy chằm chằm, bổ nhào tới định cướp, cào tay anh mấy cái. Điền Chính Quốc cau mày, cúi đầu nhìn hai vết cào trên mu bàn tay.
Giờ mới nghĩ ra, nên cắt móng cho nó rồi.
Đinh Mật đứng ngoài cổng gọi điện cho Đỗ Minh Vy. Đỗ Minh Vy nhanh chóng đi ra, nhìn cô: “Sao không vào nhà Điền Chính Quốc luôn? Từ Khiên với Tần Dạng ở đó rồi.”
Đinh Mật mếu máo: “Mày qua đó với tao.”
Đỗ Minh Vy dí đầu cô: “Vô dụng.”
Đúng vậy, trước kia đã vô dụng rồi, bây giờ chột dạ, càng vô dụng hơn.
Đinh Mật cười xòa, khoác tay cô: “Đi thôi.”
Đỗ Minh Vy nói: “Họ bảo tối nướng thịt, lúc trưa Từ Khiên với Tần Dạng đi mua đồ rồi.”
Đinh Mật cũng hoài niệm những buổi tụ tập nướng đồ trong sân nhà Điền Chính Quốc, cười: “Ồ, nướng thì tốt quá, lâu rồi không ăn.”
Ban đầu Từ Khiên bảo đặt phòng đi hát, nhưng Đỗ Minh Vy đề nghị ăn đồ nướng.
Cấp Ba hồi trước không phải thế này ư?
Lại nói, Điền Chính Quốc cũng không có hứng với ca hát.
Tuy Đinh Mật bảo thôi, nhưng Đỗ Minh Vy vẫn không nhìn nổi, cô không tin Điền Chính Quốc không có cảm giác với Đinh Mật. Nhiều năm như vậy, Điền Chính Quốc chưa từng tìm bạn gái, mấy năm nay Khương Khả Du cứ quấn lấy anh cũng không thấy anh động lòng.
Đỗ Minh Vy nhìn Đinh Mật, cô không tưởng tượng nổi nếu Đinh Mật để lỡ mất Điền Chính Quốc thì sau này sẽ gả cho người đàn ông thế nào.
Bấm chuông, Điền Chính Quốc ra mở cửa.
Anh đứng sau cửa, nhìn Đinh Mật, quay lưng đi vào: “Từ Khiên với Tần Dạng ở trên tầng.”
Đỗ Minh Vy nhìn Đinh Mật: “Tao lên tầng một chuyến.”
Cô nói xong thì chạy đi luôn, Đinh Mật không kịp nói gì.
Điền Chính Quốc bước đến ngồi xuống sofa, duỗi đôi chân dài tùy ý, tay phải nghịch chiếc bật lửa đỏ. Mèo quýt béo ăn uống no nê, lắc lư bò lên sofa ngủ gục bên chân anh.
Đinh Mật đứng đờ tại chỗ, không biết phải làm gì.
Trong phòng bếp, dì đang sơ chế đồ nướng buổi tối cho họ.
Cô nghĩ ngợi, định vào bếp giúp.
Mới đi được một bước, Điền Chính Quốc bỗng gọi cô lại: “Đinh Mật.”
Đinh Mật ngừng bước, ngoảnh đầu nhìn anh: “Vâng?”
Điền Chính Quốc tựa vào sofa, quay đầu liếc cô: “Cắt móng cho mèo.”
Trước kia lúc Quýt Béo ở cùng họ, người cắt móng cho nó đều là Đinh Mật. Điền Chính Quốc chưa từng cắt móng, đến thời gian thì đưa nó đến tiệm thú cưng cho nhân viên xử lý.
Đinh Mật nhìn mèo quýt béo, đáp tiếng, đi tới ôm Quýt Béo đặt lên chân, nhìn bàn trà một lượt, hỏi: “Bấm đâu?”
Điền Chính Quốc đứng dậy: “Tôi lên tầng tìm.”
Đinh Mật vuốt veo chú mèo, nhìn anh lên tầng, không lâu sau thì xuống.
Điền Chính Quốc đưa cho cô một cái bấm nhỏ, Đinh Mật vươn tay nhận, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, tay Đinh Mật tê dại. Cô vội cầm bấm về, cúi đầu, lại nâng tay vuốt tóc, vén lọn tóc vướng mắt ra sau tai.
Điền Chính Quốc đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô nhẹ nhàng cầm chân mèo lên, cẩn thận cắt móng cho nó.
Quýt Béo cực kỳ phối hợp, thậm chí còn có vẻ hưởng thụ nằm trên chân cô, mặc cô lăn qua lộn lại.
Điền Chính Quốc ngồi xuống cạnh cô, Đinh Mật khựng lại, vô thức nhìn qua thì thấy trên mu bàn tay anh có hai vết cào. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng hỏi: “Anh bị Quýt Béo cào à?”
“Ừm.” Anh liếc nhìn tay mình.
Đinh Mật nhìn tay anh chăm chú, nhăn mày: “Có cần tiêm phòng không?”
Cào hơi mạnh, tay anh đã rướm máu.
“Không cần, không sao.”
Trước kia Quýt Béo rất ngoan, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc bị nó cào, nhưng con mèo này rất khỏe mạnh, luôn được tiêm phòng đúng hạn, bị cào mấy cái không sao.
Đinh Mật nhìn tay anh thêm một lát, mím môi, lại cúi đầu nhìn Quýt Béo, hạ giọng mắng: “Mèo béo, sao mày lại cào người hả? Trước kia ngoan lắm mà.”
Điền Chính Quốc nhìn gò má cô, mỉm cười.
Đinh Mật cúi đầu tiếp tục cắt móng cho Quýt Béo, cắt ngắn cũn.
Một lát sau, cô bỏ bấm xuống: “Cắt xong rồi.”
Sao mấy người Đỗ Minh Vy còn chưa xuống?
Điền Chính Quốc vươn tay tới vuốt ve bộ lông của mèo quýt béo, nhạt giọng: “Cảm ơn.”
Ngữ khí xa lạ của anh khiến Đinh Mật hơi buồn, lí nhí: “Đừng khách sáo.”
Đinh Mật đặt Quýt Béo xuống bên cạnh, đứng dậy: “Em vào bếp giúp dì.”
Điền Chính Quốc chợt kéo cô lại, tim Đinh Mật đập nhanh hơn, cúi đầu nhìn anh. Điền Chính Quốc đứng dậy, buông cô ra: “Không cần, em là khách.”
Đinh Mật xấu hổ đứng tại chỗ: “Vâng.”
Điền Chính Quốc thoáng liếc cô, nhìn cái đầu ló ra ở tầng trên: “Lên tầng trước đi.”
Anh sải bước đi trước, Đinh Mật nhìn bóng lưng anh, đuổi theo.
Trên tầng, Tần Dạng lại thua một ván game nữa, ném chuột đứng dậy: “Không chơi nữa.”
Đỗ Minh Vy nhìn anh: “Gà.”
Tần Dạng lười so đo với cô: “Tôi xuống dưới tìm đồ ăn đây, đói muốn chết. Đinh Mật đâu? Cậu ta không đến cùng cậu à?”
Từ Khiên tựa khung cửa, nhìn hai người đang lên tầng: “Đến rồi.”
Tần Dạng ra khỏi phòng, vừa hay thấy Điền Chính Quốc và Đinh Mật một trước một sau bước đến, anh nhìn Đinh Mật, ánh mắt lạnh lùng quay đi.
Đinh Mật mím môi, khá bất đắc dĩ.
“Trong nhà có bia không?” Từ Khiên bỗng nhớ ra, hình như quên mua bia.
“Không.” Điền Chính Quốc đáp, hồi cấp Ba có rất nhiều, Điền Chính Phong thường mua về, bây giờ Điền Chính Phong ít khi ở đây, cũng không thường tụ tập như hồi ấy, một năm chẳng quá hai lần.
Bia rượu, anh gần như bỏ hẳn, có thể không uống thì sẽ không chạm đến.
Từ Khiên nhìn anh một cái: “Vậy để tao đi mua.”
Đỗ Minh Vy nói: “Em đi với anh.”
Điền Chính Quốc liếc bọn họ, tay đút túi quần, cười xì: “Thôi, để tao đi.”
Anh quay người đi.
Đinh Mật ngoảnh đầu nhìn.
Từ Khiên và Đỗ Minh Vy nhìn nhau, Từ Khiên nhún vai, ôm Đỗ Minh Vy: “Xem phim nhé?”
Đỗ Minh Vy hất tay anh ra: “Không muốn xem.”
Từ Khiên lại sấn tới, cười cười, kéo cô vào phòng chiếu: “Xem với anh một lát.”
Đỗ Minh Vy quay đầu nhìn Đinh Mật: “Mật Mật, cùng xem đi.”
Đinh Mật ngẫm nghĩ, đang định đi qua thì bị Tần Dạng gọi lại: “Đinh Mật.”
Đinh Mật khựng người, quay đầu nhìn anh: “Tần Dạng.”
Bẵng đi một lúc, Tần Dạng mới nói: “Cậu còn nhớ chuyện xe của cậu với Chung Quốc bị trộm mất hồi cấp Ba không?”
“Nhớ.”
Sao có thể quên?
Năm ấy Điền Chính Quốc đánh nhau với người ta trong quán net, lần đầu tiên Đinh Mật không kìm được khóc trước mặt anh, ủ rũ vô cùng. Đến bây giờ, cô vẫn nhớ dáng vẻ Điền Chính Quốc đánh nhau khi ấy.