Thứ Tu Đại Ma Thần nhẹ nhàng chộp vào lan can, xùy, lan can bị chấn thành bột phấn, nhưng những bột phấn kia lại ngưng tụ hoàn hảo lần nữa.

Phía dưới mỗi người yên tĩnh.

Kể cả Ô Tiêu Thiên Tiên cũng không dám lên tiếng, Thứ Tu Đại Ma Thần này... năm đó hắn đi theo Vạn Vật Chi Chủ, cũng cùng Thứ Tu Đại Ma Thần đánh qua không ít quan hệ. Đây chính là tồn tại đáng sợ không thua gì Vạn Vật Chi Chủ.

******

Thiên Sơn thế giới.

Đám người Kỷ Ninh cùng đám người Phật Tổ Như Lai đi chung một chỗ.

- Bắc Minh.

Như Lai nhìn Kỷ Ninh cười nói.

- Bốn chi đội ngũ, ngươi chuẩn bị đi theo chi nào? Ngươi là Nhân tộc, theo lý thuyết, có lẽ đi theo chi đội ngũ Nhân tộc tốt nhất.

- Nhưng hắn sớm theo chúng ta nhất.

Khoa Phụ liền nói.

- Hắn cùng chúng ta phối hợp lâu rồi, rất quen thuộc.

Hình Thiên cũng nói.

Mặt khác Hi Hoàng, Lục Ngô cũng phụ họa.

Nói giỡn, thực lực của Kỷ Ninh mạnh như vậy, bọn hắn ở đâu nguyện ý Kỷ Ninh bị lộng đi.

- Đám người Khoa Phụ, Hình Thiên cùng ta ở chung rất tốt, không cần phiền toái.

Kỷ Ninh cười nói.

- Đúng a.

Khoa Phụ duỗi bàn tay lớn ra, trực tiếp khoác lên trên vai Kỷ Ninh.

- Ân.

Phật Tổ Như Lai gật đầu.

- Cũng tốt, bất quá các ngươi cũng không thể khinh thường, lúc này đây các ngươi lâm vào nguy cảnh, gần kề chỉ là một cái trong vô số nguy hiểm của cả Thượng Cổ phế tích mà thôi, đằng sau, còn có thể có càng nhiều nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đáng sợ hơn, phải chú ý cẩn thận. Ta có thể ẩn ẩn cảm giác được, Thượng Cổ phế tích, không có đơn giản như chúng ta tưởng tượng.

- Chúng ta hiểu.

Khoa Phụ nói.

Phật Tổ Như Lai thì nhìn bốn phía một chút, lập tức nói:

- Tin tưởng rất nhanhdn Phục Hy thị, Ngọc Đỉnh sẽ chạy đến, lần này quá nguy hiểm, nếu không có Kỷ Ninh, một chi các ngươi rất có thể toàn quân bị diệt.

...

Bốn chi đội ngũ tụ hội.

Lần này nguy hiểm, để cho bọn hắn thoáng cái tỉnh táo, trước kia bọn hắn một đường quét ngang, tuy gặp được chút ít nguy hiểm, nhưng không tính trí mạng! Lần này nguy hiểm hàng lâm, lại đột nhiên như vậy, đáng sợ như vậy.

Sau khi tụ hội, kế tiếp bốn chi đội ngũ bảo trì khoảng cách rất gần, tốc độ tiến lên càng chậm, càng thêm cẩn thận.

...

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua mười chín năm.

Đám người Kỷ Ninh đã phá được chín thành phạm vi của Thượng Cổ phế tích, một đường hủy thiên diệt địa.

Mười chín năm qua, đám người Như Lai, Phục Hy, Ngọc Đỉnh, Kỷ Ninh cực kỳ cẩn thận, Kỷ Ninh ở trên đường đi triển lộ ra kiếm thuật đã triệt để chinh phục đội ngũ Khoa Phụ, độn thuật của hắn nhanh hơn, quần công lợi hại hơn, hắn cận chiến đáng sợ hơn, phát hiện nguy hiểm sớm hơn Phong Cơ Đạo Tổ! Bởi vậy mười chín năm qua gặp được nhiều lần nguy hiểm, mấy lần triển lộ kinh diễm, cũng làm cho thực lực của Kỷ Ninh đạt được công nhận!

Bởi vì cẩn thận, mười chín năm qua, bốn chi đội ngũ như trước đều còn sống.

- Bắc Minh, đón lấy.

Khoa Phụ ném ra hồ lô rượu.

Kỷ Ninh ngồi ở trên mặt đá phía xa, tiện tay tiếp nhận, ngửa đầu uống rượu.

- Tốc độ của chúng ta hơi nhanh chút ít, tốc độ của đám người Ngọc Đỉnh hơi chậm, chúng ta chờ một chút, trước nghỉ một ngày a.

Khổng Tú nói.

- Ha ha, bây giờ chúng ta đã công chiếm vượt qua chín thành khu vực của Thượng Cổ phế tích.

Lục Ngô nhịn không được cười nói.

- Tuy vài chỗ cuối cùng tương đối nguy hiểm, nhưng chỉ cần chúng ta cẩn thận, lại tốn hao mười năm tám năm, có thể hoàn toàn phá được.

Phục Hy cùng Như Lai đều nói.

Hi Hoàng đứng ở đó, tựa như Hoàng giả, trịnh trọng nói.

- Chúng ta dọc theo con đường này, trải qua mấy lần nguy hiểm, mặc dù không có đáng sợ như ở Địa Minh Sơn, lại có thể nhìn ra chút ít dấu vết... Thượng Cổ phế tích này, trải qua thời gian dài dòng buồn chán như thế, thực lực của bọn hắn cũng không đơn giản như chúng ta đoán trước.

- Bắc Minh, ngươi thấy thế nào?

Hình Thiên nhìn về phía Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh ngồi ở trên mặt đá cười nói:

- Mặc kệ như thế nào, vẫn phải một đường giết qua, chúng ta cẩn thận chút là được.

Mười chín năm...

Nguyên thần thứ hai của hắn ở Tà Nguyệt Đại thế giới, vào Khuy Thiên Thái Hạo Tháp tu luyện, Khuy Thiên Thái Hạo Tháp duy trì gấp trăm lần tốc độ chảy thời gian, trên thực tế tương đương với ngoại giới tu luyện gần 2000 năm, kiếm thuật của hắn càng thêm huyền diệu, thực lực cũng một mực chậm rãi tăng lên.

******

Thượng Cổ khư thành.

- Những năm này để cho bọn hắn thư thái, những thổ dân này, vậy mà một cái cũng không chết.

Thứ Tu Đại Ma Thần từ trên vương tọa đứng lên, con ngươi băng lãnh quan sát phía dưới.

- Rất tốt, bọn hắn đã tiến nhập Kim Hà thế giới, lúc này đây, ta muốn ở trong Kim Hà thế giới giết chết Phục Hy thị, giết chết Như Lai!

Phía dưới Lục Đạo Kim Giáp đều khẽ giật mình.

Ô Tiêu Thiên Tiên nói:

- Thứ Tu Đại Ma Thần, tuy Kim Hà thế giới là thế giới chúng ta hao phí rất nhiều tâm tư bố trí, nhưng Như Lai cùng Nhân Hoàng Phục Hy thị, thực lực không giống bình thường. Muốn giết chết một cái trong bọn họ cũng rất khó khăn... Giết chết hai cái? Ta xem, vẫn là chuyên chú trước đối phó một cái a.

- Lần trước để cho đội ngũ Khoa Phụ tránh được một kiếp.

Thứ Tu Đại Ma Thần lạnh như băng quét nhìn Ô Tiêu Thiên Tiên, để cho Ô Tiêu một hồi run sợ.

- Đối với cái gọi là một ít bố trí, ta đã không tin lắm rồi.

- Giết Phục Hy thị, Như Lai, là dựa vào chút ít bố trí, nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào ta tự mình ra tay.

Ánh mắt của Thứ Tu Đại Ma Thần ẩn ẩn mang theo huyết quang.

- Tự mình ra tay?

Ô Tiêu khẽ giật mình.

Hắn cho rằng, vị Đại Ma Thần này sẽ đợi đến lúc quyết chiến cuối cùng nhất mới sẽ ra tay.

- Đúng, tự mình ra tay.

Ánh mắt của Thứ Tu Đại Ma Thần nhìn phía dưới.

- Đao, đến lúc đó có khả năng cũng cần ngươi ra tay.

- Vâng, chủ nhân.

Kim Giáp Độc Tí cung kính nói.

Ô Tiêu run sợ, trời ạ, Thứ Tu Đại Ma Thần cùng Đao Tôn đều muốn ra tay? Lại mượn nhờ Kim Hà thế giới bố trí... Thật đúng là có khả năng chém giết Phục Hy thị và Như Lai.

- Ngươi có thể nói cho Vô Gian Môn.

Thứ Tu Đại Ma Thần quét nhìn mắt.

- Nói Vô Gian Môn làm cho người biết rõ việc này ít một chút, đừng để trận doanh Nữ Oa ở bên ngoài phát hiện, lần này ta ra tay... Có thể cho bọn hắn trở tay không kịp, bởi vì trận doanh Nữ Oa căn bản không biết sự hiện hữu của ta. Thế nhưng mà lúc này đây một khi thất bại, sẽ không còn cơ hội nào nữa.

- Đại Ma Thần ra tay, làm sao thất bại.

Ô Tiêu Thiên Tiên nói.