- Bọn hắn không hề chuẩn bị, thực lực yếu hơn chúng ta, Kim Hà thế giới lại là chúng ta bố trí.

Phía dưới lão giả râu đỏ cũng nói.

- Chúng ta thắng định rồi.

- Không động thủ thì thôi, động thủ, phải giết chết bọn hắn.

Thứ Tu Đại Ma Thần lạnh nhạt nói.

- Xuất phát.

Hô.

Thành lũy lập tức bay ra ngoài, bắt đầu nhanh chóng tiến đến Kim Hà thế giới.

Thứ Tu Đại Ma Thần, Lục Đại Kim Giáp đều rất bình tĩnh, bởi vì bọn hắn đã trải qua rất nhiều nguy hiểm.

Mà Ô Tiêu Thiên Tiên thì rất kích động:

- Nếu như giết chết Phục Hy thị, Như Lai...

Thứ Tu Đại Ma Thần bắt đầu hành động, mấy vị đại năng của Vô Gian Môn biết được tin tức, cũng theo đó kích động! Bọn hắn đang đợi, đợi Thứ Tu Đại Ma Thần giết chết Phục Hy thị, Như Lai.

...

Kim Hà thế giới.

Đám người Kỷ Ninh đang ở một chỗ cảnh sắc xinh đẹp nghỉ ngơi, trong đội ngũ bọn hắn có Khoa Phụ tốc độ cực nhanh, cũng có Kỷ Ninh mũi nhọn kinh người, lại thành một cái xung phong liều chết nhanh nhất trong bốn chi đội ngũ.

- Phải đợi một ngày, ta trước nghĩ một lát.

Lục Ngô cười ha hả nằm ở trên đồng cỏ.

- Ngươi cái tên lười này.

Một bên Hình Thiên lại lắc đầu.

- Có Khoa Phụ, Bắc Minhodd, ta sợ cái gì.

Lục Ngô vô cùng nhàn nhã.

Hình Thiên mắt nhìn Khoa Phụ ở đằng kia uống rượu, cùng với Kỷ Ninh ngồi ở trên mặt đá cách đó không xa, lúc này Kỷ Ninh đang khoanh chân ngồi, một tay mang theo hồ lô rượu, một tay thì thí nghiệm lấy một ít kiếm chiêu, chỉ thấy ngón tay của Kỷ Ninh biến ảo, cẩn thận cảm ứng liền có thể cảm giác được một cỗ Kiếm Ý làm cho lòng người băng hàn, Hình Thiên nhìn cũng không khỏi run sợ.

- Ta được xưng là Chiến Thần, thế nhưng mà Kỷ Ninh này, kiếm thuật Tam Giới thứ nhất, hơn nữa cảm giác hắn tiến bộ thật nhanh.

Hình Thiên âm thầm kinh hãi.

- Thật sự là không có cách nào so sánh a.

Hắn nào biết đâu rằng, nguyên thần thứ hai của Kỷ Ninh ở trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp, ngoại giới một ngày, bên trong đi qua non nửa năm, kiếm thuật của Kỷ Ninh tiến bộ làm sao có thể chậm?

Kỳ thật ở trong Khuy Thiên Thái Hạo Tháp, Kỷ Ninh vượt qua bảy thành thời gian đều là ngộ đạo!

Chẳng qua nếu như một mực vùi đầu ngộ đạo, hiệu quả không nhất định tốt, Kỷ Ninh ngẫu nhiên cũng sẽ tìm hiểu kiếm thuật, cân nhắc thần thông,… nhưng dù vậy, kiếm thuật tiến bộ như trước rất kinh người.

- Kiếm thuật vô danh kia hoàn toàn chính xác thâm bất khả trắc.

Trong lòng Kỷ Ninh cảm thán.

Bắc Hưu Thế Giới Thần, ở trong Thế Giới Thần cũng là tồn tại đỉnh phong, chủ yếu dựa vào đúng là bộ Kiếm thuật vô danh kia! Thần kiếm Tử Quang Quỳnh cũng là về sau hắn mới lấy được.

Bộ Kiếm thuật vô danh kia cao thâm mạt trắc, Bắc Hưu Thế Giới Thần tìm hiểu, sáng chế 98 loại kiếm thuật, cũng chính là 98 bia đá kiếm thuật kia! Hiện tại Kỷ Ninh tìm hiểu bia đá kiếm thuật đã không ảnh hưởng, nhưng mỗi lần đến thử tìm hiểu Kiếm thuật vô danh đều cảm thấy thâm thuý, cực kỳ cố sức, Kỷ Ninh minh bạch Kiếm Linh của thần kiếm Tử Quang Quỳnh nói không sai!

Phải hiểu được 98 loại kiếm thuật, mới thích hợp đi tìm hiểu Kiếm thuật vô danh!

Kỷ Ninh ngẫu nhiên không có việc gì cũng đi tìm hiểu các thứ khác, gần 2000 năm trôi qua, để Kỷ Ninh có một ít thu hoạch, những thu hoạch này lại làm cho uy năng kiếm thuật của Kỷ Ninh tăng nhiều.

- Thần kiếm Tử Quang Quỳnh, chỉ là vũ khí mà thôi.

Kỷ Ninh thầm nghĩ.

- So sánh với đó, 98 bia đá kiếm pháp cùng Kiếm thuật vô danh ghi chép ở trên Bích Ngọc Thần Điện, mới là lễ vật trọng yếu nhất của Bắc Hưu Thế Giới Thần lưu cho ta.

Ngẫu nhiên uống chút rượu, khi thì diễn luyện kiếm pháp.

Cảnh sắc chung quanh cũng rất thẩm mỹ, chung quanh là chút ít bãi cỏ, nhưng xa xa lại là không gian chấn động nghiền nát.

Ở trong Thượng Cổ phế tích, một ít thời không thác loạn, không gian nghiền nát, Huyết Hải quỷ dị,… những kỳ cảnh này ở Tam Giới rất khó gặp đến, ở đây lại có thể đơn giản chứng kiến. Nhưng mặc dù là dị tộc sinh hoạt ở trong Thượng Cổ phế tích, cũng không dám tới gần những hiểm cảnh này, một khi bị cuốn vào, thực lực yếu chút sẽ chết ngay tức khắc.

- Không tốt.

Khổng Tú bỗng nhiên hô.

Xoát xoát xoát... Mỗi người quay đầu nhìn lại, kể cả Lục Ngô Chân Thần nằm ở chỗ kia tựa hồ ngủ cũng lập tức đứng dậy.

- Làm sao vậy?

Khoa Phụ hỏi.

Khổng Tú nói:

- Kim Hà thế giới này, cũng có chút nguy hiểm, Phật Tổ Như Lai suất lĩnh đội ngũ, hôm nay đã lâm vào một địa phương nguy hiểm.

- Nha.

Khoa Phụ nhẹ nhàng thở ra, cười nói.

- Dùng thực lực của Phật Tổ Như Lai, tin tưởng chính hắn có thể ứng đối.

Phong Cơ Đạo Tổ cũng lay động cây quạt, mỉm cười nói:

- Phật Tổ Như Lai thực lực bực nào, hắn gặp được nguy hiểm, đơn giản có thể phá giải. Nếu như hắn cũng không có cách nào phá giải, chúng ta đi cũng vô dụng.

- Phật Tổ nói, có thể phá giải, bất quá cần thời gian.

Khổng Tú cũng gật đầu.

- Phật Tổ là lâm vào trong một trận pháp phức tạp, muốn dùng lực phá pháp là không được, chỉ có thể chậm rãi phá giải... Hiện tại Phục Hy thị cũng suất lĩnh đội ngũ đuổi qua giúp Như Lai rồi.

- Phục Hy thị cũng đuổi qua?

Hi Hoàng gật đầu.

Mỗi người nhẹ nhõm.

Như Lai, đó là đứng đầu Phật môn, càng am hiểu phòng thủ nhất, đồng thời mặt đối ba bốn lĩnh tụ vây công cũng có thể chèo chống.

Phục Hy thị, là Tam Giới trận pháp thứ nhất, muốn đi phá trận, Phục Hy thị là thích hợp nhất.

- Chúng ta cũng đi qua a, nhìn xem là trận pháp gì.

Kỷ Ninh mở miệng cười nói.

- Đi, đi nhìn một chút.

- Tuy chúng ta không giúp được, nhưng có thể hảo hảo nhìn một chút, ở đây chờ không thực nhàm chán.

Đám người Kỷ Ninh vô cùng nhàn nhã, lúc này đằng vân giá vũ, bay về phía Như Lai bị vây.

******

Phật Tổ Như Lai suất lĩnh đội ngũ bị nhốt, ai cũng không có coi là chuyện quan trọng!

Ngay cả các Đại Năng Giả ở Vạn Tộc điện cũng không để ý, bản thân Phật Tổ Như Lai cũng không để ý! Bởi vì ở trong Thượng Cổ phế tích gần hai mươi năm, cũng gặp qua rất nhiều lần nguy hiểm, như thời gian ngắn bị nhốt ở hiểm cảnh nào đó, là rất nhiều lần, đều là không được bao lâu có thể phá giải đi ra.

Lần này Như Lai bị nhốt, ngay cả chính mình cũng nói:

- Chỉ là trận pháp phức tạp chút ít, Phục Hy đến rồi, liền có thể nhanh chóng phá trận.

Bởi vì kinh nghiệm nhiều, nên thói quen không coi là chuyện quan trọng.

...

Đám người Kỷ Ninh đang phi hành, vô cùng nhàn nhã.

Khổng Tú cười nói:

- Phục Hy thị đã đến.

- Nhân Hoàng phải bao lâu mới có thể phá trận?

Khoa Phụ hỏi.