Kỷ Ninh vô cùng kích động, chúa tể vĩ đại đã từng nói trước khi đi dị vũ trụ đến giúp Thiên Hỏa Mang Nhai sẽ có thâm tạ, không nghĩ tới đúng là lễ vật lớn.

- Dùng thủ doạn thời không của ta, chỉ cần mượn nhờ thời không bàn chạy trốn khỏi chết, chỉ sợ không có kẻ nào có thể đuổi theo ngươi.

Chúa tể vĩ đại có tự tin tuyệt đối.

- Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, đại năng giả có vô số thủ đoạn khó lường, thậm chí có tồn tại đáng sợ sẽ ra tay trước khi ngươi kịp sử dụng thời không bàn, cho nên, có thời không bàn cũng phải cẩn thận.

- Vâng.

Kỷ Ninh cung kính nói ra, đồ đệ Phù Bác Đạo Quân được sủng ái như vậy, khẳng định cũng có bảo vật hộ thân hưng không phải vẫn chết trong tay của Tam Tàm Đế Quân hay sao?

- Chúa tể, ta muốn rời khỏi Mang Nhai quốc, không biết...

Kỷ Ninh liền mở miệng, dựa theo quy củ Mang Nhai quốc, thành Đạo Quân mới cho phép rời đi.

- Có thể, ngươi trực tiếp đi tìm Kiếm Cung Mộc Hoa là được.

Lão giả râu bạc nói.

- Xông xáo bên ngoài, chính ngươi phải cẩn thận, thời điểm nhỏ yếu là lúc dễ chết nhất, đi đi.

- Vâng.

Kỷ Ninh cung kính bái biệt, hắn lập tức cưỡi thời không truyền tống trận đến hoàng cung, về sau lại từ hoàn cung quay về Kiếm Cung.

Đưa mắt nhìn Kỷ Ninh rời đi, lão giả râu bạc gật đầu.

- Mấy tiểu gia hỏa thu hoạch cũng không nhỏ, Bắc Minh càng có biến hóa thoát thai hoán cốt, ta cũng chỉ có thể cảm ứng vận mệnh của hắn mơ hồ.

Mang Nhai quốc thi hành chính sách tinh anh.

Đạo Quân của Mang Nhai quốc phổ biến mạnh hơn Đạo Minh. Nhưng mà số lượng thưa thớt hơn nhiều! Như Kỷ Ninh, Khánh Hoàn, Bối Tháp Lai Ách chính là tinh anh trong tinh anh, yêu nghiệt trong yêu nghiệt! Mang Nhai quốc tự nhiên sẽ cẩn thận bảo hộ.

Tống xuất ‘thời không bàn’, cái gọi là thâm tạ chỉ là lấy cớ! Không có cái cớ này, chúa tể vĩ đại cũng có thể tìm cái cớ khác tặng bảo vật cứu mạng cho mấy tiểu gi hỏa.

...

Kỷ Ninh đứng trước cửa chính Kiếm Cung, hắn nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế áo bào đỏ đứng trước cửa chờ đợi.

- Vưu Cơ.

Kỷ Ninh cười.

- Chủ nhân.

Tô Vưu Cơ chảy nước mắt, kỳ thật thu hoạch của nàng khi ở khởi nguyên chi địa rất lớn, thực lực lại tiến một bước dài, đã có thể tùy thời thành Đạo Quân nhưng bởi vì lo lắng cho Kỷ Ninh, trở lại Kiếm Cung cho nên nàng không có an tâm, cho nên vẫn không có đột phá.

Hiện tại cũng gặp được Kỷ Ninh.

- Nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, chủ nhân ngươi không dễ dàng chết đâu.

Kỷ Ninh cười nói.

- Ta đã biết chủ nhân vẫn còn sống, mấy tên hỗn đản Hỏa Tấn còn nói chủ nhân ngươi...

Tô Vưu Cơ tươi cười sáng lạn.

Ánh mắt Kỷ Ninh nhìn vào sau lưng Tô Vưu Cơ.

- Ah, xem ra ta quấy rầy hai người các ngươi.

Sau lưng Tô Vưu Cơ có một thân ảnh đi tới.

- Mộc Hoa sư huynh.

Kỷ Ninh liền hô lên.

Người đến chính là Mộc Hoa cung chủ.

Mộc Hoa cung chủ vui vẻ nhìn Kỷ Ninh:

- Ta mới từ chúa tể biết ngươi trở lại, trước kia Phong Nhất, Khánh Hoàn đã trở về, ngươi không có trở về, ngươi làm ta sợ hãi nhảy dựng lên.

Trước kia Kỷ Ninh không có đi trở lại, Mộc Hoa thật sự lo lắng thật lâu.

- Không trở lại sao?

Kỷ Ninh cười nói.

- Lần này đi, thu hoạch không nhỏ.

Mộc Hoa cung chủ nói.

- Không kém!

Kỷ Ninh cười.

Luận bảo vật, vị chúa tể chết đi kia cho hai đạo phù, áo giáp, còn có hỗn độn linh dịch, nhưng đối với mình bảo vật trân quý nhất chính là Khí Hỏa Đế Quân tân tân khổ khổ luyện chế thành sáu thanh bổn mạng thần binh. Tuy bất kể là bổn mạng thần binh hay là pháp bảo, một khi có chủ nhân, uy năng hoàn toàn thu liễm, ngoại nhân căn bản không có cách nào phân biệt cao thấp.

Ngay cả chúa tể vĩ đại cũng không phát hiện áo giáp và sáu thanh kiếm của Kỷ Ninh bất phàm cỡ nào.

- Có thu hoạch là tốt rồi, chuẩn bị lúc nào thành Đạo Quân?

Mộc Hoa cung chủ hỏi.

- Sắp tới ta chuẩn bị một chút.

Kỷ Ninh nói ra.

- Đúng rồi sư huynh, ta chuẩn bị rời khỏi Mang Nhai quốc ra ngoài một chuyến.

- Đi.

Mộc Hoa cung chủ gật đầu, nói:

- Nếu ngươi phải rời khỏi Mang Nhai quốc, như vậy đi theo ta, đi điểm tâm đăng.

- Ân.

Kỷ Ninh gật đầu.

Tâm đăng.

Dùng chân linh điểm thì tâm đăng có thể cảm ứng sinh tử của chủ nhân, chủ nhân vừa chết, tâm đăng sẽ tắt. Đương nhiên nếu tiến vào dị vũ trụ hoặc tiến vào di tích tuyệt địa nào đó... Cũng có có thể làm tâm đăng không cảm ứng được.

Tuy tâm đăng, chân linh tháp được xem là thứ cảm ứng tốt nhất, gần như bản tôn và phân thân cảm ứng lẫn nhau. Nếu như tiện tay có thể luyện chế mệnh giản tín phù các loại, phạm vi cảm ứng tăng nhiều.

Kỷ Ninh mang theo Tô Vưu Cơ theo sau Mộc Hoa cung chủ đi vào trong Kiếm Cung, trong Kiếm Cung có không ít người tu hành, đương nhiên phần lớn đều là các Đạo Quân giáp đen.

- Bắc Minh kiếm quân trở lại.

- Là Bắc Minh kiếm quân.

- Bên cạnh hắn là Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ.

- Hắn vừa biến mất cũng gần tám vạn năm rồi, trở lại lại mà được Mộc Hoa cung chủ tự mình nghênh đón.

- Tám vạn năm trước tất cả yêu nghiệt Thế Giới Cảnh trong Mang Nhai quốc thập nhị cung đạt được Cổ Tháp thừa nhận đều từ các nơi quay về, tất cả đều cho rằng bọn họ trở về đột phá Đạo Quân. Về sau Bắc Minh kiếm quân, Khánh Hoàn hoàng tử, Phong Nhất Tâm Quân, Hỏa Tấn Thủy Quân đột nhiên biến mất... Không phải rất nhiều người nói bọn họ đạt đại kỳ ngộ sao, Khánh Hoàn hoàng tử, Phong Nhất Tâm Quân, Hỏa Tấn Thủy Quân vài vạn năm trước đã quay về, lúc ấy Hỏa tiên tử Tô Vưu Cơ cũng trở lại, ta còn tưởng rằng Bắc Minh kiếm quân đã chết rồi đấy.

Những Đạo Quân giáp đen tán ngẫu với nhau, lúc Kỷ Ninh tới gần còn hạ tư thái rất thấp, cúi chào Kỷ Ninh:

- Bắc Minh kiếm quân.

Các Đạo Quân giáp đen đều dựa vào Thâu Thiên Sinh Tử Đan mới đột phá, nhất định vĩnh viễn dừng bước tại Đạo Quân nhất bộ, bọn họ không có tâm tư đặt vào tu luyện, ngược lại vô cùng hiếu kỳ các loại tin tức.

Năm đó chúa tể vĩ đại sàng chọn ra đám người Kỷ Ninh, hắn đã có thể đoán ra một ít, kỳ thật chúa tể vĩ đại cũng không quá quan tâm, chỉ cần che giấu không tiết lộ ‘dị vũ trụ’ ra ngoài là được.

- Tiến vào.

Mộc Hoa cung chủ mang theo Kỷ Ninh đi vào tòa tháp cổ xưa.

- Tô Vưu Cơ, ngươi ở bên ngoài.

- Vâng.

Tô Vưu Cơ ngoan ngoãn đứng bên ngoài cửa tháp.

Kỷ Ninh liền đi theo vào trong.

Toà nhà hình tháp nội phi thường phong cách cổ xưa, tại ở chỗ sâu trong trên bệ đá. Một tầng tầng bầy đặt rất nhiều chén nhỏ tâm đèn, tâm đèn coi như hoa sen, chính giữa có chân linh hỏa diễm, chủ nhân Bất Tử, vĩnh cửu bất diệt.