Thân ảnh uyển chuyển mang lụa đen nhớ kỹ, nàng đã nhớ quá lâu, ánh mắt của nàng nhìn lên người nam tử khôi ngô chống cự kiếm.

Bỗng nhiên vẻ mặt nàng bêến hóa, bỗng nhiên khí tức chung quanh chấn động.

Cần biết thế giới nội vực khởi nguyên chi địa, không phải địa phương dễ đi. Ở chỗ này đám người Kỷ Ninh, Đạo Quân không cách nào phi hành! Đây là trói buộc khủng bố cỡ nào? Nhưng mà thân ảnh uyển chuyển trước mặt không quan tâm tới, khí tức chấn động bao phủ chung quanh, tất cả đạo chung quanh rung động lắc lư như muốn tránh lui.

Chỗ ta đứng chúng đạo tránh lui.

Nam tử áo trắng mắt bạc sợ hãi, không hổ là một trong ba vị Cổ Tinh Quân! Thậm chí ba vị Cổ Tinh Quân trong truyền thuyết không thích tranh quyền đoạt lợi, cho nên mới cho phép Hủy Diệt Thần Đình chi chủ thành lập. Trong truyền thuyết thực lực ba vị Cổ Tinh Quân không thua gì thần đình chi chủ.

Đương nhiên đều là truyền thuyết! Dù sao ba vị Cổ Tinh Quân là tồn tại ra đời khi vũ trụ ra đời, đều nói bọn họ biết rõ bí mật khởi nguyên.

- Xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi còn tốt, tại sao chung quanh có biến hóa.

Nam tử áo bào trắng mắt bạc nghi hoặc.

Mà thân ảnh uyển chuyển bên cạnh chính là‘ Đan Tôn Giả ’, nàng nhìn nam tử khôi ngô trước mặt và bảo vật với ánh mắt khác lạ, cho dù Đạo Quân cũng không phát hiện ra.

Nhưng mà Đan Tôn Giả, lại có thể xuyên qua cấm chế phát hiện trong đám pháp bảo kia thiếu mất một kiện.

- Thiếu một kiện? Ai lấy đi?

Ánh mắt Đan Tôn Giả nhìn khắp bốn phương tám hướng, ánh mắt của nàng bao phủ cả nội vực.

- Nói cho ta biết, nơi này phát sinh cái gì?

Đan Tôn Giả nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng mắt bạc.

- Ta...

Nam tử áo trắng mắt bạc không biết nên nói cái gì cho phải.

Hô.

Lúc này một nam tử áo trắng lưng mang trường kiếm đột nhiên xuất hiện tại nơi này.

Tâm tình của Kỷ Ninh rất tốt rời khỏi vạn ma thâm uyên, trở lại thế giới nội vực.

- Ồ?

Kỷ Ninh nhìn hai đạo thân ảnh trước mặt, tên kia là nam tử áo bào trắng mắt bạc, tuy khí độ cũng xem như bất phàm, có thể đi vào thế giới nội vực trong khởi nguyên chi địa đều có một ít Đạo Quân nghịch thiên, Kỷ Ninh tự nhiên rất bình tĩnh.

Lúc nhìn thấy người mặc lụa đen bên cạnh, thân hình uyển chuyển kia mới làm Kỷ Ninh kinh hãi.

Rõ ràng hai bên khoảng cách rất gần nhưng Kỷ Ninh không thể nhìn thấy gương mặt của người ta sau sương mù, chỉ cảm giác được khí lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng nhưng lại có thể thẩm thấu vào trong tâm linh của kẻ khác, đây là điểm làm Kỷ Ninh sợ hãi.

- Từ đâu xuất hiện đại năng thế này?

Kỷ Ninh kinh hãi:

- Cho dù Kiếm Cung Mộc Hoa cung chủ cũng không cho ta cảm giác áp lực như thế này.

Thân ảnh mặc lụa đen kia nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh.

Nàng nhìn kỹ Kỷ Ninh.

Đôi mắt giống như muốn nhìn thấu Kỷ Ninh! Kỷ Ninh mơ hồ cảm giác được ánh mắt của đối phương đang nhìn mình, hắn lại không nhìn rõ đối phương.

- Chính là ngươi?

Bỗng nhiên thân ảnh mặc lụa đen lên tiếng, giọng của nàng vẫn lạnh như băng, bỗng nhiên nàng phất tay áo một cái.

Hô.

Kỷ Ninh hư không tiêu thất.

Dựa theo quy củ của Hủy Diệt Thần Đình, tại khởi nguyên chi địa là cấm động thủ chém giết, chuyện này cũng ngăn cản đám Đạo Quân giết người đoạt bảo, tên Đạo Quân bên cạnh chỉ trơ mắt nhìn mà không dám lên tiếng:

- Cho dù Hủy Diệt Thần Đình chi chủ biết rõ, chỉ sợ cũng không nói được cái gì.

Một trong ba Cổ Tinh Quân là ‘ Đan Tôn Giả ’, cho dù đại khai sát giới tại khởi nguyên chi địa thì thế nào?

...

Đan Tôn Giả thu Kỷ Ninh liền lạnh nhạt nói:

- Ngươi có thể đi.

- Vâng!

Nam tử áo trắng mắt bạc cúi chào sau đó rời đi thật nhanh.

Đan Tôn Giả ngẩng đầu si ngốc nhìn thi thể nam tử khôi ngô chống đại kiếm kia, cũng quên mất thời gian trôi qua, yên lặng nhìn mãi.

Hắn chết, chết thật lâu thật lâu, thi thể của hắn lại giống như khi đang còn sống.

- Đan Tôn Giả.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

- Ân?

Lụa đen trên người Đan Tôn Giả phất phơ, đôi mắt xinh đẹp kinh tâm động phách của nàng nhìn sang, ở nơi xa xa có một nam tử mặc đạo bào màu xanh xuất hiện, đầu đội mũ cao đi tới.

- Phù Bác.

Đan Tôn Giả lạnh lùng nói:

- Nghe nói ngươi hơi có chút tài năng, còn luyện chế thành ‘ bổn mạng đạo phù ’?

Phù Bác Đế Quân khẽ giật mình, hắn có thành tựu phù đạo cao nhất là bổn mạng đạo phù, người biết cực nhỏ, Vĩnh Hằng Đế Quân chỉ có Hủy Diệt Thần Đình chi chủ và Bạch Đế biết rõ, nhưng bây giờ một trong ba đại Cổ Tinh Quân như Đan Tôn Giả vậy mà cũng biết.

- Quả nhiên Đan Tôn Giả tin tức linh thông.

Phù bác Đạo Quân nói ra:

- Như vậy tôn giả bảo ta đến là vì chuyện gì?

- Muốn nghịch chuyển thời không, phục sinh đồ nhi của ngươi sao?

Đan Tôn Giả nói.

- Nếu như nói thành tựu nghịch chuyển thời không, sợ rằng trong vũ trụ này Đan Tôn Giả ngươi là người xếp thứ nhất.

Phù Bác Đạo Quân nói ra:

- Bởi vì thần đình chi chủ và Bạch Đế mở miệng quá lớn, ta không có những biện pháp khác, cho nên ta muốn tới hỏi tôn giả ngươi còn có biện pháp phục sinh đồ nhi của ta hay không?

- Ta không thể cứu đồ nhi của ngươi, có lẽ thần đình chi chủ có thể.

Đan Tôn Giả lạnh lùng nói.

- Không cứu được?

Phù Bác Đế Quân khẽ giật mình.

- Nghịch chuyển thời không phục sinh một chân linh mất đi... Đây là vi phạm đại đạo của cả vũ trụ.

Đan Tôn Giả chậm rãi nói:

- Vũ trụ không ngừng diễn biến đi về hướng tương lai, nghịch chuyển thời không chính là làm trái lại lực lượng của vũ trụ.

- Thần đình chi chủ, mượn nhờ lực lượng vũ trụ bổn nguyên cho nên có thể gánh vác vũ trụ cắn trả. Ta làm không được.

Đan Tôn Giả nói ra.

Phù Bác Đế Quân lộ ra vẻ thất vọng.

- Lúc trước ngươi không phải nói sinh linh dưới vĩnh hằng, nghịch chuyển thời không phục sinh dễ dàng hơn nhiều sao?

Phù Bác Đế Quân lo lắng và đau lòng.

Đan Tôn Giả lạnh lùng lườm hắn một cái.

Nội tâm Phù Bác Đế Quân rung động.

Trước đây thật lâu thật lâu, Đan Tôn Giả cũng đã là tồn tại đứng ở đỉnh phong của cả vũ trụ, khi đó còn không có thần đình chi chủ. Khi đó cường đại nhất chính là ba vị Cổ Tinh Quân.

Đan Tôn Giả từng không tiếc bất cứ giá nào muốn nghịch chuyển thời không phục sinh đại ca nàng, nhưng cuối cùng lại thất bại... Lọt vào cắn trả và nàng suýt nữa thân tử đạo tiêu..

Lúc ấy nàng tuyệt vọng nói với hai Cổ Tinh Quân khác:

- Sinh linh dưới vĩnh hằng, nghịch chuyển thời không phục sinh dễ dàng hơn nhiều. Thành tựu vĩnh hằng muốn phục sinh... Rất khó khăn rất khó khăn...