Từ hôm ấy, mỗi phần cơm của Vũ Đồng đề được gói ghém cẩn thận và mang lên rừng, nhưng không có kết qủa khác nhau, vẫn là bị vứt lăn lóc trong bụi cỏ, những cọng rau vàng úa lại càng trở nên bèo bọt hơn dưới lớp tuyết dày.

Theo những tính toán của gia chủ nhà nàng, đông cũng sắp hết, chỉ còn vài ngày thôi. Nhớ đến đống khô cá đang phơi chỏng chơ trên giàn của nhà trưởng làng, nàng không nhịn được mà thở hắt ra một cái, đã lâu rồi nàng chưa có miếng thịt miếng cá vào bụng. Vậy còn tên kia thì sao? Ngẩng đầu lên, ánh trăng hôm đã chiếu sáng khắp cả khu rừng. Định thần, đôi mắt nhắm chặt rồi chợt mở to, đêm hôm ấy, một bóng đen nhỏ thó quyết định xuống núi

Những con cá béo mập phơi khô quắt queo trên giàn vẫn trông thật ngon mắt, ít ra cũng có món m ặn cho hắn tẩm bổ, chảy máu nhiều như vậy, thể lực dù khỏe đến đâu cũng sẽ bị suy giảm nghiêm trọng. Vũ Đồng thò cây gậy chống huơ huơ lên cao. “Bịch” , một tiếng rồi lại 2 tiếng vang lên, phủi vội 2 con cá rơi xuống, nàng cẩn thận cho vào túi áo, nhẹ nhàng rời đi, nhưng chưa kịp quay người, đã nghe tiếng bước chân từ trong nhà trưởng làng hướng về phía sân sau nơi nàng đang đứng, luống cuống, cây gậy chống vấp vào bậc thềm đánh một tiếng “cạch”.

-Ai đó, đêm hôm làm gì ở nhà ta…

Rồi thêm những bước chân khác, nàng hoảng loạn, vội vàng bỏ chạy bằng hết sức lực có thể, một trận đau đớn quật lên cái lưng nhỏ bé của nàng. Đau, đau quá, nàng ngã đập mặt xuống nền tuyết trắng.

-Hóa ra là cái con lang thang khất thực ở làng mình

-Con này dám vào nhà ta ăn trộm à. Tiếng n heo nhéo của môt phụ nữ vang lên sau đó

Và chưa kịp nghe thêm được lời nào nữa, mặt mũi nàng tối đầm lại, những cái đấm đá, những cái tát tai, những màn cấu nhéo, những gậy gộc phủ lên thân thể gầy gò của nàng như vũ bão. Một bụm máu tươi trào vào trong họng, không thể nuốt xuống, bàn tay nhỏ cố với ra, rồi không thể nhìn ra được sự giúp đỡ nào, giờ đây ôm quắp lấy cơ thể mỏng manh, vùi đầu vào tuyết để tránh được cái nào hay cái đó. Khi cả người Vũ Đồng như bị chôn sống dưới cái lạnh, lưng áo đã rách bươm và nhòe nhoẹt màu đỏ tươi của máu. Những người nhà trưởng làng vứt nàng lại một xó rồi bỏ đi

-Thôi, 2 con cá, coi như bố thí cho nó. Cút đi! Đừng làm ô uế cái làng này

- Từ nào đến giờ làng này có ăn trộm đâu, thế mà giờ lại…Những tiếng bàn tán xôn xao của những người dân trong làng vang lên, rồi dần dần tan ra trong đêm khi họ lại bắt đầu lục tục kéo về nhà và không quên dằn m ạnh cánh cửa biểu hị sự nhục mạ đối với cô gái bé nhỏ đang nằm lê trên mặt đất.

Cố kéo thân xác bê bết máu về triền núi, Vũ Đồng nằm bẹp trên những nhánh cỏ đã khô héo vì thời tiết gía lạnh. Máu lại lần nữa hộc ra, nàng lắc đầu cười khổ, sao lại phải chịu cảnh thê thảm thế này. Nước mắt lăn dài trên gương mặt tái nhợt điểm thêm những nét bầm tím và những giọt máu đỏ tươi vương trên da thịt. Cảnh vật bây giờ đã trở nên nhạt nhòa…

Rùng mình một cái, Vũ Đồng nhìn vào 2 con cá rơi ra “ít nhất cũng còn giữ lại được…”, nàng tập tễnh đi về phía rừng, có lẽ phải bắt đầu kiếm một đia phương mới. Nơi đây đã không còn dung nạp nàng rồi. Tiếng cười eo éo vang lên từ p hía sau khiến nàng bất giác quay lại. Gương mặt béo mập của tên nhị công tử Ôn Thế Xương con trưởng làng đập vào mắt làm nàng khẽ nhíu mày. Hắn ở đây từ bao giờ

- Ơ kìa, tiểu cô nương có ý đi dâu? Chao ôi nhìn xem, gương mặt như hoa như ngọc sao lại trở nên tàn tạ thế kia? Chúng nó ra tay thật tàn nhẫn..

Bỏ ngoài tai những lời thừa thãi của hắn, nàng cố bước nhanh về phía tên nam nhân xa lạ đang bị thương nằm trong rừng. Ôn Thế Xương căn bản không để yên cho nàng, hắn kéo tay nàng, đôi mắt híp lại, ánh mắt này quen lắm, nó không khác gì ánh mắt thèm thuồng dơ bẩn của cái gã đã xô nàng xuống núi khi ấy. Vũ Đồng thoáng chốc rét run, nàng vùng tay ra và hướng về cánh rừng chạy bằng hết sức bình sinh có thể. Tiếng cước bộ nặng nề phía sau cho nàng biết, hăn đang đuổi theo. Gần đến nơi rồi. Xọet. cánh tay áo một bên bị lực kéo làm rách một mảnh, lộ ra cánh tay nhỏ trắng trẻo gầy gò. Vũ Đồng mất đà té nhào v ề phía trước. Tên béo mập Ôn Thế Xương nhân cơ hôi giữ chặt 2 chân của nàng rồi lấy thế nằm đè lên. Ánh mắt như con sói háu đói dán lên toàn thân làm nàng run rẩy. Nàng cố đẩy tấm thân ụch ịch của hắn ra nhưng không thể. Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt nhỏ kiều diễm của nàng l àm nàng thấy buồn nôn. Dùng h ết sức bình sinh, Vũ Đồng cắn thật mạnh vào bàn tay múp míp ấy, hắn hét lên như con heo bị thọc tiết, đôi mắt vằn máu, hắn xối xả giáng xuống gương mặt nàng những cái tát nảy lửa rồi hung hăng xé rách tấm y trang trên người nàng. Nàng hét lên đau đớn. Sự phẫn nộ thoát ra sau những tháng năm chôn vùi khiến gương mặt nàng càng thêm thống khổ. Không ai biết, có một đôi bạc thần nhìn ra, lãnh đạm mơ hồ tựa như không có cảm xúc khi chứng kiến hình ảnh ấy

Một tiếng gió rít lên bên tai, Vũ Đồng thấy thân thể tên Ôn Thế Xương bỗng run rẩy và từ từ rời ra khỏi người nàng. Ánh sáng kim loại lóe lên trên cái cổ đây thịt của hắn. Bóng đen cao lớn che khuất tầm mắt của nàng, sừng sững đứng đó từ bao giờ.

Giọng nói lạnh lùng rít qua kẽ răng làm Ôn nhị công tử run rẩy: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi hiếp đáp một cô nương yếu đuối như thế, còn gì là thiên lý”. Lúc này đây, tên Ôn Công tử càng thêm mềm nhũn, thân hình hắn đổ gục xuống, miệng lẩm bẩm: “ Tha…. Tha mạng, tiểu nhân chỉ muốn đùa với cô nương đây một lát, không có ý gì khác..”

“Ta không có kiên nhẫn nghe ngươi giải thích, ngươi muốn ta cắt cổ ngươi hay là để lại bàn tay dơ bẩn của ngươi”. Tên heo mập càng rống to, cả người hắn như quỳ rạp dưới mặt đất.

“Cút đi! Đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nào nữa”. Ôn Thế Xương như được chết đi sống lại, ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy về hướng làng.Đến lúc này Vũ Đồng m ới hoàn hồn nhìn lại ân nhân cứu mạng.

Một thân hắc y lương tử đang cúi xuống nhìn nàng. Đôi mắt đen và sâu thẳm, làn da ngấm mùi sương gió, đôi môi nghiêm nghị mím lại, mái tóc đen mượt mà được buộc gọn trên đỉnh đầu bay trong gió. Đó là hình ảnh đầu tiên về nam nhân mà về sau đã ngự trong lòng nàng.