Đường nét góc cạnh nhưng đôi đồng tử trong veo làm gương mặt dịu đi đi rất nhiều, đó là hình ảnh lần đầu tiên khi Vũ Đồng nhìn thấy hắc y nam tử. Hắn quay đi để lại sau lưng tiếng nói: “Cô nương nên cẩn thận, không thể gặp may lần sau đâu”. Tiếng nói trầm ấm làm nàng cảm nhận được sự quan tâm của đối phương! Quan tâm, đầy là người thứ 2 thật lòng với nàng như thế!

Hắn đi rất nhanh, cơ hồ như là lướt trên mặt tuyết đang vỡ vụn, Vũ Đồng chật vật ngồi dậy bám theo sau, chưa kịp lại gần, đã thấy người này quỳ xuống, cất tiếng vang vọng

-Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Đại Vương trách phạt

Tiếng nói tiếp theo cực kì quen thuộc, mỗi ngày nàng đều nghe được khi đem cơm đến đây

-Coi như là du ngoạn một lần, nhưng ta hi vọng không xảy ra thêm lần nữa, ngươi đã biết phải xử trí ra sao Trúc?

-Thuộc hạ đã giải quyết tất thảy, chỉ chờ Đại Vương định đoạt!

-Tốt, cũng đến lúc nên trở về rồi

Lời nói vừa dứt, một cỗ Huyết kiệu rực rỡ từ xa tiến lại, thân ảnh và cước bộ của những người mới đến rõ ràng không tầm thường, tiếng bước chân nhẹ như bay, thắt ẩn thoắt hiện vừa như đang ở nơi xa xôi, vừa như đang ở rất gần. Đồng loạt gần 10 huyết y nhân quỳ rạp dướt mặt đất, đồng thanh hô to

-Đại Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Mái tóc xõa dài bay trong gió tuyết, bạc môi khẽ nhếch, đuôi mắt dài cong cong cùng bộ dáng ung dung tự tại, phiêu phiêu dật dật toát lên khí chất đế vương bức người, lãnh mỵ nam tử tiêu sái hướng về huyết kiệu rồi khoát tay ra lệnh khởi hành. Người ngựa lập tức xuất phát, không thèm đoái hoài đến cô nương lạ mặt đang ngơ ngẩn đứng phía sau.

Vũ Đồng hoàn hồn, tất tả chạy theo, chưa bao giờ nàng da diết muốn hưởng thụ sự quan tâm và ánh mắt ấm áp của người ấy. Dồn hết sức lực lên đôi chân nhỏ, nàng chạy hết sức theo đám người phía trước, trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ, phải chỉ còn lai một ý nghĩ mãnh liệt: “Ta muốn được ở bên Trúc”

Đã băng qua cánh rừng nhỏ hướng về kinh thành…..bước chân vẫn đuổi theo không ngơi nghỉ, đây là lần đầu tiên, nàng muốn nắm bắt được hạnh phúc!

“Vẫn còn đuổi theo sao?”, Hắn không muốn quay đầu, thực sự là không dám, ngay khi chạm vào đôi mắt trong veo không vương bụi trần, hắn đã cảm thấy run rẩy, lần đầu tiên hắn có cảm giác như thế. Trở thành 1 trong 4 hộ vệ thân cận của Dục Hỏa Chiến Vương, tung hoành trên sa trường từ khi hắn còn là đứa bé 10 tuổi, bàn tay này đã chém giết biết bao nhiêu kẻ, đối mặt với sinh tử bao lần, vậy mà lần đầu tiên hắn biết cảm giác run rẩy trước tiểu cô nương xa lạ. Đôi mắt vẫn còn đọng nước nhìn hắn như xuyên thấu vào tận tâm can, cởi bỏ từng lớp từng lớp vách thép tường đồng mà hắn đã xây nên suốt mười mấy năm chinh chiến.

Tiếng bước chân vẫn vang lên, không phải là bên tai, mà như vọng vào trong tim hắn, hắn vẫn cẩn thận đếm từng bước của nàng. Vó ngựa dần trở nên chậm rãi, từ vị thế của người tiên phong, hắn đã ở vị trí cuối của đoàn người.

Đôi mâu đỏ tía ma mị nheo lại, đôi môi khinh bạc mím chặt khẽ nhếch lên kéo thành hình bán nguyệt trên gương mặt tuấn mỹ kinh người. Người ngồi trong Huyết kiệu tuyệt nhiên không bỏ qua những chi tiết dù là rất nhỏ bên ngoài. Ngón tay thon dài khẽ gõ gõ vào thành kiệu, bạch y rơi phóng đãng trên người để lộ ra bờ vai trần và khuôn ngực nhẵn nhụi rắn chắc.

-Đại Vương đang suy nghĩ gì? Có thể chia sẻ với ta được không?

Tiếng nói ngọt ngào mềm mại khẽ thánh thót bên tai lôi kéo suy nghĩ của Cô Nghịch Hàn trở lại. Bên cạnh, 1 trang hồng y nữ tử uyển chuyển nép vào lòng, tấm áo lụa mỏng không che nổi bờ vai trắng nõn và bầu ngực tròn đầy nở nang, gương mặt kiều diễm chà sát vào lồng ngực hắn. Cổ Nghịch Hàn nâng gương mặt mỹ nhân trong lòng lên ngang tầm mắt, hài lòng với sự nhiệt tình của nàng. Gương mặt trắng hồng, đôi môi mọng đỏ đầy đặn với những đường nét rõ ràng, ánh mắt mị hoặc gợi tình cùng thân hình mềm dẻo dựa sát vào người khiến hắn thực khoái hoạt.

-Ngươi muốn biết không Lan?

-Đại Vương thật không công bằng, Cúc cũng muốn biết Đại Vương đang nghĩ gì, tại sao chỉ hỏi Lan tỷ?

Tử y nữ tử bên cạnh chu đôi môi màu hồng cánh sen thơm ngát lên, tỏ ý giận dỗi, sau đó nũng nịu rúc vào lòng Cổ Nghịch Hàn. Nếu cô gái tên Lan sở hữu một vẻ đẹp kiều mị gợi tình giết chết trái tim và sự kiềm chế của tất cả nam nhân, thì Cúc cô nương như một đóa hoa thơm ngát đang ở giai đoạn khoe sắc tuyệt nhất. Đôi mắt to hơi xếch lên khiến gương mặt trở nên sắc sảo và tinh lanh, đôi môi nhỏ chúm chím khiến đối phương chỉ muốn lao vào cắn mút. Thực sự là một mỹ nhân khuynh thành. Cổ Nghịch Hàn ôm 2 giai nhân trong lòng cười sảng khoái! 1 là Đệ Nhất mỹ nhân Dục Hỏa Quốc, 1 là mỹ nhân khuynh thành của Tây Sương Quốc, biết bao người thèm khát cũng không có cơ hội diện kiến thế nhưng Cổ Nghịch Hàn lại đối với 2 nàng lại tùy nghi sủng hạnh. Danh tiếng Dục Hỏa Chiến Vương lan khắp thiên hạ, Dục Hỏa Quốc đã là một nước lớn, thế nhưng dưới triều đại của Dục Hỏa Chiến Vương đã trở thành nước đứng đầu trong 4 nước, khiến cho các nước khác phải e sợ mà hàng phục dưới chân, mỹ nhân trong thiên hạ muốn được vào cung làm nô tỳ hầu hạ cũng phải vượt qua bao nhiêu khổ ải chưa chắc đã thành công chứ đừng mơ tưởng nhận được ân sủng của Hoàng Đế Dục Hỏa Quốc, không phải chỉ bằng sắc đẹp, 2 nàng mới giành được sự sủng ái của vị Đế Vương nổi tiếng tàn bạo lãnh khốc và tuyệt tình, chính bởi vì 2 nàng ngoài là ái phi hậu cung còn là 2 hộ vệ thân tín xuất thủ nhập thần, mưu kế đa đoan Lan và Cúc trong tứ đại hộ vệ danh tiếng bất phàm.

Cổ Nghịch Hàn tựa tiếu phi tiếu nhìn ra bên ngoài huyết kiệu. Tuyết đã ngừng rơi. Mùa đông đã kết thúc để nhường chỗ cho sự ấm áp của nàng xuân dịu dàng, thế nhưng có làm cho tim hắn ấm áp hơn? Cái đó còn phải xem lại!