Lâm Trục Lưu ra khỏi Trấn Bắc vương phủ, thì đi cùng Tần Ly và Liễu Túc Uyên đến Bạch doanh.
Bạch doanh là quân doanh của đại tướng quân, cũng là đầu não của năm doanh, bởi vì Qua Tỏa trọng võ khinh văn, mà các doanh đều thiếu hụt người có tài tham mưu đa mưu túc trí, nên Tần Ly thường kéo quân sư phó tướng của các doanh khác đến doanh mình, bày binh bố trận xây dựng chiến lược, người nào người nấy bận đến mức chân không chạm đất.
Lâm Trục Lưu nhìn tình hình hiện tại của Bạch doanh, cũng cảm thấy lúc này nàng điều một mình Tiêu Mị ra khỏi đây quả thật hơi bi thảm. Mà hiện tại Liễu Túc Uyên đã đến, Bạch doanh cũng coi như được uống một viên định tâm hoàn, phải biết thành Qua Tỏa từ xưa đến nay, Liễu Túc Uyên chưa từng thất bại bất kỳ trận chiến nào.
“Liễu lão, gần đây Tiêu Mị có vẽ một bức bố trận đồ của thành Qua Tỏa, nhưng chỉ mới vẽ được một nửa, ta mang đến cho ngài xem thử nhé.” Lâm Trục Lưu lấy tấm bản đồ bày binh bố trận do Tiêu Mị vẽ ra, trải xuống nền đất cho Liễu Túc Uyên xem.
Lúc Liễu Túc Uyên trông thấy tấm bản đồ kia, nụ cười điềm đạm trên mặt lập tức tắt ngóm. Bình thường ông ấy vẫn luôn như vậy, ngày thường hòa ái dễ gần, nhưng khi giám quân lại rất nghiêm khắc, nghiêm túc cực kỳ.
Chỉ thấy ông ấy ngồi xuống, khuôn mặt già nua nhưng vẫn anh tuấn trầm tĩnh như mặt hồ, mái tóc hoa râm rủ xuống bờ vai. Một lúc lâu sau, ông ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trục Lưu, như vô ý hỏi: “Cái này do một mình Tiêu Mị vẽ à?”
Lâm Trục Lưu gật đầu: “Là do chàng ấy vẽ trong vòng nửa tháng, có lẽ cũng có sự giúp đỡ của Lý Lộc. Còn mấy người của doanh ta ta hiểu lắm, bảo họ đánh trận thì được, nhưng nếu bảo bày binh bố trận thì chi bằng bảo họ nấu tấm bản đồ lên ăn còn hay hơn.”
Liễu Túc Uyên cúi xuống nhìn tấm bản đồ kia một lúc, đoạn nói: “A Trục, Tiêu Mị là một kỳ tài.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, “Lúc mới đầu nhìn thấy tấm bản đồ này, ta cũng giật cả mình. Chi tiết của bố cục bày binh và phân tích các địa thế, sợ là cả Qua Tỏa này cũng không có ai hơn được chàng ấy. Ta biết Tiêu Mị dẫn binh rất giỏi, Tần Miêu Ngọc từng nói với ta, nếu ta và huynh ấy cùng dẫn một đội quân từ một ngàn binh sĩ trở lên, thì hai bọn ta sẽ không thể thắng được Tiêu Mị, ban đầu ta không tin, nhưng bây giờ thì tin rồi.”
Liễu Túc Uyên gật đầu, hân hoan nói: “Có cô và hắn ở thành Qua Tỏa, ta và lão Lê cũng yên tâm lui về.”
Liễu Túc Uyên thốt ra lời này, khiến Lâm Trục Lưu giật nảy mình, phải biết câu nói này, có nghĩa là đã mặc nhận nàng và Tiêu Mị là người kế nhiệm của vùng biên giới phía nam Đoan Nguyệt. Nàng vội vàng quay sang nhìn Tần Ly, nhưng không hề bắt gặp cảm xúc bất mãn trên mặt hắn.
Lâm Trục Lưu cảm thấy hơi khó xử, vội vàng đáp: “Liễu lão, Phong Mộ khuất phục nhiều năm như vậy, đến nay cũng không chịu dấy binh, thật sự khiến người ta khó mà tin được. Chúng dấy binh càng trễ, lòng ta càng khó yên.”
“Đây cũng là điều mà ta lo lắng.” Liễu Túc Uyên gật đầu, trầm giọng nói tiếp: “Theo tin tình báo của thám tử, hiện nay Phần Khâu thành đang hết sức giới nghiêm, thần thần bí bí không biết đang làm gì. Tướng lĩnh của Phong Mộ không có tên nào dễ xử, ví như tên Kiều Tất Tín kia, bị cô đánh bại bao nhiêu lần rồi? Nhưng người ta vẫn sống khỏe re, vẫn làm đại tướng quân như thường. Huống hồ lần này Hạ Lan Nhung Tương cũng đã đến Phần Khâu, nhưng không thấy có động tĩnh gì khác lạ, thật sự khiến người ta không thể lường được.”
“Không lường được thì khỏi lường, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt quân bị của mình, đợi đến khi chúng tiến đến thì nghênh chiến là xong. Chuẩn bị công tác phòng bị ổn thỏa, thì không sợ chúng tấn công.” Tần Ly chỉ vào tấm bản đồ, hào khí nói.
Liễu Túc Uyên thở dài một hơi, “Mong là như vậy đi.”
Dứt lời, ông ấy vùi đầu tiếp tục vẽ bản đồ, còn Tần Ly khẽ huých Lâm Trục Lưu một cái, thì thầm bên tai nàng: “A Trục, muội ra đây với ta một lát.”
Lâm Trục Lưu ngơ ngác, nhưng lập tức thả cây bút đỏ trong tay xuống, đi ra khỏi lều trướng với hắn.
Lâm Trục Lưu đi theo Tần Ly một lúc, thì tới ngoài doanh trướng của Bạch doanh.
Tần Ly chọn một góc vắng vẻ rồi dừng lại, hỏi thẳng nàng: “A Trục, có phải muội sợ lời ban nãy Liễu Túc Uyên nói khiến ta không phục không?”
Lâm Trục Lưu không ngờ rằng hắn lại thẳng thắn đến vậy, chỉ đành gật đầu.
Tần Ly nhìn nàng, cười nói thẳng: “A Trục, ta là phó tướng của đại ca muội, hiện nay có thể ngồi lên vị trí đại tướng quân này, thứ nhất là do được đại ca muội cất nhắc, thứ hai là do muội thân là nữ tử, hơn nữa lại không tranh giành.”
Lâm Trục Lưu thấy hắn khiêm tốn như vậy, vội vàng đáp: “Không phải thế đâu, đại ca cất nhắc nhiều người như vậy, nhưng đại tướng quân thì chỉ có một mình huynh, huống hồ tuy ta không tranh giành, nhưng quả thật cũng không có bản lĩnh để ngồi lên vị trí đại tướng quân này.”
“Người nhà Lâm gia các muội khi nào cũng vậy, lúc nào cũng nghĩ người khác đã làm những gì, nhưng lại không nghĩ đến chuyện bản thân mình đã vì người khác mà làm những gì. Đại ca muội cũng vậy, mà muội cũng vậy.” Tần Ly lắc đầu, cười nói với nàng: “A Trục, trước giờ ta chưa từng nghĩ bản thân mình có thể làm Trấn Nam vương, trước đây ta vẫn một mực tiến cử muội với Lê lão tướng quân. Nhưng Lê lão tướng quân chê hai chúng ta có võ nhưng không có văn, nên cứ luôn lo lắng chuyện này mãi.”
“Ông ấy cũng từng nhắc chuyện này với ta.” Lâm Trục Lưu gật đầu, “Ta quả thật vẫn chưa đủ trình để làm Trấn Nam vương, dẫn dắt một doanh thì ta còn làm được, nhưng thống lĩnh tam quân, ta cũng biết bản thân không đến tầm cỡ ấy.”
“Ta có khác gì đâu.” Tần Ly cười, nói thẳng: “A Trục, muội hiểu ta mà, ta cũng biết bản lĩnh của mình đến đâu. Ta vẫn luôn hy vọng vị trí Trấn Nam vương do người của nhà họ Lâm tiếp quản, nay Tiêu Mị cũng coi như là người của nhà họ Lâm muội rồi, nếu y nhậm chức cũng coi như kết thúc mối bận tâm này của ta. Ta không hề có bất kỳ vướng mắc gì cả.”
“Tần Ly… huynh….”
“Những lời vừa rồi của ta câu nào câu nấy đều xuất phát tự đáy lòng, những chuyện khác ta cũng không nói nhiều nữa. Hai ta bây giờ cứ cố gắng canh giữ thành Qua Tỏa, tuy chuyện Tiêu Mị đang làm hiện tại ta không hiểu gì mấy, nhưng y cũng có đạo lý của riêng y. Chỉ cần không để mất thành, những chuyện khác Tần Ly ta sẽ không để bụng.”
Lâm Trục Lưu gật đầu với hắn, khẽ đấm một cái lên đầu vai hắn, rồi hai người đi vào trong doanh trướng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngoài trời tối đen như mực, những người bận rộn trong Quân Cơ doanh chưa nghỉ ngơi phút nào.
Bởi vì sức khỏe hiện tại của Lâm Trục Lưu, nên Liễu Túc Uyên bảo nàng mỗi tối trở về nghỉ ngơi. Lâm Trục Lưu cũng không khước từ, sắp đến giờ Hợi, nàng đặt bút xuống, đánh tiếng với Liễu Túc Uyên rồi đứng dậy rời khỏi Quân Cơ doanh.
Ánh trăng đêm nay vằng vặc, vừa to vừa tròn trông hệt như chiếc mâm bạc. Ánh trăng ở thành Qua Tỏa đẹp nhất cả Đoan Nguyệt, trăng rằm vừa to vừa sáng, dường như chỉ cần vươn tay là có thể hái xuống.
Lâm Trục Lưu nheo mắt ngẩng đầu nhìn lên không trung, nàng không trở về Trấn Nam vương phủ, mà chầm chậm ra khỏi thành.
Tiêu Mị cắm trại ở Ca Khâu cổ đạo, đang cùng với một số tướng sĩ Lam doanh nghiên cứu thuốc nổ ở bình nguyên bên cạnh cổ đạo. Lâm Trục Lưu vốn cảm thấy bản thân không nên đến quấy rầy y, nhưng dạo này không biết cớ làm sao, mới nửa ngày không gặp đã nhớ mong da diết, thế là nàng đến.
Tiêu Mị không ở trong doanh, Lý Lộc nói với nàng là y đã cưỡi ngựa ra ngoài rồi, còn đi đâu thì y không nói với họ.
Lâm Trục Lưu hơi rầu rĩ, đang định quay về, thì trông thấy một bóng dáng quen thuộc trên tảng đá lớn ngoài Ca Khâu cổ đạo.
Tiêu Mị đang ngồi đến tảng đá ấy, y mặc một bộ đoản sam màu trắng, không cột tóc, mái tóc màu nhạt đang bay lượn trong làn gió.
Nàng xuống khỏi lưng Nam Phong, lặng lẽ nhảy vọt lên đó, thì thấy trong tay Tiêu Mị đang cầm một khối bích ngọc màu trắng ngà, trên đó khắc hai chữ “Hạ Lan”.
Phải rồi, Lâm Trục Lưu quên mất, Tiêu Mị là con trai của Hạ Lan Hồng, là hoàng tử của Phong Mộ.
“Tiêu ca.” Lâm Trục Lưu gọi y một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh y.
“A Trục, sao lại đến đây? Nơi này gió lớn, nàng đến đây không thích hợp.” Tiêu Mị nhìn thấy Lâm Trục Lưu, vội vàng cởi chiếc áo khoác trên vai xuống, cuộn chặt lấy nàng.
Lâm Trục Lưu thấy y căng thẳng, thì cảm thấy hơi buồn cười nói: “Nào có mong manh dễ vỡ đến vậy? Ngày xưa hồi mẫu thân mang thai ta, còn lên Nhung sơn rèn được một binh khí cực kỳ lợi hại cho cha ta nữa kìa.”
Tiêu Mị cũng cười: “Nàng đấy, không biết chăm sóc bản thân gì cả.”
“Chẳng phải chàng cũng thế ư.” Lâm Trục Lưu hiếm khi cười lém lỉnh, khiến Tiêu Mị nhìn mà ngẩn ngơ. Nàng nhân cơ hội ôm lấy hông y, tựa vào y hỏi: “Tiêu ca, tuy chàng lớn lên ở Đoan Nguyệt, nhưng chung quy cũng vẫn là hoàng tử của Phong Mộ, để chàng khai chiến với huynh trưởng của mình…”
Nói đến đây, Lâm Trục Lưu không nói gì nữa. Tiêu Mị cũng không tiếp lời nàng, chỉ nheo mắt nhìn ngắm đại mạc hoang vu.
Y vẫn luôn giấu kín tâm tư hơn Lâm Trục Lưu nhiều, thỉnh thoảng Lâm Trục Lưu cũng không hiểu được y đang nghĩ gì, nếu không phải như vậy, thì lần trước lúc binh biến, nàng cũng sẽ không hoài nghi y.
“A Trục, thật ra tối qua ta đã mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân không gặp được nàng.” Tiêu Mị một tay choàng qua vai nàng, một tay kia lật qua lật lại miếng bích ngọc kia, nói: “Trong mộng ta vẫn luôn ở đế đô, sau đó không cam tâm làm ẩn vũ dưới trướng của Phong Lăng Vận cả đời, Hạ Lan Nhung Tương lại hứa hẹn với ta một số chuyện, nên ta đã trở về Phong Mộ. Sau đó, ta theo Hạ Lan Nhung Tương cùng xuất binh đồ sát thành Qua Tỏa, gặp nàng trên chiến trường, khi ấy ta nghĩ: Ồ, đây là nữ tử nhiều năm trước từng cứu ta một mạng ở biên giới Ẩn Vu, nữ tử duy nhất trong lòng ta, nay ta phải giết nàng.”
Lâm Trục Lưu nghe y nói vậy, chợt sửng sốt. Nàng trước chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đọ giáo so gươm với Tiêu Mị, nếu Phong Lăng Vận không phái Tiêu Mị đến Qua Tỏa, có lẽ họ thật sự sẽ là tướng tĩnh của hai quân đối địch, trên chiến trường chém giết lẫn nhau ngươi chết ta sống.
Nàng… Tiêu Mị… chém giết lẫn nhau…
Lâm Trục Lưu nghĩ đến đây, lồng ngực căng tức.
“Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không?” Tiêu Mị nhìn nàng đang cau chặt hàng mày, cảm thấy nàng của hiện tại vừa ngỡ ngàng vừa yếu đuối, y siết nàng vào lòng, đoạn nói: “Ta cũng vậy, chỉ cần nghĩ đến việc đối đầu với nàng, cho dù không phải chém giết lẫn nhau, thì ta cũng đã cảm thấy đau đớn không thôi. Vậy nên ta nghĩ, may mà, may mà ta đã đến thành Qua Tỏa, may mà nàng không ghét bỏ ta, may mà nàng bằng lòng ở bên cạnh ta, may mà nàng đối xử với ta tốt như vậy.”
Lâm Trục Lưu lắc đầu nguầy nguậy, nàng không biết nên giải thích với Tiêu Mị thế nào, không phải nàng không “ghét bỏ” y, mà bởi vì y quá tốt, tất cả mọi thứ ở y đều giống như thuốc phiện khiến nàng mê mẩn, khiến nàng yêu đến mức không có lối về.
Nàng cau mày, nói với y: “Tiêu ca, thám tử gửi tin về, Hạ Lan Nhung Tương đã đến Phần Khâu thành, nếu như phải chiến, chắc chắn hắn sẽ đích thân xuất chinh. Tâm tính chàng thế nào trong lòng ta hiểu rõ, dù sao thì Hạ Lan Nhung Tương cũng là đại ca ruột cùng cha khác mẹ của chàng, chàng…”
Lâm Trục Lưu nhắm mắt, nàng quả thực cảm thấy Tiêu Mị đã phải chịu quá nhiều giày vò và đau khổ, về cả tinh thần và thể xác. Bây giờ lại bắt y phải chỉa mũi kiếm về phía một trong những người thân ít ỏi còn sót lại trên đời này của mình, Lâm Trục Lưu thật sự không hiểu tại sao ông trời lại hành hạ một người tốt như y.
“Những chuyện này ta đã biết rồi. A Trục, ta không sao, ta ổn lắm.” Tiêu Mị hôn một cái lên trán nàng như an ủi, dịu dàng nói: “Thật ra hôm trước Hạ Lan Nhung Tương từng gửi thư cho ta, hắn bảo ta dẫn nàng đến Phong Mộ, thì sẽ cho chúng ta một khoảng đất phong để sống yên ổn.”
Lâm Trục Lưu nằm trong lòng y gật gù, nàng biết Tiêu Mị sẽ không trở về. Tất cả những gì nam nhân này làm đều không phải là vì bản thân y, mà là vì nàng. Nàng cũng biết như vậy rất đáng khinh, nhưng nếu Tiêu Mị nhất quyết muốn trở về Phong Mộ, chỉ cần không bảo nàng phải xuất binh đến Qua Tỏa, nói không chừng nàng sẽ thật sự cùng y rời khỏi Qua Tỏa. Bởi vì bắt nàng rời bỏ người đàn ông này, nàng sẽ chết mất.
Nhưng nàng biết Tiêu Mị nhất định sẽ ở lại cùng nàng, vậy nên nàng không nói gì cả, nàng sẽ không chủ động nói bằng lòng cùng Tiêu Mị trở về cố hương của y, bởi vì nàng không nỡ rời bỏ thành trì Qua Tỏa này. Nàng chỉ sẽ đợi Tiêu Mị nói với nàng, sẽ ở lại vì nàng, sẽ đối đầu với đại ca của y.
Lâm Trục Lưu rất ghét bản thân mình như vậy, ích kỷ đến cùng cực.
Dẫu vậy Tiêu Mị không hề biết nỗi hổ thẹn trong lòng nàng, chỉ vỗ khe khẽ lên lưng nàng, vuốt làn tóc đen nhánh đang xõa trên vai nàng, luyến tiếc không nỡ rời tay: “A Trục, ta đã hồi âm cho Hạ Lan Nhung Tương, nếu Phong Mộ không gây chiến, ta sẽ cung kính gọi hắn một tiếng đại ca. Nếu như gây chiến, Tiêu Mị thề chết cũng sẽ bảo vệ nữ tử ta yêu và cố hương của nàng ấy.”
Y ngoảnh đầu nhìn về phía thành Qua Tỏa, khẽ thì thầm: “A Trục, có thể nắm tay nàng đến già, là điều tuyệt vời nhất mà đời này ta không thể tưởng tượng nổi, ta không cho phép bất kỳ người nào phá hoại cuộc sống này.”
- Shen dịch -