Trời đã mưa năm ngày liên tục, nước trên hồ Minh Châu sắp tràn ra khỏi bờ, cát vàng của mạc bắc cũng bị ngâm đến mức bấy nhầy. Đã rất nhiều năm Qua Tỏa không mưa lớn thế này.
Không phải điềm báo tốt nhỉ…
Liễu Túc Uyên nhìn bầu trời xám xịt, hàng mày càng lúc càng cau chặt.
Dạo gần đây họ vừa chỉnh đốn quân ngũ, vừa sắp xếp các binh sĩ vào đúng vị trí sở trường của họ, đào chiến hào, xây gò cát, không ngày nào được thảnh thơi.
Nhưng không thấy Phần Khâu có bất kỳ động tĩnh gì, mặt hồ Minh Châu dường như cũng sóng yên biển lặng, tuy vậy không một ai hay biết dưới mặt hồ yên ả này, có hay chăng đã âm thầm tạo ra một vòng xoáy khổng lồ, chỉ đợi cuốn gọn tất cả bọn họ vào trong đó.
“A Trục, mấy hôm nay ta cứ cảm thấy trong lòng bất an, hình như Qua Tỏa sắp có chuyện lớn xảy ra.” Liễu Túc Uyên nói.
Lâm Trục Lưu cười gượng với ông, trong lòng nàng cũng có khác gì đâu, nhưng hiện tại ngoài chỉnh lý quân bị, thì nàng không nghĩ ra được biện pháp nào khác nữa. Các tướng sĩ đế tọa phái đến đều đã sắp xếp ổn thỏa, thứ mọi người chờ đợi dường như chỉ là một trận chiến như lẽ tất nhiên phải xảy ra mà thôi.
Ngay tại lúc sóng yên biển lặng này, bỗng có một thân ảnh cao ráo lẻn vào Quân Cơ doanh.
Người đang thảo luận thì thảo luận, người đang vẽ bản đồ thì vẽ, hình như còn có tướng lĩnh ra ngoài thám thính địa hình, không một ai để ý vào lúc này trong doanh đã có thêm sự xuất hiện của một người khác.
Sau khi người nọ đi vào doanh trướng thì nhìn chằm chằm Lâm Trục Lưu, nhìn nàng đang bàn luận bày binh bố trận với Liễu Túc Uyên, nhìn nàng cầm bút khoanh tròn lên tấm bản đồ. Bụng nàng đã hơi lộ rõ, song vóc dáng vẫn chưa thay đổi vì mang thai, trái lại toát lên một hương vị khác xưa.
“A Trục…” Người kia nhìn nàng rất lâu, cuối cùng không kìm được gọi tên nàng.
Lâm Trục Lưu ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thì trông thấy gương mặt như bạch ngọc của Khương Tề.
“Tiểu hầu gia.” Lâm Trục Lưu gật đầu với hắn, xét thấy trước đây hắn từng buông lời nhục mạ Tiêu Mị nhiều lần, nên nàng quả thực không muốn thể hiện thái độ hòa nhã với hắn.
“A Trục, ta đã gặp Tiêu Mị rồi.” Khương Tề đi thẳng vào vấn đề, ngược lại không giống với tác phong thường ngày của hắn lắm.
Lâm Trục Lưu khựng lại, muốn nghe hắn nói tiếp. Nhưng hình như Tề Phong chỉ muốn báo cho nàng biết vậy, còn Lâm Trục Lưu lại không hiểu tại sao hắn lại chạy đến địa bàn của Bạch doanh, đặc biệt nói với nàng chuyện này, thế là nàng hỏi: “Ngươi gặp Tiêu Mị, rồi sao nữa?”
“A Trục, mặt của hắn đã đến nông nỗi kia rồi, chẳng lẽ nàng vẫn cần hắn ư?”
Lâm Trục Lưu sầm mặt, kéo cánh tay hắn lôi xộc ra ngoài doanh trướng của Bạch doanh.
Ngoài trời đang mưa, Lâm Trục Lưu cầm ô dẫm trên lớp bùn ướt rượt, đôi quân ủng làm bằng da bị bùn ngấm lên tận mắt cá. Nàng nhìn lướt qua Khương Tề, thấp giọng nói: “Tiểu hầu gia, những chuyện khác ta không muốn nói nhiều, chỉ mỗi thân phận hiện tại của Tiêu Mị thôi, ngươi cũng phải tôn kính gọi chàng một tiếng Tĩnh Nam hầu.”
Khương Tề giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, cười giễu nói: “Hắn mà là hầu gia cái gì chứ, chẳng qua là gã nam nô mượn nàng để trèo lên thôi.”
“Ngươi chẳng qua chỉ là tên bất tài mượn cha ngươi để tác oai tác quái mà thôi, có tư cách gì mà nói chàng ấy?” Ánh mắt Lâm Trục Lưu rét lạnh.
Khương Tề không ngờ nàng sẽ nói vậy, nhất thời sửng sốt, sau đó đỏ bừng mặt.
“Khương Tề, ngươi đang đố kỵ với chàng ấy. Ngươi đố kỵ với tài năng của chàng, đố kỵ với địa vị của chàng trong quân, đố kỵ vì chàng có được tất cả. Có điều thứ vô dụng nhất trên thế gian này là đố kỵ, thứ hủy hoại con người nhất cũng là đố kỵ.”
“Ta có gì mà phải đố kỵ với hắn! Kẻ địch đang ở trước mắt, hắn không cống hiến bất kỳ điều gì vì quân doanh, mà trốn ở đại mạc phía nam làm cái thuốc nổ quái quỷ gì đấy. Đó là cái khỉ gì? Trên chiến trường có tác dụng gì chứ? Đến Ẩn Vu một chuyến, sợ đến nỗi mất mật luôn rồi hả!” Khương Tề dứt lời, nhảy lên ngựa, hùng hổ nói với Lâm Trục Lưu: “A Trục, ta muốn cho nàng biết, ai mới thực sự là người xứng đáng để nàng trao gửi tấm chân tình, ai mới là người dám làm mọi chuyện vì nàng!”
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa phóng như bay về phía Lục doanh.
Lâm Trục Lưu thấy hắn đi về phía Lục doanh, đoán rằng có lẽ Phương Tự sẽ trông chừng hắn, không để hắn làm càn, nàng thở dài một hơi, vén mành trướng đi vào bên trong.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vùi đầu bày binh bố trận, chớp mắt đã trôi qua nửa tháng. Bởi vì có sự hỗ trợ đắc lực của Liễu Túc Uyên, những người đa mưu túc trí trong quân đã trù tính sắp xếp tổng thể cách bày bố binh lực từ khắp núi non trùng điệp cho đến kênh rạch sông ngòi của Qua Tỏa.
Khiến các tướng sĩ của Qua Tỏa không thể ngờ tới là, Phần Khâu không hề có bất kỳ động tĩnh gì trong khoảng thời gian trước sau hơn một tháng, thậm chí ngay cả một lần đến tập kích cũng không nốt, điều này càng khiến mọi người lo lắng rằng sẽ có cơn sóng to gió lớn sau những chuỗi ngày bình an yên ả. Thế là chúng tướng sĩ Qua Tỏa mỗi ngày đều hết sức đề cao cảnh giác, sợi dây thừng trong lòng vốn đang được kéo căng lúc này gần như đã không thể chịu thêm bất kỳ sức nặng, như muốn đứt đến nơi.
Hôm nay, trong Bạch doanh chỉ có Lâm Trục Lưu, Tề Phong và Liễu Túc Uyên đang bận bịu, Lê Vệ đã đi áp tải vũ khí đến Bắc Ly quan, Tần Ly lên Nhung sơn, Phương Tự đen đủi vẫn đang phải phụng mệnh chăm coi tiểu hầu gia Khương Tề.
Trong doanh yên ắng tĩnh mịch, mành trướng bỗng bị ai đó vén lên.
“A Trục.” Người đến khẽ gọi một tiếng, Lâm Trục Lưu không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Tiêu Mị, nhưng vẫn không thể kiềm được mà ngẩng đầu lên.
Bất luận làm gì, chỉ cần có Tiêu Mị ở bên cạnh, thì tầm mắt của nàng không thể dời sang nơi khác. Trước đây là vậy, dạo này càng nghiêm trọng hơn, điều này khiến nàng không nén được cảm thấy rầu rĩ, tại sao nhìn hoài nhìn mãi người này mà vẫn không thấy chán cơ chứ…
Chỉ thấy Tiêu Mị đi đến bên cạnh nàng, chẳng nói chẳng rằng, ôm nàng vào lòng, coi Liễu Túc Uyên bên cạnh như không khí.
“Tiêu Mị…” Lâm Trục Lưu cười, nâng cằm y lên ngắm nghía tỉ mỉ.
Chỉ thấy dưới hàng mi dày rậm cong vút của y hơi thâm quầng, có lẽ là do bị mất ngủ nhiều ngày. Vết bỏng trên mặt y đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn lưu lại vết sẹo sâu có nông có, có điều… vẫn rất gợi cảm…
Lâm Trục Lưu cười cười, nhón mũi chân hôn một cái lên trán y.
“Hai đứa quỷ quái các ngươi không biết xấu hổ à, coi lão già ta chết rồi phỏng?” Liễu Túc Uyên gõ cây chút đỏ lên nghiên mực, thờ ơ lên tiếng.
Tiêu Mị nghe ông nói thế thì hơi ngượng ngùng, còn Lâm Trục Lưu không hiết thẹn thùng là gì, ôm lấy cổ Tiêu Mị nói: “Ta với Tiêu ca lâu ngày không gặp, đương nhiên là nhớ mong da diết, không giấu không giếm, là bởi vì không coi ngài là người ngoài đấy.”
“Tiểu quỷ chết tiệt!” Liễu Túc Uyên bật cười thành tiếng.
Chính lúc này, bỗng thấy một binh sĩ Lục doanh vội vàng vén mành lên, chạy xộc vào.
“Tướng quân! Tướng quân! Tiểu hầu gia xảy ra chuyện rồi!”
Lâm Trục Lưu quay phắt người lại, nhưng không ngắt lời hắn, lắng nghe hắn nói tiếp: “Tướng quân! Không biết vì cớ gì hôm nay tiểu hầu gia lại muốn đến Bắc Ly quan, Phương tướng quân bèn phái một đội nhân mã của Lục doanh đi theo ngài ấy. Nhưng mới đi được nửa đường, thì bỗng thấp thoáng trông thấy chiến thuyền của binh sĩ Phần Khâu trên hồ Minh Châu, có mấy chiếc thuyền nhỏ đã cập bến rồi, còn thuyền lớn thì vẫn ở đằng xa…”
Lâm Trục Lưu chưa nghe hắn nói hết lời, đã cầm roi Nhung Dữ đứng dậy, nói với Tề Phong bên cạnh: “Tề Phong, ra ngoài chỉnh lý lại tất cả kỵ binh của Lam doanh và Tử doanh, đến bãi cỏ. Bảo A Tài thả chim ưng ra, thứ nhất thông báo Lê Vệ quay trở về, thứ hai thông báo cho những binh sĩ đang mai phục ở chiến hào gần bãi cỏ chuẩn bị nghênh chiến!”
Dứt lời nàng khoác áo choàng màu đỏ tươi lên người, đi ra khỏi doanh trướng, cưỡi lên Nam Phong chạy như bay về phía bãi cỏ.
Đội kỵ binh tinh nhuệ của Tử doanh và Lam doanh đi theo sau lưng nàng, Lâm Trục Lưu cũng không biết rốt cuộc Khương Tề gặp phải bao nhiêu người, hơn nữa binh sĩ ban nãy trở về báo tin có nói thấp thoáng trông thấy đội thuyền chiến từ xa, còn về số lượng bao nhiêu trong lòng nàng không hề nắm chắc.
May mà đã đào xong chiến hào từ nhiều ngày trước, lắp đặt xong cung nỏ cơ quan và máy ném đá, cũng đã sắp xếp binh sĩ ở gần bờ hồ Minh Châu. Nhưng Hạ Lan Nhung Tương cuối cùng cũng có hành động, lần này chắc chắn hắn có chuẩn bị mà đến, không ai biết hắn sẽ tạo nên công kích thế nào đối với Qua Tỏa.
Lâm Trục Lưu cau mày, thúc ngựa càng lúc càng nhanh, chẳng màng Tề Phong phía sau nhắc nhở: “Thủ lĩnh, cẩn thận thân mình, chậm một chút!”
Lâm Trục Lưu vừa đến bãi cỏ, thì thấy Tề Phong dẫn theo một đội nhân mã của Lục doanh, đang quần nhau với đội quân tiên phong của Phần Khâu.
Khiến nàng ngạc nhiên là, vốn tưởng rằng Tề Phong chưa từng luyện võ, không ngờ hắn dùng song đao trông cũng ra hình ra dạng phết.
Công phu này… tuy còn cách chủ soái xa lắc xa lơ, nhưng chắc hẳn không thua Diêu Hỏa phó tướng của Tần Ly đâu nhỉ…
Lâm Trục Lưu nheo mắt nhìn hắn, khóe miệng vương ý cười, đứa trẻ này tuy hơi ngây thơ, nhưng nói không chừng là người tài có thể tôi luyện, có điều hiện tại vẫn thiếu một chút. Nếu để hắn gặp phải bất trắc tại đây, thì quả là đáng tiếc.
Lâm Trục Lưu nghĩ vậy, thì hét lên với hắn: “Khương Tề! Lùi về phía sau!”
Khương Tề nghe thấy tiếng của Lâm Trục Lưu, nhưng không chịu ngoảnh đầu lại, chỉ cười cười rồi vung tay giết thêm hai gã bộ binh nữa.
“Tiểu tử chết tiệt này…” Lâm Trục Lưu cau mày, thấy binh sĩ của Phần Khâu lên bờ càng lúc càng đông, nhân mã Lục doanh đang bảo vệ hắn cũng đông đủ, nhất thời yên tâm, siết chặt dây cương đợi kỵ binh của Hồng doanh và Tử doanh đến, sắp xếp họ vào trong chiến hào đã đào sẵn.
Chuẩn bị xong xuôi, Lâm Trục Lưu tùy tiện vung tay, đội cung nỏ của Tử doanh phóng ra mấy trăm mũi tên, bắn ngã toàn bộ binh sĩ Phần Khâu xung quanh Khương tiểu hầu gia.
Hôm nay màn sương trên hồ Minh Châu khá dày, chỉ có thể nhìn rõ tình hình trên mặt hồ trong vòng mười trượng.
Binh sĩ tiên phong của Phần Khâu vốn không nhiều, đã bị Khương Tề và cung thủ nấp dưới chiến hào tiêu diệt hết bảy tám phần. Mấy người Lâm Trục Lưu chỉ đến hốt cú chót mà thôi. Nhưng vì sương mù dày đặc không thể nhìn thấy lực lượng phía sau thực hư thế nào, Lâm Trục Lưu cảm thấy hơi căng thẳng, lại thấy Khương Tề đang đứng bất động đằng kia, vội vàng hét lên với hắn: “Khương Tề, mau lăn lại đây!”
Khương Tề xoay người, cười toe toét, nói: “A Trục, sao thế?”
Đại địch trước mắt, Lâm Trục Lưu nào có tâm trạng lý luận với hắn, chỉ nói: “Được rồi, ngươi lợi hại, mau quay lại đây.”
Nhưng chính vào lúc này, bỗng nghe thấy tiếng xé gió rền vang đáng sợ, Lâm Trục Lưu ngước nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một điểm tròn tròn lấp lánh phát sáng nom hệt như mặt trời trong màn sương mù dày đặc, càng lúc càng to.
Lâm Trục Lưu thầm nhủ đây là cái quái gì vậy? Song thấy điểm tròn phát sáng kia càng lúc càng tiến lại gần, hóa ra là một viên đạn khổng lồ rực lửa! Viên đạn mang theo kính lực của đốm lửa khổng lồ, phóng thẳng về phía bãi cỏ.
“Khương Tề! Chạy mau!” Lâm Trục Lưu trợn trừng mắt nhìn về phía Khương Tề, thét lên thất thanh.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt vốn trắng như bạch ngọc đang vương ý cười của Khương Tề, bị nuốt chửng vào trong màn khói dày đặc, tiếng động đinh tai nhức óc kia khiến cả thế giới gần như tạm dừng trong phút chốc.
- Shen dịch -