Lý Tu Viễn cười giải thích:
- Ta cũng đâu có cho không các người, sau khi thủy yêu chết đã để lại vảo vật, coi như một vạn lượng bạc này là các ngươi bán bảo vật cho ta. Ta sẽ phân phát năm ngàn lượng cho từng nhà, năm ngàn lượng còn lại giúp thôn Đại Hồ tu kiến phòng ốc, mua sắm bò dê, còn xây thêm bốn ngôi miếu Lôi Công cho các người. Các người đừng từ chối, bằng không bảo vật ta sẽ không lấy đâu.
Nói xong Lý Tu Viễn xòe bàn tay ra để mất vị thôn lão nhìn viên Tị Thủy Châu kia.
- Thứ này hẳn không đáng chừng đó tiền đâu. Hơn nữa Lý công tử lại có đại ân đại đức với chúng ta, đưa hạt châu nhỏ này cho ngài cũng là chuyện thường.
- Đúng vậy, thứ này mua trên đường cùng lắm là mười lượng bạc, vậy mà ngài đưa cho chúng ta một vạn lượng, ngày đừng có lừa đám lão đầu này.
Thôn lão cố chấp vô cùng, nói gì cũng không chịu nhận hỗ trợ từ Lý Tu Viễn.
- Nói thế nhưng các vị cũng phải vì thôn dân mà nghĩ lại. Hắc yêu làm loạn nhiều năm thôn dân nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa ta đã đồng ý với Lôi Công sẽ tu kiến miếu thờ, hàng năm tế tự cho họ. Việc tế tự ta khó lòng trực tiếp thực hiện, chỉ có thể nhờ thôn dân thôn Đại Hồ mà thôi, việc tu kiến miếu thờ, mua sắm heo bò dê đều càn tiền, tất nhiên ta phải bỏ ra khoảng nảy rồi.
Lý Tu Viễn nghĩ ra một cái lý do rồi nói.
Chuyện thần linh không phải thứ mấy thôn lão này có thể từ chối.
Quả nhiên khi nhắc tới Lôi Công, mặt mày thôn lão tràn ngập thần sắc sợ hãi, chẳng dám phản bác.
- Lý công tử mời đến Lôi Công tru yêu cũng vì thôn Đại Hồ, dù xây miếu thờ tế tự cũng phải do chúng ta lo liệu, sao có thể để Lý công tử tốn kém.
Nhóm thôn lão suy nghĩ một chút vẫn không chịu đáp ứng.
Lý Tu Viễn lại nói:
- Hiện tại thôn dân đều nghèo đói, biết bao giờ mới xây xong miếu thờ Lôi Công…
Sau một hồi lâu lấy chuyện tế tự và xây miếu ra thuyết phục, thôn lão mới miễn cưỡng nhận số bạc này.
Dù một vạn lượng không nhiều nhưng chia cho mỗi hộ cũng được trê trăm lượng. Có thể nói số bạc này thôn dân phải để dành mấy chục năm mới có, trừ chuyện này ra thì phần còn lại dùng để sữa sang phòng ốc, xây dựng miếu thờ và mua gia súc. Chỉ cần không có việc ngoài ý muốn xảy ra, thôn Đại Hồ sẽ vui vẻ phồn vinh, náo nhiệt vô cùng. Một vạn lượng bạc giúp thôn dân sống tốt hơn thì không coi là nhiều. Sau khi nói chuyện xong, chuyện phân phó thế nào đều do thôn lão chủ trì.
Lý Tu Viễn ở lại Đại Hồ thôn thêm một ngày, bái tế lão thôn trưởng đã mất, sau đó kể chút chuyện tình ngoài thôn mà hắn biết. Đợi đến lúc mặt trời lặn liền rời khỏi cùng đám hộ vệ Thiết Sơn.
Trong lúc đi thôn dân đứng phía sau đưa tiễn.
- Ân công lên đường bình an.
- Về sau có rảnh ân công nhớ tới thường xuyên a.
- Tạ ơn ân công trừ bỏ yêu quái cho thôn Đại Hồ chúng ta, báo thù cho nhi tử ta.
Có người kích hô to, có người lưu luyến không rời, có người quỳ xuống đất dập đầu đưa tiễn.
Lý Tu Viễn muốn nói vài lời cáo biệt nhưng lời tới khóe miệng vẫn lắc đầu không nói, chỉ phất tay từ nơi xa.
- Đi thôi.
Hắn cưỡi Ngọc Sư Tử, khe khẽ thở dài.
Cho đến khi đã rời khỏi thôn đi trên đường lớn, thôn dân mới không đuổi theo.
Bất quá lúc này ở nơi gần đó có một thiếu niên ăn mày chẳng biết đã chờ từ lúc nào.
- Tiểu Can Tử, sao ngươi lại ở chỗ này?
Lý Tu Viễn sửng sốt một chút.
Tiểu Can Tử không nói lời nào mà chỉ mím môi chạy tới, lấy gương đồng trân quý kín đáo đưa cho Lý Tu Viễn rồi quay đầu rời đi, dường như muốn cho Lý Tu Viễn món bảo vật này.