Lý Tu Viễn thật sự rất mệt.
Từ khi tới thôn Đại Hồ hắn chưa ngơi nghỉ được lúc này, bây giờ hắc ngư đã được diệt trừ, oan hồ cũng đi đầu thai hết, có thể nói hết thảy phong ba đều đã được dẹp yên, vì thế Lý Tu Viễn an tâm mà ngủ thiếp đi.
Đến xế chiều ngày hôm sau, hắn mới tỉnh dậy.
Lý Tu Viễn không thức vì ngủ đủ mà bị nhạc báo tang và tiếng khóc day dứt đánh thức.
- Có chuyện gì vậy?
Lý Tu Viễn ngáp một cái, có chút mệt mỏi hỏi.
- Đại thiếu gia, tối hôm qua lão thôn trưởng qua đời.
Nghe được tiếng Lý Tu Viễn, một hộ vệ đứng ngoài cửa mở miệng đáp.
Lý Tu Viễn ngây ra một lúc như chợt nhớ lại gì đó.
Đúng rồi, tối hôm qua lão thôn trưởng đã chết, vong hồn nhớ mãi không quên Tiểu Đậu Nha đáng thương đang đánh yêu quái nên đã dẫn con bé đi đầu thai.
Sau khi hồi tưởng một phen, hắn trầm mặc hồi lâu rồi cảm thán một tiếng, lúc này mới đứng dậy đi rửa mặt.
Thời điểm hộ vệ múc nước rửa mặt cho hắn, Thiết Sơn mới nhanh chân chạy vào viện.
- Đại thiếu gia, cuối cùng ngài đã tỉnh, tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo với ngài.
Thiết Sơn mở miệng nói.
- Chuyện gì?
Rửa mặt xong xuôi, Lý Tu Viễn mới đáp.
Thiết Sơn lấy một cái bao ra và nói:
- Chẳng phải hôm qua đại thiếu gia muốn thiêu rụi hắc ngư à? Có thôn dân nhặt được hai thứ này bên trong tro cốt của nó, bọn họ không dám tự tiện làm chủ, vì thế đưa tiểu nhân dâng lên cho đại thiếu gia.
Bên trong bao là hai thứ, một trong hai là hại châu màu xanh biếc to chừng nắm tay đứa nhỏ sơ sinh, không ngừng tản ra ánh sáng yếu ớt dưới ánh mặt trời, trông chẳng khác nào châu báu cả. Thứ còn lại là một lệnh bài bị đốt cháy đen một góc, trông lệnh bài rất cổ xưa, phía trên khắc chữ Ô Giang.
Ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ nhúc nhích, hắn đi tới xem xét lệnh bài, lúc dở lên thì thấy mặt còn lại là chữ Tướng, nét chữ triện.
- Ô giang.....ư?
Hắn khẽ thầm thì, dường như nhớ tới gì đó.
- Đại thiếu gia, có phải thứ này có vấn đề không?
Thiết Sơn hiếu kì hỏi.
Lý Tu Viễn lắc đầu:
- Thứ này không có vấn đề gì cả, trong thân thể hắc yêu có lệnh bài chữ triện, xem ra cũng không phải sơn dã tinh quái, chỉ sợ bản thân nó có chút địa vị, ta nhớ cách thành Quách Bắc không xa có một con sông tên là Ô Giang, trước khi ta và phụ thân từng đi qua.
Nói đến đây, Lý Tu Viễn như có chút suy nghĩ.
Chẳng lẽ này hắc ngư là tới từ Ô Giang.
Nếu thật là thế, chỉ sợ ở Ô Giang còn có thủy yêu khác.
- Thiếu gia, hạt châu này là thứ gì vậy? Nhìn rất giống tròng mắt con hắc ngư kia.
Thiết Sơn nói.
- Này đúng là tròng mắt hắc ngư, có điều cũng là bảo vật trân quý, có thể gọi nó là Tị Thủy Châu.
Lý Tu Viễn lấy lại tinh thần, cười cười ném bảo châu trong tay vào chậu rửa mặt.
Bảo châu rơi xuống, nước trong chậu nước tự động tách ra.
Thiết Sơn kinh ngạc nói:
- Tị, Tị Thủy Châu? Thứ này là Tị Thủy Châu, hẳn giá trị rất to.
- Đương nhiên rất đắt, chí ít có thể bán được một vạn lượng bạc, nếu mang tới kinh thành bán cho quan to hiển quý, giá cả còn có thể cao hơn, nói không chừng mười vạn lượng bạc cũng là chuyện nhỏ.
Lý Tu Viễn nói.
- Đáng tiền thế ư?
Thiết Sơn hít một hơi.
Lý Tu Viễn trầm ngâm:
- Tị Thủy Châu này cũng có phần của thôn dân, chúng ta không thể tham lam. Thế này đi, lấy một vạn lượng từ số bạc chúng ta mang tới chia cho thôn dân, ân, đừng cho một nhà quá nhiều tiền, miễn dẫn tới tia họa, tiền này giúp thôn dân sửa sang phòng ốc, mua sắm một ít gia súc, tránh cho họ có tiền lại tiêu pha lung tung sinh tật xấu, cho bọn họ những thứ thực dụng này sẽ giúp sinh hoạt ngày sau của họ tốt hơn.
- Đại thiếu gia, này…này có chút nhiều không? Hắc yêu là chúng ta diệt trừ mà.
Thiết Sơn có chút đau lòng nói, hiển nhiên không nỡ bỏ ra một vạn lượng.
Lý Tu Viễn nói:
- Đừng nói vậy, thôn Đại Hồ chết hai mươi mấy người, hiện tại lão thôn trưởng cũng ra đi, thôn dân nghèo khó vô cùng, nếu chúng ta không giúp một tay, sau này họ khó mà sống yên, bị hắc ngư dày vò mấy năm, vốn liếng của thôn Đại Hồ sớm đã bị giày vò sạch sẽ. Chuyện này ta đã có quyết định, ngươi không cần khuyên ta.
Nói xong, hắn lại phân phó thêm mấy hộ vệ vài điều, kêu họ phân chia thế nào cho thôn dân, sau đó lại mời vài thôn lão tới.
Thôn trưởng vừa mất, chuyện trong thôn chỉ có thể bàn bạc với những thôn lão đức cao vọng trọng mà thôi.
Thời điểm nghe Lý Tu Viễn nói về việc hỗ trợ thôn Đại Hồ, đám thôn lão giật nảy mình.
- Không thể, không thể a, Lý công tử có đại ân đại đức với Đại Hồ thôn, sao chúng ta có thể lấy tiền của ngài, chẳng phải làm chuyện vong ân phụ nghĩa sao? Mấy chuyện bạch nhãn lang này chúng ta tuyệt đối không làm.
- Đúng vậy a, không thể thu, bằng không mặt mũi đâu mà mấy lão cốt đầu chúng ta gặp La lão đầu chứ.
- Xin Lý công tử nghĩ lại, nếu chúng ta nhận số tiền này, sau này làm sao ngẩng mặt nhìn đời được.
Dù mấy lão đầu này chỉ sống ở nông thôn nhưng lại là thôn dân thuần phác, vừa nhận được đại ân của Lý Tu Viễn lại nghe hắn nói thế thì họ lập tức xúc động vô cùng.