Trong bóng tối,Hy Bình bò qua các nữ nhân đang nằm ngang dọc dưới thảm, tới cửa liền đứng thắng dậy mở cửa. Hắn tưởng Lăng Vô Tâm đang cầm một vòng hoa chờ đợi hắn toàn thắng trở ra, nhưng mà lại nhìn Lăng Vô Tâm đứng tại bờ tường trông như một đầu heo chết!

    Hy Bình cực kì thất vọng, chân đá vai Lăng Vô Tâm, phẫn nộ:"Lăng Vô Tâm, mẹ ngươi không dạy ngươi sao, khi đang xem ngươi lại đi ngủ à?"

    Lăng Vô Tâm giật mình tỉnh dậy nhìn quanh. Hai mắt hắn từ từ mở ra, một hồi lâu mới tỉnh lại, xem xét hai lần thấy ngày đã sáng, mới nhận ra Hy Bình đang trần như nhộng phô bày cơ thể rất là nam nhân của hắn, hỏi trong sự ngạc nhiên:"Ngươi ra rồi à? Trong mơ ta bị trâu húc , nên đã tỉnh được một lúc. Mà sao ngươi không mặc đồ?"

    Hy Bình trả lời:"Trong đó tối như vậy, đồ của ta không biết nó nằm ở cái xó nào trong nhóm nữ nhân của ngươi, làm thế nào ta mặc được? Đứng dậy, thắp đèn cho lão tử, ta phải đi tìm đồ mặc."

    Lăng Vô Tâm như đã bắt đầu tỉnh hỏi tiếp:"Ngươi đã làm bọn họ hôn mê hết?"

    "Chính là lão trư ta!" Hy Bình rất muốn đạp cho Lăng Vô Tâm thêm một cước nữa, nhưng cố dằn lại và tiếp tục:"không còn gì nữa ta đi ra đây?"

    Lăng Vô Tâm nói:"Ngươi đợi đã!"Hắn vào kế bên thắp một ngọn đèn dầu bước ra, nghi ngờ với Hy Bình :"Thật sự không còn một ai tỉnh sao?"

    Hy Bình nói:"Điều này thì ta không dám khẳng định, bởi vì sau khi hôn mê tất cả sẽ tỉnh, Ta chỉ biết chắn chắn hôn mê. Thế nào, ngươi e sợ à ?"

    Lăng Vô Tâm nghiến răng:"Đi"

    Hắn mở cửa dẫn tiến vào phòng, đầu tiên thấy các nữ nhân đang nằm la liệt dưới thảm ngủ như chết, không một ai còn tỉnh, tuyệt đối ngủ say trên thảm. Hắn nhìn kinh ngạc: Hoàng Hy Bình tên tiểu tử này thực sự không chỉ là một con ngựa giống, mà là một con ngựa giống làm bằng sắt. Mẹ kiếp, đó là thắng thắn mà đánh giá hắn.

    Hy Bình khẽ nhích người các nữ nhân qua một bên để lấy lại đồ của hắn.Mặc kệ thấy y phục hắn hư hỏng bao nhiêu, hắn liền mặc y phục lên người, trông thật chẳng khác chi đệ tử cái bang.

    Lăng Vô Tâm cười đùa giỡn:"Ngươi sáng mai ra đường, nhất định sẽ được nhiều người cho tiền à nha."

    "Lăng Vô Tâm, ngươi dám cười nửa tiếng nữa, ta sẽ đem chuyện tối nay công bố ra."

    "Ngươi dám sao?"

    Hy Bình hầm hừ:" Ngươi thử xem, nữ nhân của ta có thể không quản ta và nữ nhân khác tương hảo. Nhưng để người ta biết tiểu tử ngươi thình lình kêu người khác thay thế để làm chuyện này, thì chuyện phong lưu của ngươi, Tiên Duyên Cốc mãnh nam, có thể hạ thấp xuống 1000 trượng. Ha ha, ta luôn nghĩ tiểu tử ngươi nhiều năng lượng không ngờ vẫn còn sáu xử nữ, thật thất vọng."

    Lăng Vô Tâm vội lý giải:" Là bởi ta không có đủ thời gian, chứ không phải Lãnh Vô Tâm không có năng lực. Cả xử nữ ta cũng cho ngươi, ngươi vẫn còn chuyện gì bất mãn nữa?"

    Hy Bình vẫn còn giận dữ :" Ta có cái gì không vừa lòng? Lão tử sợ gần chết đấy. Mẹ kiếp, Lăng Vô Tâm, ngươi thật thiếu đức, có nữ nhân không do dự thình lình lấy mạng của ngươi để đổi lấy trinh bạch đấy." Hắn chỉ vào Ti Mô:" Nàng ta muốn giết ngươi đó, ngươi biết không ?"

    Lăng Vô Tâm tự nhiên hồi đáp:" Đều này thì ta đã biết. Nàng ta rất giống chị mình. Hồi trước ta ly khai chị nàng ta, chị nàng ta chịu không được đã tự tử. Vì thế ta đoán được nàng ta đến với ta, là vì nàng ta muốn báo thù cho chị nàng ta. Vả lại ta muốn không xâm nhập nàng ta, dù nàng ta đẹp nhất trong nhóm nữ nhân của ta. Ta giữ nàng ấy bên mình, nhưng không phải chờ cơ hội để xuất thủ."

    Hy Bình hai mắt mở lớn tỏ ra trách móc:" Ngươi đã biết rõ là nàng ta muốn giết ngươi, tại sao không nói cho ta biết một tiếng. Lão tử xuýt chút nữa phải chịu chết thay ngươi."

    Lăng Vô Tâm nói:" Bởi vì ta biết ngươi da dày, đao thương bình thường không thể đả thương ngươi."

    Hy Bình cảnh giác:" Ở đây có một nữ nhân gọi là Phương nhi, nàng ấy xác định ta không phải ngươi. Ngươi cẩn thận, không nên để nàng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài. Ngươi có thể không có thể diện, lão tử cũng rất phiền phức."

    Lăng Vô Tâm buồn bực:" Những nữ nhân này sẽ được hoán đổi."

    Hy Bình ngưng thần nhìn Lăng Vô Tâm,rồi nói:"Ngươi thật tuyệt tình."

    Lăng Vô Tâm vẫn bình thản đáp:" Ta được gọi là Lăng Vô Tâm, dĩ nhiên là không có tâm rồi, làm sao có tình?

    Hy Bình không còn kiên nhẫn:"
Ta không thể cùng ngươi nói nhảm, nhanh nhanh nói ra bí mật, ta phải quay về ngủ đây."

    Lăng Vô Tâm không gấp, hỏi lại:"
Có gì phải lo lắng chứ?"

    Hy Bình nổi lửa lớn tiếng:"
Ngươi không lo, nhưng lão tử lo. Con mẹ ngươi có thể an tâm đánh một giấc ngủ ngon, còn ta thì phải lao lực. Ngươi nghĩ lão tử ta không mệt sao?"

    Lăng Vô Tâm hồ nghi:"
Thật sự phải nói sao?"

    Hy Bình hiếu kỳ:"
Đương nhiên, ngươi nghĩ ta cực khổ vì cái gì?"

    Lăng Vô Tâm suy nghĩ một hồi, có phần do dự:"
Bí mật này, dù thật có nói ra cũng không có cảm giác hay."

    Hy Bình đột nhiên có cảm giác choáng váng, giận dữ :"
Ngươi có ý tứ gì? Bí mật này là gì, với ta có quan hệ ư?"

    Lăng Vô Tâm dứt khoát:"
Tốt! Nói chung bí mật này và ngươi thực có quan hệ! Đó là, ngươi thực sự mạnh mẽ!"

    Hy Bình biết thực sự tối nay đã bị gạt, phàn nàn:"
Đó là đại bí mật ư?"

    Lăng Vô Tâm gật đầu:"
Đúng vậy."

    Hy Bình đưa tay gỏ lên trên đỉnh đầu hắn:"
Trước không muốn gõ đầu ngươi, nhưng ta phải gõ, đây là bí mật to lớn. Mẹ kiếp, Lăng Vô Tâm, sau khi ta về nghĩ ngơi hồi phục tinh thần quay lại, lại đánh một bên mặt ngươi một cái nữa." Nói xong hắn quay người ra khỏi cổng.

    Lăng Vô Tâm thở dài:"
Thủy Khiết Thu hôm nay đã khóc nửa ngày, có lẽ tối nay nàng sẽ không thể ngủ, ngươi nên tìm cô ấy! Nàng ở trong căn phòng phía sau căn nhà này, khoảng cách từ đây tầm 50 bước chân, ngươi đi đến đó rất nhanh."

    ---------------

    Hy Bình gõ cửa phòng Thủy Khiết Thu. Hắn không biết khi gõ cửa có người ra mở cửa hay không, Thủy Khiết Thu không biết đã thực sự nghỉ ngơi được hay không?

    Trong phòng tiếng Thủy Khiết Thu hỏi:"
Là Vô Tâm sư huynh phải không?"

    Hy Bình nói: "
Ta."

    Trong phòng một sự tĩnh lặng, sau đó có tiếng bước chân vang lên, ánh đèn sáng lên, Thủy Khiết Thu mở cửa nhìn Hy Bình kinh ngạc hỏi:"
Tại sao đồ của ngươi lại trở thành rách nát như vậy?"

    Hy Bình không trả lời, mà nói:"
Để ta vào trong rồi nói."

    Thủy Khiết Thu do dự:"
Tại sao ngươi không quay lại Phong Nhân viện để nghỉ ngơi vào giờ này?"

    Hy Bình đáp:"
Ta muốn gặp nàng."

    Thủy Khiết Thu nhường Hy Bình tiến vào phòng, đóng cửa lại, quay đầu thấy Hy Bình đã ngồi trên giường. Giường bên trong, Thủy Tiên vẫn đang ngủ say, Thủy Khiết Thu đến bên giường nghi vấn:"
Có chuyện gì?"

    Hy Bình đột nhiên thở ra:"
Không có gì, ta chỉ đi ngang qua thôi."

    Hắn đứng dậy muốn đi, Thủy Khiết Thu ôm hắn cản lại:"
Ngươi bị đánh thức bởi tiếng động khác, vì thế mới đi dạo phải không?"

    Hy Bình bình thản:"
Nàng đối với ta rất lãnh đạm. Ta không đi là có ý tứ gì, nói thêm lần nữa là ta rất buồn ngủ."

    Đầu Thủy Khiết Thu dựa vào lòng hắn, rồi mạnh mẻ rời khỏi, tiếp tục hỏi:"
Trên người ngươi có nhiều mùi vị, ngươi vừa mới làm gì?"

    Hy Bình thành thật trả lời:"
Cùng nữ nhân hoan ái, đây đích thực là mùi vị của tình ái."

    Miệng Thủy Khiết Thu hung hăng cắn vào ngực hắn, tức giận:"
Đã như vậy, vì sao ngươi còn đến phòng người ta? Ngươi luôn luôn như vậy, muốn Khiết Thu tức giận. Ngươi đến với nữ nhân khác để chọc tức ta, ta hận ngươi."

    Hy Bình ôm chặt nàng, ngồi xuống cạnh giường, nhìn áo ngũ của Thủy Tiên, giọng ôn nhu:"
Nàng cũng không giận ta chứ?"

    Thủy Khiết Thu phủ nhận:"
Ta không có."

    Hy Bình cảm thán nói:"
Lạc Thiên đích thực là nam nhân không sai, nhưng ta không thích hắn."

    Thủy Khiết Thu không hiểu, hỏi:"
Ngươi bởi vì sao sinh ghen tức với biểu ca ?"

    Hy Bình đáp:"
Ta vốn nghĩ là Lạc Thiên thích nàng, là người nàng đã chọn. Ta không thể nói được. Hơn nữa, bây giờ ta cũng không biết nói thế nào."

    Thủy Khiết Thu ngước mặt nhìn hắn mỉm cười hỏi:"
Tại sao?"

    Hy Bình nói:"
Nữ nhân của hắn quả thật hơn nữ nhân của ta nhiều. Nàng đã chọn hắn, ta còn có thể nói gì đây?"

    Thủy Khiết Thu lặng yên.

    "
Nàng toàn tâm muốn lấy Lạc Thiên, có biết Lạc Thiên có hết dạ với nàng không? Đôi khi ta nghi ngờ Lạc Thiên không phải là một người lý tưởng. Kì thật hắn rất thực dụng. Mặc dù ta và hắn lại đồng đạo với nhau, nhưng ta có cảm giác. Đừng nghĩ là ta không có cảm giác, đó chỉ là nhận thức khác, ta không có ý gì cả. Khiết Thu, nàng có lẽ yêu Lạc Thiên, tình yêu của nàng không đáng, một ngày nào đó nàng sẽ hiểu. Có người nói nàng khóc sáng nay, vì vậy ta đến để làm nàng ngừng khóc. Khi nào muốn quay về, trở lại ngực ta, nàng sẽ cảm giác được chân tình của ta. Nếu ta phải chết, cũng phải giải Tuyết Kình Chi Thân cho nàng. Nếu có cơ hội hãy hỏi cha nàng, người có Cửu Dương Trọng Thể có thể giải được Tuyết Kình Chi Thân không?"

    Thủy Khiết Thu nghe như vừa tỉnh giấc mộng:"
Chàng là người có Cửu Dương Trọng Thể?"

    Hy Bình khẽ cười, không đáp, đặt Thủy Khiết Thu nằm xuống giường, đứng dậy bỏ đi.

    Thủy Khiết Thu si ngốc nhìn, chỉ khi cửa đóng lại mới xuống giường rồi mới lên tiếng:"
Thủy Tiên, đừng giả vờ ngủ nữa, hắn đã đi rồi, nói chuyện với ta! Ta không thể ngủ được!"

    Thủy Tiên hai mắt mở to trả lời:"
Tiểu thư, tôi đã rất sợ hồi nãy!"

    Thủy Khiết Thu hỏi:"
Ngươi sợ gì?"

    Thủy Tiên đáp:"
Tôi sợ hắn sẽ nghỉ lại đây. Người đã biết con người hắn, một khi hắn nghỉ lại đây, không có gì có thể khiến hắn ra."

    Thủy Khiết Thu gật đầu tán thành:"
Ừ. Bất quá hôm nay ta đã làm thương tổn hắn, hắn sẽ không lưu lại đây đâu."

    Thủy Tiên hỏi lại:"
Tiểu thư, người biết đã làm thương tổn hắn sao?"

    Thủy Khiết Thu hồi đáp:"
Kì thật ta không đoán chắc lắm, chỉ là khi con người khi tiến lui đều khó ,thì phải lựa chọn. Có lẽ biểu ca thực sự không yêu ta, nhưng ta đã mộng tưởng sẽ trở thành thê tử của biểu ca. Con người sống vì mộng, đặc biệt ta lại là nữ nhân, cuộc sống nếu không có mộng sẽ không có thú vị gì cả?"

    Thủy Tiên đứng dậy ôm chặt Thủy Khiết Thu an ủi:"
Nếu như hắn thực sự muốn Thủy Tiên, người nói Thủy Tiên nên làm thế nào? Khuôn mặt của hắn quả thật quá thu hút."

    Thủy Khiết Thu hồ nghi:"
Đó là vấn đề của ngươi, hỏi ta cũng vô dụng?"

    "
Nhưng." Thủy Tiên giỏng nhỏ lại:" Nghe nói thực sự rất đau."

    Thủy Khiết Thu hai mắt tròn xoe:"
Ngươi nghĩ như vậy sao? Điều này dễ thôi, ta sẽ cho ngươi uống thuốc tê, thế thì không còn cảm giác đau nữa sao?"

    Thủy Tiên đỏ mặt bẽn lẽn nói:"
Không phải người cũng có cảm giác đó sao?"

    Thủy Khiết Thu hồ nghi:"
Không phải ngươi sợ đau sao?"

    Thủy Tiên xấu hổ:"
Tiểu thư, người đáng ghét lắm."

    Hy Bình từ phòng Thủy Khiết Thu ra ngoài, trời đã sáng. Trên mặt đất ánh sáng phủ qua, đã có nhiều vấn đề phát sinh không thể đoán ra được, nếu có thể biết sớm, hắn đã không đến.

    Bị Lăng Vô Tâm chơi xỏ làm ngựa giống, tuy có thể đạt được diễm phúc vô biên, nhưng cũng cảm thấy nản lòng. Vì hắn mạo danh Lăng Vô Tâm làm một anh hùng trên giường thực sự không thể đạt được sự nổi tiếng, dự cảm bản thân đang mắc nợ. Dù sao, vào chiều này cuối cùng cũng thấy hắn gặp con người, Độc Cô Tuyết là một trong số đó. Nữ nhân này đã cho hắn một đứa con, hắn phải đi thăm. Thật ra nàng luôn nhớ đến hắn sau khi hắn đến Đại Địa Minh. Hắn đã quyết định phải sớm gặp nàng, nữ nhân xinh đẹp và thú vị này thực sự hận hắn từ tâm. Có lẽ đó là một trong những lý do hắn yêu nàng, đôi khi tình yêu cũng là do quá hận mà ra.

    Hắn đi ra cổng lớn Đại Địa Minh, đệ tử canh gác đã tựa vào tường mà ngủ gục rồi. Nguyên do lúc bản thân người trị cũng lười nhác, không kỳ lạ đối với Lãng vô Tâm cũng lười nhác.

    Hắn sau đó nghĩ tới Thủy Khiết Thu, nữ hài này nếu đối với hắn có tình ý, thì hắn sẽ hoành đao đoạt hoa với Lạc Thiên. Thật vậy, Thủy Khiết Thu đúng là tuyệt sắc mĩ nữ, hắn thực sự rất muốn có nàng, có nàng trọn đời.

    Mộng Hương cũng là nữ nhân mà hắn muốn có cùng với Thủy Khiết Thu, là nữ nhân tối mĩ mà hắn từng thấy. Lý do hắn có thể thấy được chân diện mạo của Mộng Hương là khi trong phòng đó, Mộng Hương đã bị hắn ôm. Hắn lập tức cảm giác được mùi hương của Mộng Hương lần đó, bởi vậy rất nhanh Mộng Hương đã thoát ra được. Và hắn tự hứa sẵn sàng chết lần nữa để được thực hiện việc đó lần nữa.

    Nhưng Mộng Hương không thích hắn. Trước nữ nhân hắn rất tự tin thậm chí kiêu ngạo, nhưng hắn biết Mộng Hương không thích Hoàng Hy Bình độc đoán như vậy. Hắn trong tâm trí dường như từ bỏ Mộng Hương. Chỉ đối với Mộng Hương vì Bảo Nguyệt, dù có gì đi nữa hắn cũng không từ bỏ nàng ta.

    Hắn đã nói là hắn muốn trả đũa Mộng Hương, lúc này hắn đang tìm một vật làm tin.

    Vật làm tin này phải thực tế.

    Hy Bình vừa đi vừa suy nghĩ đến khi nhìn lại thì Phong Nhân viện đã ở trước mặt. Lần này hắn thực sự chỉ nhớ, hắn là một người từ này viện đi ra, một người điên.

    Đúng vậy, ngoại trừ người điên, thì còn có thể là gì?

    Hắn suy nghĩ, tiểu điểu nhi của hắn có phải thực sự đang đợi hắn quay về?