Lãng Vô Tâm từ phòng đi ra, thấy Hy Bình quả nhiên vẫn đang đứng đấy, không tin nổi nói :
"Không thể nghĩ ra được là ngươi lắng nghe lời ta đến thế." Hy Bình đáp lại:
"Không phải vậy, do ta tối qua không có nơi để đi bởi vậy chuẩn bị tinh thần trước." Lãng Vô Tâm thắc mắc:
"Ngươi có tinh thần gì chứ ?" Hy Bình thành thật nói:
"Ta đã canh cửa suốt đêm qua " Lãng Vô Tâm nói:
"Cũng chẳng lạ gì lắm, từ lâu ta đã nghĩ ngươi trông như một con chó bảo vệ nhà, chỉ khác chút là ngươi bảo vệ một nhóm đàn bà con gái. Ngươi nhìn ta đây, phong lưu tiêu sái, tự do tự tại không cần phải bảo vệ ai!" Hy Bình bước bỏ đi.
Lãng Vô Tâm nói vọng theo:
"Thế nào ?Sao không cãi lại ta ?" "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu, những lời này không biết ngươi đã nghe qua chưa? Đối xử chân tình với phụ nữ mới có thể nằm lên người họ." Đây là câu danh ngôn do Hy Bình phát minh ra, trong lòng cảm thấy rất tự hào, quay lại nhìn Lãng Vô Tâm đang tức tối muốn thổ huyết nói:
"Ngươi và ta là hai loại người khác nhau. Ta bảo vệ và chăm lo cho những người thân thuộc với ta, còn ngươi thì vứt bỏ sau lưng sau khi đã hưởng thụ. Nếu ta là một con chó đực thì ngươi cũng chẳng gặp gì tốt đẹp đâu. Vì ngươi đến và đi như một con chó dại, có ngày bị người ta dùng gậy đập cho đến chết." "Hoàng Hy Bình, ngươi dám nói ta như vậy sao? Lãng Vô Tâm ta đường đường là một mĩ nam tử phong độ, làm thế nào có thể là loại chó như vậy chứ? " Hy Bình nghiêm mặt nói:
"Ta không nói hình dung ngươi, ta nói đều có lý do, giống như là xướng danh giới thiệu xướng ca vậy, ai! Nói ra thì thật là lâu, quên đi vậy." Lãng Vô Tâm gầm lên:
"Xuất chiêu đi!" Hy Bình dừng bước, liếc nhìn Lãng Vô Tâm, bực mình cười :
"Ngươi thật sự muốn đánh nhau sao?" Lãng Vô Tâm gật đầu, rất nghiêm túc nói:
"Phải!" "Đánh nhau?" Dã tâm của Hy Bình lại nổi lên.
Lãng Vô Tâm nói:
"Nhưng bằng cách khác." "Ta không có hứng thú." Hy Bình cúi đầu xuống thở dài, quyết đấu mà không phải đánh đấm, thật khó làm cho người ta có hứng thú? Bằng phương cách quyết đấu khác thì hắn cảm thấy lo ngại, nếu quả đó là phương thức mà Thủy Khiết Thu thích, thì hắn chẳng phải thảm bại rồi sao ? Hơn nữa, Thủy Khiết Thu quả là mĩ nữ cả thiên hạ không thể thắng nổi, nếu như mà Lãng Vô Tâm cũng muốn quyết đấu với hắn
"trên giường", nghĩ đến đã muốn ốm, xin miễn! Hai sư huynh muội đó, có thể sử dụng cùng một chiêu lắm. Rất có thể Lãng Vô Tâm cũng có kiểu yêu đương kỳ dị, tốt nhất là mau chuồn, cũng đã muộn lắm rồi.
Hy Bình cước bộ gia tăng, đột nhiên phát giác y phục trên người bị xé ra. Hắn vốn thần kinh quá nhạy, học theo nữ nhân bị dâm tặc cưỡng đoạt, tức thì kêu lên thê thảm:
"Ô, Lãng Vô Tâm ngươi muốn làm gì ta? Đêm hôm khuya khoắt, lại muốn xé đồ ta ra, nếu không bỏ ra, đừng trách ta phi lễ, bỏ ra! Nào, muốn tốt hay xấu đây! " Hình tượng đẹp nếu không biết giữ gìn, chẳng phải sẽ như dâm phụ lắc qua lắc lại sao?
Lãng Vô Tâm theo phản xạ thả hắn ra, toàn thân nổi da gà, tức giận nói:
"Bộ dạng, khẩu khí của ngươi như quả phụ có chồng bị làm nhục nói chuyện với ta, đừng làm ta mơ thấy ác mộng? Dừng lại, lão tử đối với nam nhân vốn không có hứng thú, tiểu tử ngươi tìm lộn người rồi." May thay! Hy Bình vuốt vuốt ngực nói:
"Cuối cùng cũng bớt căng thẳng, làm ta sợ ngươi định ôm ta mà làm chuyện đó." Lãng Vô Tâm nhổ một bãi nước bọt nói:
"Ta nhổ." Hy Bình bịt mũi, miệng lầm bầm:
"Thối quá, ai ,ai ,ai đánh rắm? Mau tránh xa lão tử ra!" Lãng Vô Tâm hỏi:
"Ngươi giỡn đủ chưa?" Hy Bình mệt mỏi nói:
"Ta muốn đi ngủ." Lãng Vô Tâm nhìn Hy Bình không muốn ở lâu với hắn, vội đề nghị:
"Để ta đưa ngươi tới chỗ ngủ." Hy Bình kinh hãi nghi ngờ:
"Ngươi tốt vậy không phải là có ý đồ gì chứ?" Lãng Vô Tâm trợn mắt một hồi đáp:
"Ta muốn thử thách ngươi thì có, hiểu chưa?" Hy Bình cười nói:
"Được rồi! Ta để ngươi thử thách ta một lần, nếu không tâm lý của ngươi không thăng bằng." Lãng Vô Tâm dẫn Hy Bình tới chỗ ngủ của hắn.
Hy Bình quan sát bài trí trong phòng Lãng Vô Tâm, cả kinh nói:
"Oa, không thể nghĩ ra là Lãng Vô Tâm người lại sống trong cái phòng lớn như vậy! Có cả nơi đi cầu chứ? Phải nói là, tiểu tử ngươi và Lạc Thiên đúng là có quan hệ thân thích, thật là lãng phí tiền bạc." Lãng Vô Tâm hừ một tiếng, nói:
"Đừng náo nhiệt, trong phòng này có ba mươi một nữ nhân, không phải nơi ta nghỉ ngơi. Ta ngủ ở chỗ khác. Đây là quần phương các của ta, chuyên dùng để lưu trữ nữ nhân của ta, hiểu chưa? Đồ heo!" Hy Bình tức khí nói:
"Lãng Vô Tâm, ngươi còn nói với ta như vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi. Mẹ ơi. Đừng ép ca thần ta phải hát tại đây." Lãng Vô Tâm đã biết hắn ca hát hại lợi hại thế nào, mau chóng chịu thua:
"Tối nay ngươi nghỉ tại đây." Hy Bình thất kinh:
"Cái gì?" Tay rờ lên trán Lãng Vô Tâm. Lãng Vô Tâm không khách khí gạt tay hắn ra, hắn lại nói tiếp:
"Ngươi không bệnh chứ?" Lãng Vô Tâm đáp:
"Ta khỏe mạn giống như trâu mộng, làm sao bệnh được chứ?" Hy Bình nói:
"Không bệnh sao ngươi nói ta ngủ ở đây?" "Ngươi không dám?" Lãng Vô Tâm hỏi.
Hy Bình đẩy Lãng Vô Tâm lui ra, sau đó trả lời hắn:
"Ai nói ta không dám? Chỉ là không biết nữ nhân ngươi có nguyện ý không thôi?" "Tối thui như vậy, họ làm sao biết ngươi là ai." Hy Bình nhìn mắt Lãng Vô Tâm than:
"Đã không biết ngươi hào phóng như vậy, làm nữ nhân của ngươi thật là khổ. Ai! Về vấn đề này, ta hoàn toàn chẳng muốn. Ta thà cưỡng bức nữ nhân, cũng còn cho họ biết là bị ai hiếp dâm. Nhưng trong phòng tối thui này của ngươi, ta đã phải hi sinh nhan sắc của ta giúp ngươi phục vụ cho những nữ nhân đói khát của ngươi, và sẽ không được ai biết mà nói với ta một lời tri ân!" Lãng Vô Tâm vốn dĩ đã nghĩ Hy Bình có thể nói những lời dơ bẩn như vậy, nào ngờ Hy Bình lại còn muốn sau này còn có người tưởng thưởng hắn?! Không thể biết được cái đầu heo trước mắt nghĩ gì, Lãng Vô Tâm nói:
"Đây là phương thức quyết đấu khác của ta." Hy Bình đáp trả:
"Ngươi và Thủy Khiết Thu thật cùng một kiểu cách, muốn đo lường sức mạnh trên giường của ta, phải không?" Lãng Vô Tâm nói:
" Không sai, vấn đề này thực sự chỉ có hai người chúng ta biết. Ta bảo đảm bằng danh dự cá nhân ta, sẽ không có người thứ ba nghe thấy, ngươi có thể an tâm." Hy Bình rất miễn cưỡng:
"Danh dự của ngươi…." "Thế nào, không tin ta sao?" "Ta miễn cưỡng tin ngươi vậy. Mà nhân cách của ngươi không như thế, cũng chẳng tốt hơn ta được một điểm nào cả." Lãng Vô Tâm nói:
"Nói dư thừa, thời gian không còn nhiều, ngươi có tham gia không?" Hy Bình thắc mắc:
"Ngươi vô năng? Nữ nhân của ngươi, ngươi không thương yêu, lại đổ cho lão tử giải quyết hộ? Sao lại có chuyện này trên thế gian chứ? Không làm!" Lãng Vô Tâm nói:
"Ngươi sợ thua ta sao?" Hy Bình không đôi co, hỏi :
"Ngươi có thể làm bao nhiêu nữ nhân thỏa mãn được trong một lần?" Lãng Vô Tâm cao ngạo nói:
"Tất cả." "Thật không?" Hy Bình nghi ngờ nhìn Lãng Vô Tâm, ngạc nhiên:
"Ngươi nói thì hay đấy. Ha ha, nhưng mà lão tử khó mà tin nổi. Nếu ngươi có thể hàng phục ba mươi mốt người trong một đêm, mẹ của ta cũng phải bái ngươi làm thầy." Lãng Vô Tâm tức khí đáp:
"Ta không nhận kiểu đồ đệ đó của ngươi, ngươi thì không đủ tư cách." Hy Bình lập tức tay hoành trước ngực nhìn Lãng Vô Tâm nói:
"Quyết đấu." Nói xong câu đó, liền phô bày dáng điệu độc nhất của hắn, hiển lộ con người bí mật vào mỗi đêm.
Lãng Vô Tâm trách:
"Đừng làm bộ dạng kinh tởm đó trước mặt ta, lão tử không có hứng thú xem." Hy Bình đứng thẳng người, cười cười vui vẻ:
"Ngươi sợ sao? Đã biết tiểu tử ngươi vốn nhát gan mà!" Lãng Vô Tâm không quản đến:
"Muốn quyết đấu để nhập phòng. Khi nào hoàn tất bọn họ, thì ta chấp nhận thất bại. Sau này ngoại trừ cùng ngươi tranh Mộng Hương, những nữ nhân khác của ngươi ta sẽ không đụng vào. Hơn nữa ta có thể nói cho ngươi một bí mật lớn." Hy Bình cười nói:
"Ta nói thật, nữ nhân của ta muốn cũng không thể đụng vào. Chỉ duy nhất Tư nhi là ta nhường cho đi với ngươi, nếu ngay lúc đầu ta giữ nàng lại, ngươi đã không thể làm gì được. Ngươi nên biết, Tư nhi từ đầu đến cuối vẫn là yêu ta. Kể cả Mộng Hương, ngươi hãy đánh bại Triệu nhị công tử, và Lạc Thiên đã, sau đó mới tranh giành với ta! Ai! Bọn ngươi kì thực không có cơ hội lớn, ngươi đã nhìn thấy diện mạo thật của Mộng Hương chưa? Vẫn chưa à? Lão tử đây đã xem qua, và cũng đã hôn lên đôi môi xinh xắn của cô ấy! Lãng Vô Tâm ,đừng nóng giận, ta đang nói sự thật cho ngươi biết. Tất nhiên, sự thật thường làm thế nhân khó tiếp nhận. Bất quá! Ngươi nói có đại bí mật, ta thực sự đang muốn nghe đây, nói đi!Lãng Vô Tâm, đây là cơ hội cho ngươi trổ tài hùng biện của mình đó." Lãng Vô Tâm chỉ biết hướng vào phòng, rồi mở miệng:
"Đã nghe qua ngươi là ngựa tốt, bởi vậy trước tiên nhờ ngươi an phủ con ngựa cái của ta rồi nói tiếp." Hy Bình nhếch mép hỏi lại:
"Ta luôn luôn nghĩ ngươi đùa giỡn?" Lãng Vô Tâm nghiêm nghị:
"Ta nói sự thật đó." Hy Bình nổi giận:
"Thật không nhìn ra được con người này của ngươi." Lãng Vô Tâm bước qua Hy Bình, trước của phòng, nói to:
"Mỹ nhân, ta đã quay lại đây." Trong phòng phát ra một loạt tiếng động nhỏ, ánh đèn sáng lên.
Lãng Vô Tâm vội ngăn:
"Các nàng mau tắt đèn, đêm nay ta muốn tiến hành một ý tưởng mới, sủng ái ngươi trong tối." Trong phòng lại tối trở lại, bên trong một giọng nói vang ra:
"Không biết công tử muốn cùng với ai đêm nay?" "Toàn bộ." Lãng Vô Tâm quay đầu nhìn Hy Bình đang si ngốc vào phòng, bên trong một loạt tiếng kêu kinh ngạc vang lên .
Sau khi tất cả im lặng trở lại, Lãng Vô Tâm bước tới trước Hy Bình, nói nhỏ vào tai hắn:
"Nữ nhân của ta không xấu, vốn không định để đãi ngươi, mau đến đi! Để ta xem tại sao có nhiều nữ nhân sẵn sàng chết vì ngươi, cũng là để chứng minh năng lực tiếp đãi một lúc nhiều nữ nhân của ngươi." Hy Bình nghi ngờ:
"Ngươi nói bí mật kia và ta có liên hệ sao?" Lãng Vô Tâm đáp:
"Đương nhiên." Hy Bình hỏi tiếp:
"Chỉ có thể dùng phương thức này để trao đổi?" Lãng Vô Tâm gật đầu:
"Ta thích phương thức này." Hy Bình trầm mặc.
Lãng Vô Tâm tiến bước tới, Hy Bình theo sau.
Hai người đi đến trước phòng,Lãng Vô Tâm gõ lên cửa hỏi:
"Chuẩn bị xong chưa?" "Tất cả đã làm theo công tử phân phó." Âm thanh của đám nữ nhân vang lên bên trong, giống như tiếng rên rỉ của dâm phụ vậy.
Lãng Vô Tâm mở cửa, đột nhiên xuất một cước đạp Hy Bình vào trong, Hy Bình kêu lên một tiếng
"Ui da", Lãng Vô Tâm tức thì nói lớn lên:
"Bổn công tử tới đây!" Sau đó, cửa phòng được đóng lại,Hy Bình thì ngã vào một nữ nhân đang lõa thể. Nữ nhân này đau đớn kêu lên:
"Ai da! Công tử, người làm nô gia đau! Người trước kia vốn tao nhã sao hôm nay bỗng trở nên thô lỗ vậy?" Lãng Vô Tâm đứng ở bên ngoài của cười thầm,lòng nghĩ: Hoàng Hy Bình, ngươi không muốn cũng phải làm, để ta xem ngươi cỡ nào mà có thể làm những mỹ nhân kia phải điên đảo, không phải chỉ dựa vào bộ mặt của ngươi chứ?
Hy Bình không thể đáp lời nữ nhân. Ba mươi mốt nữ nhân này, hắn có thể đối phó. Khi tại Dã Mã tộc, hắn vốn đã kinh qua, nhưng những nữ nhân này vốn là người của Lãng Vô Tâm. Tuy nói hắn với Lãng Vô Tâm chả phải là bằng hữu gì nhưng mà làm việc này với đám nữ nhân của hắn, thật không phải đối với Lãng Vô Tâm cũng như không phải đối với nữ nhân vô tri này. Chỉ là một khi đã đến đây, cũng phải làm ra sức một phen. Hắn vốn không phải quân tử, thật là giống sắc lang. Bây giờ kim thân ta ở giữa bầy cừu, làm sao có thể không có chút thể hiện?
Lãng Vô Tâm, từ từ ở ngoài mà bực mình đi! Vén màn bí mật thôi!
Hy Bình nghĩ đến đó, liền hạ thủ cước trên thân thể nữ nhân đó, đồng thời để các nữ nhân khác giúp hắn thoát y.
Nữ nhân dưới cơ thể hắn sờ thấy cơ ngực cường tráng của hắn, hốt hoảng hỏi:
"Công tử, cơ bắp của người còn tại sao lại phát triển hơn tối qua?" Hy Bình kinh hoảng, môi tức thời lấp khóa miệng nữ nhân đó lại, không để nàng ta nói nữa. Nữ nhân này tuy tồn tại hoài nghi, nhưng lại không thể xác nhận, do đó cũng không nói nữa, chỉ biết hưởng thụ sủng ái của Hy Bình .
Đêm nay thật là tối, trong phòng cả bóng cũng không thể thấy.
Dương căn của Hy Bình đột ngột tiến vào nữ nhân đó, cảm giác cái của nữ nhân này thật chật và hẹp, nghi ngờ nữ nhân này tuy hoa xuân đã được hái, nhưng kinh qua chưa nhiều.
Gần như đồng thời, nữ nhân khác cũng đã cảm thấy sự khác biệt cũng như sự điềm nhiên vô tình, ả trách:
"Công tử, người đối với nô gia không có tình cảm?" Hy Bình đại kinh, nằm sấp bất động trên người nữ nhân.
Nữ nhân oán thán:
"Thiếp đã không liệu trước được tình cảm của công tử. Công tử có qua nhiều nữ nhân, làm sao có thể dồn tình cảm cho một người? Chỉ là trước đây không thể cảm giác được sự quan tâm của công tử, nay đột nhiên cảm nhận được, không biết tại sao, thiếp thực muốn biết. Công tử, người ta hiện tại rất đau, công tử có thể thu nhỏ hơn được không? Người trước đây không to và dài như vậy, người đã thay đổi." Hy Bình nghe thấy vậy, trong lòng cảm thấy thương cảm. Nữ nhân này, biết là không thể giành được tình cảm của Lãng Vô Tâm nhưng cũng không kêu ca hay hối hận, có lẽ cũng không biết khi trời sáng có thể bị ruồng bỏ bởi Lãng Vô Tâm. Thành ra trong tim Hy Bình trỗi dậy một sự đồng tình với họ, kèm theo đó là những tình cảm vô cùng nhu tình.
Nữ nhân cảm giác dương căn của hắn đột nhiên biến đổi đồng thời có thể cảm nhận được nhu tình đến từ trong thâm tâm của hắn, không thể tự chủ rên rỉ kêu lên, miệng líu lo:
"Công tử, kể cả ngày mai người muốn thiếp rời đi, thì cũng có thể được. Thiếp vốn đã thỏa mãn, chàng đối đãi với thiếp quả thật bằng nhu tình xuất phát từ trong tim." Hy Bình trong lòng nói: Đêm nay, nàng không chỉ đạt được nhu tình mà nàng muốn, mà ta còn có thể giúp nàng đạt được hoan lạc mà cả đời nàng đi tìm. Những gì Lãng Vô Tâm vốn không thể đem lại, ta sẽ đền bù cho nàng!
Hy Bình tự nhiên nhận ra rằng mình đúng là đấng cứu thế -- đúng là suy nghĩ của đầu heo.
Nữ nhân ở dưới hắn đích xác cảm nhận được khoái cảm được kết giao giữa nhục thể và tâm hồn. Ở trong bóng tối này, ả sẽ nhớ mãi cái cảm giác này, và cả cái cảm giác từ từ hôn mê này nữa. Đây là lần đầu tiên ả ngủ đi khi tác ái, nữ nhân này đã ba lần tác ái với Lãng Vô Tâm, đây là lần thứ tư. Lãng Vô Tâm đã không thể làm ả ngủ say như chết. Nàng nhận ra Lãng Vô Tâm tối nay thật sự khác biệt so với những lần trước, thực sự tuyệt vời.
Hy Bình thở ra một hơi, ải thứ nhất đã qua không biết ải thứ hai thế nào đây?
Hy Bình chuyển thân tới một nữ nhân lõa thể khác, phát giác hạ thể nàng này đang run rẩy, toàn thân dường như đang rất khẩn trương. Khi môi hắn phủ lên môi nàng thì cảm thấy nữ nhân này không biết hôn, thầm nghĩ: Nữ nhân này thật chán ngán? Lãng Vô Tâm vẫn chưa thực sự hôn cô ấy sao? Tên tiểu tử này đoạt hoa thật vội vàng…
Hy Bình đưa tay hạ lạc tại hạ thể của nữ nhân. Hai chân của nàng kẹp chặt, miệng rên rỉ. Hy Bình thực sự khám phá ra nữ nhân này vốn đã ẩm ướt, biết là liền có thể cùng nữ nhân này chiến đấu. Nữ nhân trong phòng toàn bộ đã bị động tình, xem ra có thể bỏ qua khúc dạo đầu, sau này sẽ trực tiếp đi vào chánh đề.
Hắn tách hai chân nữ nhân này, thô bạo thâm nhập cấm địa, chỉ nghe nữ nhân thất thanh la thảm, lập tức hôn mê ngất đi.
Nữ nhân yếu đuối này, nguyên lai vốn là xử nữ.
Hy Bình tại đương tràng đâm ra ngớ ngẩn: Xử nữ? Nguyên lai tên tiểu tử Lãng Vô Tâm này gạt ta. Cái gì mà toàn bộ, sao vẫn còn 1 xử nữ trong phòng? Mẹ ơi, quỷ tiểu tử, chắc chắn có âm mưu.
Hắn rời khỏi cơ thể xử nữ đó, tiến nhập một cơ thể nữ nhân khác cứ thế lặp lại. Thời gian trôi qua, tại ngoài cửa Lãng Vô Tâm càng lúc càng kinh ngạc: Hoàng Hy Bình, ngươi thật sự là giống ngựa tốt a, Lãng Vô Tâm ta thật sự bội phục.
Hy Bình ngờ ngợ nữ nhân dưới hạ thể hắn đã là người thứ ba mươi, tựa hồ chỉ còn lại một. Hắn ở trên chiếc giường này du hi, phát giác ra căn phòng này như một tấm thảm lông, không gian rộng rãi, không có vật gì, liền cảm thấy muốn thực sự học hỏi Lãng Vô Tâm. Hắn nghĩ, sau này quay về bài trí một căn phòng như thế này, các giường nối liền với nhau. Trong phòng tất cả nữ nhân khỏa thân nằm trên thảm, hắn tự do hoạt động. Không, theo như Lãng Vô Tâm nói, đúng là cho dù làm thế nào, nữ nhân cũng không phản kháng. Chỉ là tại lúc hắn tiến nhập, nữ nhân trong lòng cũng ít nhiều có hoài nghi, nhưng điều làm hắn thực sự kinh ngạc: trong ba mươi nữ nhân này, có đến năm người là xử nữ!
Nữ nhân phía dưới hắn hốt nhiên rên nhỏ:
" Ngươi là ai?" Hy Bình không trả lời, chỉ gia tăng động tác thêm mãnh liệt.
Nữ nhân hai tay đẩy ngực hắn, nói:
"Ngươi là đồ phôi đản, của ngươi to lớn, lại mạnh mẽ, Phương nhi không muốn ngươi, ơ…,ngươi.." Hy Bình biết không thể để ả tiếp tục nói. Tuy nhiên hầu hết nữ nhân đã ngủ mê mệt, nhưng vẫn còn một người thức, bởi vậy hắn đã dùng
"Thiên địa giao hợp", làm cho ả đạt tới cao trào, khiến cho ả ngủ mê mệt. Hắn không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho thể diện của Lãng Vô Tâm, qua ngày mai, nếu ả có nói với người khác, lúc đó Hoàng Hy Bình ta cũng không quản tới.
Hắn rời khỏi nhục thể của nữ nhân tên là Phương nhi, tiến tới bên trên thân thể nữ nhân cuối cùng. Bằng vào da thịt đang run lên và thần kinh đang khẩn trương của nữ nhân đó, hắn đã biết, nữ nhân cuối cùng này vẫn còn là xử nữ. Nói tóm lại, trong ba mươi một đám cỏ ngọt của Lãng Vô Tâm, còn có tới sáu đám còn chưa được khai khẩn.
Hắn hôn lên miệng nữ nhân này, môi của ả vẫn còn cương cứng. Hắn biết, nữ nhân này tuyệt đối không hoài nghi thân phận của hắn, vì thế có thể an tâm hôn ả.
Hắn lần này tiến nhập một cách nhẹ nhàng, nữ nhân cố gắng chống trả lại nỗi đau, không kêu lên một tiếng, máu từ nơi đó tuôn ra.
Hy Bình tiến lui thực sự nhẹ nhàng, dục tính của nữ nhân đó dần dần tăng lên, hạ thể chuyển đưa theo tiết tấu. Vào lúc đó, đột nhiên hắn cảm thấy ngực trái đau nhói, tựa như bị dao đâm vào, chỉ là mới đâm vào da sau đó không thể tiến thêm nữa.
Hắn đoạt lấy chủy thủ trong tay nữ nhân, suy nghĩ đầu tiên: Nữ nhân này muốn hạ sát Lãng Vô Tâm? Suy nghĩ tiếp theo: Cũng may lão tử mệnh lớn. Ý nghĩ thứ ba: Muốn giết lão tử? Xem lão tử giết ngươi không còn một manh giáp!
Tức thì tiến nhập như điên, nữ nhân cảm thấy tâm lí hắn biến đổi. Từ nhu tình muôn vàn liền biến thành thô bạo như cuồng, dường như như mãnh thú xâm phạm trọng địa, ả kêu khóc la lên:
"Lãng Vô Tâm, ngươi không phải người. Ta phải giết ngươi, ta thay tỷ tỷ báo thù!Ô ô ,tỷ tỷ, Ti Mô xin lỗi tỷ tỷ, không thể giết được tên cầm thú này, lại bị hắn….ah , không, ngươi thả ta ra!Lãng Vô Tâm, ngươi hãy giết ta đi, ta không cho phép ngươi làm nhục ta lần nữa!" Cả hai tay ả đấm thùm thụp vào Hy Bình, cả người vùng vẫy.
Hy Bình giữ chặt hai tay ả, tiếp tục hoạt động. Ả ta lại cúi đầu cắn lên tay Hy Bình. Hy Bình chịu đau, nghĩ thầm: Xú nữ nhân người, ngày hôm nay trên đường lớn đã đánh ta hai chưởng, hiện tại lại còn dùng đao làm đau ta, đã thế lại còn cắn ta. Nếu ta không ra tay với ngươi, ta còn có thể là Hoàng Hy Bình không?
Thì ra nữ nhân này ban ngày bị giày của hắn đụng trúng ngực, cũng là thiếu nữ xinh đẹp bị hắn nằm đè lên trên đường lớn. Hắn từ thanh âm của ả mà nhận ra.
Hy Bình đột nhiên tăng kích cỡ dương căn lên cực đại, nữ nhân kêu gào cực lớn:
"Lãng Vô Tâm, ta cầu xin người, để ta chết, ta.. ta đau." Hy Bình chỉ giảm kích cỡ xuống một chút, rồi tiếp tục đưa đẩy. Nữ nhân đã không còn cắn hắn nữa, cảm khoái của ả đã đi đến nơi sâu nhất, đầu óc đã trở nên mê mê hồ hồ, mồm không ngại ngần nói ra những điều cảm nhận được. Sau một hồi, ả luân phiên chìm đắm trong khoái cảm trùng trùng của Hy Bình mang lại, từ từ đi vào giấc ngủ sâu, nhưng cũng vào lúc này, một cỗ tinh dịch nóng hổi phóng ra đi vào sâu trong ả.