Nghe Phong Bá răn dạy, Chu Thành như là bé ngoan chỉ biết cúi đầu, không dám ngước đầu lên nhìn thẳng, thấy bộ dáng Chu Thành như thế ánh mắt Phong Bá lại trở nên nhu hòa, quay đầu căm tức nhìn Tiểu Vũ, nói: 

- Ta mặc kệ ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi vì lý do gì đả thương nhiều thị vệ Chu gia ta như vậy, vào địa bàn Chu gia còn dám lớn lối như thế, ngươi là người thứ nhất, hôm nay Chu Nhất Phong ta liền xem ngươi đến cùng là có tư cách gì lớn mà lối như thế! 

Nghe vậy, Tiểu Vũ không khỏi khẽ cười một tiếng, nói: 

- Cháu ngươi kiếm chuyện với ta trước, ngươi không dạy dỗ vậy thì để ta dạy, vậy mà còn lại đây bênh vực, ai... 

- Tốt! Tốt! Tốt! Ngươi thật rất có can đảm, U Viêm Chưởng! 

Liên tiếp nói ra ba chữ tốt, Chu Nhất Phong liền đánh ra một chưởng, chân khí trên bàn tay hắn hùng hồn ngưng tụ ra ngọn lửa màu xanh, chưởng ấn dài chừng nửa thước, hướng qua Tiểu Vũ vỗ xuống. 

Chưởng ấn phi thường hung mãnh, xen lẫn khí tức cực nóng hướng Tiểu Vũ hung hăng đánh qua nhưng thần sắc Tiểu Vũ cũng không một chút may động, thản nhiên thi triển ra Linh Khí Hộ Thuẫn. 

Ầm! 

Một tiếng nổ vang ra, mặt đất Thiên Hương Lâu lập tức xuất hiện một cái hố cự đại, sâu ba mét, đồng thời đất đá xung quanh đã biến thành màu đen, chứng tỏ uy lực này không hề tầm thường. 

Nếu là người khác bị trúng không chết cũng tàn phế! 

Nhưng hiện tại hắn là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thực lực mạnh hơn Binh Khí Cảnh rất nhiều lần nên một chưởng này chẳng hề làm tổn thương đến hắn dù chỉ là một cộng tóc. 

Chu Nhất Phong thì giật mình, hắn là cảnh giới gì, Binh Khí Cảnh đỉnh phong vậy mà cũng không làm bị thương được một cọng tóc của tên tiểu tử kia. 

- Tiểu tử, ngươi thật sự có vốn liếng để phách lối, nhưng là đáng tiếc, ngươi hẳn là học được điệu thấp! 

- Ngươi tuyệt đối có thể được xưng là một thiên tài, nguyên bản sự tình cũng không nghiêm trọng như vậy, ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng là hiện tại ta tìm không thấy lý do không giết ngươi, bất quá ta sẽ dùng vũ kỹ tối cường để giết ngươi, cũng xem như không làm nhục ngươi! 

Dứt lời, Chu Nhất Phong dùng lực lượng lớn nhất của mình đem ngọn lửa màu xanh lục vung ra, miệng quát to: 

- Lục Diễm Bạo! 

Chu Nhất Phong toàn lực ném ra ngọn lửa màu xanh lục, lấy tốc độ cực nhanh hướng Tiểu Vũ lướt tới, ở trên đường đi ngọn lửa màu xanh lục đột nhiên bộc phát ra một trận quang mang màu trắng, chân khí ba động kịch liệt từ trung tâm hỏa diễm bạo phát ra, trực tiếp quét sạch toàn bộ mặt đất của Thiên Hương Lâu.

- Dừng tay! 

Đúng lúc này, một tiếng khẽ quát từ lầu hai truyền đến, tại thời điểm hảo diễm màu xanh lục đến gần Tiểu Vũ thì một nữ tử yểu điệu bay từ trên không xuống, mà đến cùng nàng còn có một chuỗi tiếng đàn dồn dập. 

Tiếng đàn vừa đến, hỏa diễm màu xanh lục đột nhiên ảm đạm xuống, cứ như vậy an tĩnh phiêu phù ở trước người thiếu nữ, ngọc thủ trắng nõn nhẹ nhàng vỗ một chưởng, ngọn lửa màu xanh lục liền lặng lẽ biến mất. 

Chu Nhất Phong cảm thấy ngạc nhiên, chỉ có hắn mới biết được uy lực khi nổ của hỏa diễm kia lớn như thế nào, nhưng mà thiếu nữ này lại có thể nhẹ nhàng ngăn lại công kích của hắn như thế, như vậy chỉ có thể nói đối phương tuyệt đối có cảnh giới cao hơn hắn rất nhiều. 

Nghĩ tới đây, Chu Nhất Phong đảo mắt nhìn về phía nữ tử yểu điệu kia thì lập tức kinh hãi, trong lòng kinh ngạc thầm nghĩ, chẳng lẽ thiếu niên bây giờ đều có thiên phú kinh người như thế sao! 

- Nha đầu kia, vì sao ngươi lại muốn xen vào chuyện riêng của lão phu? 

Chu Nhất Phong khẽ quát một tiếng. 

Đây là một thiếu nữ thân mặc thải sắc nghê thường, tuổi tác chừng mười chín hai mươi, tóc dài màu nâu xắn thành một cái búi tóc, hai sợi tóc rủ xuống hai bên gương mặt, khuôn mặt thanh tú, hai mắt hiện ra cơ trí, khóe miệng mỉm cười thản nhiên, từ trên người nàng phát ra một loại khí chất tao nhã khiến người khác không thể khinh nhờn. 

Chỉ thấy tay trái nàng đang ôm một cây cổ cầm màu tím, phía trên cổ cầm có huỳnh quang lưu động, chợt nhìn lại cổ cầm không có dây đàn, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện phía trên có bảy dây đàn tựa như trong suốt, phản xạ ánh sáng, dáng vẻ lập loè nhấp nháy. 

Thiếu nữ ôm cổ cầm gặp Chu Nhất Phong đang nhìn mình thì nàng khẽ khom người cười một tiếng, thu hồi tay phải nói: 

- Tiểu nữ Cầm Vũ, là chủ nhân hiện tại của Thiên Hương Lâu này, gia phụ trước khi đi đã nói nhất định muốn Thiên Hương Lâu vô sự, tiểu nữ cũng không muốn nhúng tay vào việc tư của hai vị, chỉ hi vọng hai vị có thể chú ý đây là địa phương cho đại gia ăn cơm chứ không phải chỗ cho các ngươi đánh nhau. 

Tiếng nói của Cầm Vũ uyển chuyển lại vô cùng dễ nghe, từng đợt âm thanh truyền vào tai từng người ở đây. 

- Huống hồ là công tử nhà ngài đã làm sai trước, chuyện này Chu công tử rõ hơn ai hết! 

Nghe vậy Chu Nhất Phong ngẩn ra một chút, không khỏi cười lạnh nói: 

- Ha ha, Chu Nhất Phong ta xưa nay làm việc không cần người khác giảng dạy, mà tên tiểu tử này khi nhục đại công tử Chu gia ta, lại đánh trọng thương nhiều thị vệ, ngươi xem ta nên làm như thế nào! 

Lời nói của Chu Nhất Phong là cực kỳ kiên quyết, nếu không làm mạnh tay thì gia tộc hắn sẽ mất hết mặt mũi.