- Ha ha ha, cuối cùng cũng đến! 

Lúc mọi người đang căn thẳng thì bên ngoài truyền đến một tiếng cười làm người khác phải chú ý đến, Tiểu Vũ nghe vậy thì mỉm cười, hắn đã ăn gần xong rồi thì hai lão già kia mới tới, vậy có phải là quá muộn rồi không? 

Mà lúc này hắn cũng đã hết hứng để ăn rồi, chỉ là ăn cơm mà cũng không yên! 

Vu Lão cùng Huyền Lão đi vào nhìn thấy hiện trường trước mặt thì không khỏi nhăn mày, Thiên Hương Lâu này từ khi nào đã biến thành võ đài rồi! 

Cầm Vũ cùng Chu Nhất Phong đều biến sắc, hai lão này trong thành tuy ít người biết đến, nhưng một số người có mặt mũi lớn thì biết rõ về hai người này, không chỉ thực lực cực cao mà còn là một vị đan sư cao cao tại thượng, không ai dám chạm đến. 

- Vu Lão tiên sinh, Huyền Lão tiên sinh! 

Cầm Vũ cùng Chu Nhất Phong và Chu Thành đều khơm người hành lễ với hai người họ, chuyện này đơn nhiên là không thể chậm trễ nếu không về sau muốn cầu đan e là khó như lên trời. 

- Ở đây vừa có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại bừa bộn như thế? 

Vu Lão nhăn mày nhìn sang tất cả mọi người, hỏi. 

Cầm Vũ vừa định mở miệng ra nói thì bị Tiểu Vũ giành lời nói trước. 

- Ai... cũng không có chuyện gì, chỉ là có một số người quá cao ngạo nên ta giáo huấn một chút thôi, nhưng cũng không ngờ lại khiến nơi này thành bộ dáng như thế này! 

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiểu Vũ với ánh mắt hiếu kỳ, bọn họ không tin vào tai mình vừa nghe được, trước mặt hai vị cường giả này mà vẫn ăn nói bình thường, mà còn như là ngang hàng với nhau. 

Vu Lão cùng Huyền Lão như hiểu ra được chuyện gì thì nhìn nhau một cái, sau đó nhìn lại đám thị về đang nằm lăn lốc phía trước thì chỉ biết lắc đầu thở dài. 

- Xem ra có tên ngu ngốc nào đó chạm đến tiểu tử này rồi! Có lẽ tên đó đang ngứa da chăng? 

Huyền Lão thầm nói, ánh mắt phóng tới phóng lui trong tầng một, lát sau thì ngưng lại tại người Chu Hằng. 

- Ba vị quen biết nhau sao? 

Cầm Vũ nghe hắn nói như vậy thì lên tiếng hỏi để đính chính lại, nàng khó mà tin một tên tiểu tử như thế mà có thể làm bạn cùng nhị lão. 

- Chúng ta không những quen, mà còn rất quen là đằng khác! 

Vu Lão gật đầu xác nhận, mọi người thấy vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh, xem ra lần này lớn chuyện rồi. 

Chu Nhất Phong cùng Chu Thành đứng hình khi nghe Vu Lão nói. 

- Lần này thật là xong rồi! 

Chu Nhất Phong thầm nói, hắn đang tính trong đầu làm sao để dẹp được chuyện này, miệng vẫn không thầm mắng mình có mắt như mù, ngay từ đầu nên nhận ra mới phải. 

- Xin lỗi công tử, thứ cho ta có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn, xin công tử rộng lượng tha cho ta một mạng! 

Chu Thành run rẩy quay sang khơm người hành lễ nói với Tiểu Vũ, hiện tại hắn cũng không còn xem mình là công tử quyền quý gì cả. 

- Đi đi!

Tiểu Vũ phất tay nói, hắn không quan tâm lắm mấy chuyện lặt vặt này, dù gì chuyện cũng chưa quá lớn, ở đời ai mà không mắc phải sai lầm chứ, hơn nữa trải qua chuyện này cũng đã cho Chu Thành một bài học nhớ đời rồi. 

Vu Lão cùng Huyền Lão nghe vậy thì cảm thấy rất hài lòng, người không quá kiêu căng, không dựa vào thực lực hùng mạnh mà ăn hiếp kẻ khác. 

- Đa tạ công tử không chấp nhất! 

Chu Nhất Phong khơm người hành lễ, sau đó nhanh chóng phái người đến đem những thị vệ bị thương rời đi, đồng thời Thiên Hương Lâu cũng cho người đi xuống dọn dẹp đống lộn xộn phía dưới. 

Tiểu Vũ ngồi xuống, Vu Lão cùng Huyền Lão cũng đi lại ngồi xuống bàn, Cầm Vũ chậm rãi ngồi xuống theo mọi người, nàng mỉm cười nhìn sang Tiểu Vũ, hỏi: 

- Không biết quý danh của công tử là gì, để ta dễ xưng hô? 

- Ta là Vũ Trần! 

Tiểu Vũ cầm chén trà lên mỉm cười nói. 

Hai lão nghe hắn nói vậy cũng biết dụng ý bên trong, rằng gã không muốn quá nhiều người biết thân phận thật của chính mình khi chưa đến lúc, tốt nhất là nên nói tên giả. 

- Thì ra là Trần công tử! Tuổi trẻ thế mà đã là một cao thủ rồi, công tử làm ta thật hâm mộ nha! 

Cầm Vũ mỉm cười đáp, nhưng trong nội tâm đang tra xét xem gia tộc nào mang họ Vũ, nhưng nhanh chóng không có kết quả. 

- Quá khen! Quá khen! Tiểu thư đừng quá lời, ngươi cũng không phải yếu đuối gì, nhìn mãnh mai như vậy mà có thể chống lại một Binh Khí Cảnh, đúng là cho ta mở mang tầm mắt! 

Tiểu Vũ khiêm tốn nói. 

Hai lão mỉm cười nhìn đôi trẻ tuổi nói chuyện, mặt cũng có chút thưởng thức. 

- Không biết công tử có muốn gia nhập cùng với chúng ta không, bọn ta có thể cung cấp vũ kỹ cao cấp hơn cho ngươi, lúc nãy ở trên ta đã phát hiện ra ngươi có thể thôi động được tinh thần lực xem ra thiên phú cũng không tồi! 

Cầm Vũ ngồi trên tầng ba nên thấy hết thảy những hành động phía dưới của hắn, chỉ dựa vào sức một người mà có thể đánh lại mười tên Bạo Khí Cảnh cùng một lúc, nếu như lôi kéo được người này dưới trướng của mình thì tương lai sẽ rất hữu dụng. 

Chuyện này không phải là lần đầu tiên nàng làm, bình thường nếu có người rơi vào mắt xanh của nàng, cho dù là công tử của gia tộc nào cũng vậy, Cầm Vũ sẽ thử mời chào lôi kéo người đó, nếu như không được thì kết làm bạn hữu cũng được. 

Mà thiếu niên này ăn mặc không khác gì một người bình thường, với lại thấy hắn vẫn chưa đột phá được Tụ Khí Cảnh mà lại có thủ đoạn như vậy, với lại còn quen biết với Vu Lão thì nàng cũng muốn câu kéo lại. 

- Ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc! Ta chỉ thích đơn thân một mình, không thích dựa dẫm vào thế lực khác, ngoài ra ta cũng không muốn bị người khác khống chế! Nói thật thì các ngươi không có khả năng chỉ dạy thứ gì cho ta đâu! 

Hắn xém bật cười nhưng cố nhịn lại, nghĩ sao mà một võ giả có thể chỉ dạy cho hắn được chứ, với lại công pháp thì hắn không thiếu, nếu hắn thích cũng có thể lấy vũ kỹ ném chết người chứ chẳng đùa. 

Muốn hắn đầu quân ư, đây chính là chuyện không thể nào xảy ra! Nhưng chuyện lôi kéo này thì hắn cũng không cảm thấy lạ mà cũng không xem thường nàng, vì hắn cũng lôi kéo nhiều ngươi như Vu Lão đấy thôi, chỉ cần có thực lực là được! 

Mà nhị lão nghe được Cầm Vũ nói thì để chén trà xuống, ánh mắt nhìn sang nàng có chút xem thường, thầm nói trong lòng rằng: ta đây còn phải theo hắn lăn lộn thì gia tộc của ngươi giúp gì được cho hắn?