"Đem ngày cử hành hôn lễ rời lại sau." Hắc Vũ Lương Mộc đưa ra quyết định cuối cùng.

"Tôi không còn cách nào để phản đối sao?" Tạ Tử Hiên cười hỏi.

"Nếu vậy thì ngươi không được rời đi, hoặc là ngươi có thể tiếp nhận đề nghị ban đầu." Hắc Vũ Lượng Mộc không tin hắn sẽ không đáp ứng.

Tạ Tử Hiên như không quan tâm mà cười cười: "Tùy ông thôi, nhưng nếu như tôi cùng Quảng Mỹ sau khi kết hôn vẫn không có cách nào trong thời gian ngắn sinh ra được người kế thừa tiếp theo thì sao đây?"

"Vậy thì cứ chờ các ngươi sinh được mới thôi."

"Vậy nếu như chúng ta cả đời đều không thể có con?" Tạ Tử Hiên tiếp tục truy vấn.

Hắc Vũ Lương Mộc hừ lạnh nói: "Vậy thì cả đời của người đều sẽ vây khốn trong Hắc Vũ gia!"

"Thì ra ở trong lòng của ông, tôi cũng chỉ là một cái công cụ để sinh con, Quảng Mỹ chắc cũng chẳng tốt đẹp hơn tôi được bao nhiêu đâu nhỉ!" Tạ Tử Hiên thuận tay mở hình ảnh trang phục kết hôn ra: "Tôi cho là ông cũng sẽ muốn điều động binh lực để chuẩn bị cái lễ cưới này, cũng sẽ không giới thiệu tôi trước mặt khách nhân, ông không sợ xuất thân của tôi đây sẽ làm trò cười cho thiên hạ hay sao?"

Hắc Vũ Lương Mộc lạnh lùng nói: "Chỉ cần ngươi là người của Hắc Vũ gia, sẽ không có bất kỳ ai dám đem xuất thân của ngươi làm trò cười cả."

"Ừ, cũng đúng, hai chữ Hắc Vũ cơ hồ là được bao bọc bằng vàng cơ mà." Giọng điệu của Tạ Tử Hiên tựa như đang cười nhạo: "Ông thật sự có thể đảm bảo tôi cùng Tần Linh có thể thuận lợi rời khỏi đây sao?"

"Ngươi còn hoài nghi lời nói của ta hay sao?" Hắc Vũ Lương Mỗ hận nhất là có người dám khiêu chiến uy tín của hắn: "Ta không cần cam đoan với ngươi cái gì cả."

"Cũng đúng." Tử Hiên tiếp tục cười: "Cho dù ông có đảm bảo, tôi cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng được môt trăm phần trăm." Hắn nhìn vào danh sach khách mời: "Xem ra các nhân vật quan trọng cấp cao trong giới hắc đạo Nhật Bản đều đến đông đủ nhỉ, ông đây là đánh trông khua chiên mà nói với tất cả mọi người rằng, sẽ có một cháu trai vô cùng trân quý ra đời sau mười tháng nữa sao? Nhưng thực lực của Hắc Vũ gia bây giờ liệu còn đủa để ổn định được giới hắc đạo của Nhật Bản sao? Tôi cảm thấy ông làm như vậy là vô cùng nguy hiểm, đây chình là đem việc riêng tư cùng nhước điểm của bản thân bại lộ trước mặt kẻ thù."

"Ta chưa từng có nhược điểm cũng không cần che dấu bất cứ chuyện gì." Hắc Vũ Lương Mộc có lòng tự tin siêu cường, hắn ta vừa nói vừa đi tới chỗ Quảng Mỹ đang mặc lễ phục đam cưới, thỏa mãn gật đầu: "Rất tốt."

Tạ Tử Hiên đánh giá bộ lễ phục trên người của cô, cười nói: "Chính xác mà nói là rất đẹp, nhưng mà ta hi vọng ngày hôm đó cô đừng có đánh quá nhiều phấn, tôi sợ mình sẽ không nhìn ra được người mỹ nhân lạnh lùng đằng sau đống phấn ấy."

Quảng Mỹ cũng không để ý đến hắn, một bộ dạng phục tùng cụp mắt đứng yên một bên, cho dến khi Hắc Vũ Lương Mộc phất tay cô mới lui ra ngoài.

"Ngươi đi thử lễ phục một chút đi." Hắc Vũ Lương Mộc nói với Tạ Tử Hiên: "Đừng có ý nghĩ chạy trốn, ngươi biết rõ bản thân không có khả năng."

"Tôi đối với bỏ trốn không có hứng thú, tôi đã đường đường chính chính trở về, thì hiễn nhiên cũng là đường đường chính chính mà ra đi." Tạ Tử Hiên tràn đầy tự tin mà thẳng người đứng trước mặt ông ta.

Hắc Vũ Lương Mộc cũng không thể không ngẩng đầu lên mà nhìn hắn, hắn đã không còn là một đưa bé gày yếu năm đó rồi, trong người của hắn ẩn chứa một tiềm lực mà không ai có thể nhìn ra, loại tiềm lực này một khi bộc phát có thể sẽ phóng xuất ra năng lượng đến kinh người.

Hắc Vũ Lương Mộc nhìn hắn, bỗng nhiên có chút thương cảm. Đứa bé này vốn chính là người thừa kế thích hợp nhất của Hắc Vũ gia, thế nhưng chỉ vì năm đó nghĩ sai mà hỏng hết, đã không còn cách nào mà cứu vãn được. Hiện tại cũng chỉ đành đặt hi vọng một lần nữa từ trên người của Tạ Tử Hiên có được một huyết mạch của nhà Hắc Vũ, lại để cho hắn lúc còn sống có thể thấy được Hắc Vũ gia lại lần nữa huy hoàng.

Hắc Vũ Lương Mộc mở mắt ra sau nửa ngày suy nghĩ cũng là lúc Tạ Tử Hiên bước ra từ phòng thay đồ. Lúc này trên người hắn là một bộ ki-mô-nô màu xanh đậm, rất sang trọng cùng cao quý, loại cảm giác thần thánh này khiến cho Hắc Vũ Lương Vũ có chút cảm thấy diệu kỳ, phảng phất giống như thấy được Hắc Vũ Mộc đã qua đời nhiều năm trước, người đã từng là đưa con trai mà ông kiêu ngạo nhất.

"Bộ dáng của tôi hiện tại lại để cho ông nhớ đến người nào sao?" Tạ Tử Hiên thấy được sự phiền muộn trong ánh mắt của ông ta.

Hắc Vũ Lương Mộc cũng không có trả lời, chỉ yên lặng mà đứng nhìn Tạ Tử Hiên, nhìn thật lau mà chăm chúm sau đó chậm rãi nói: "Ta hi vọng con có thể hiểu rõ, Hắc Vũ gia hiện tại cần con."

Tạ Tử Hiên khẽ giật mình, đây là muốn nói Hắc Vũ Lương Mộc đang cầu xin hắn sao? Đây là lần đầu tiên hắn nghe được ông ta dùng ngôn từ cùng khẩu khí khách khí ấy mà nói chuyện với mình, cái này thật không giống với tác phong của ông ta.

"Tôi sẽ cố hết sức." Tạ Tử Hiên cười đến mây trôi nước chảy, cũng không nhìn ra được chút thiệt tình.

Mỗi ngày, Tạ Tử hiên được phép đến xem Tần Linh một lần, hắn vốn nghĩ rằng cô ấy chờ lâu thì sẽ sinh khí, không ngờ buổi tối lúc thấy được cô, cô lại đang dùng bài xì phé coi tướng số.

"Ở đâu có được bộ bài này?" Tạ Tử Hiên cũng tò mò hỏi.

"Là Quảng Mỹ đem cho em, con người cô ấy cũng không tệ lắm." Tần Linh cũng không quay đầu mà sửa soạn lại đống bài hỗn lộn trên bàn.

Hắn tiến lại gần nhìn xem: "Trên bài nói đến cái gì?"

"Em hỏi chúng ta có thể hay không còn sống mà quay trở về Đài Loan, phỏng đoán xem việc đi ra ngoài có hay không nguy hiểm." Cô cười hì hì: "Kết quả giống như tương đối phiền toái, nói là muốn đi phải hi sinh một người, anh nói xem người bị hi sinh có phải là em không đây?"

Tạ Tử Hiên ngồi xuống bên người cô: "Nếu như chúng ta đều có thể còn sống quay trở về Đài Loan, vậy người hi sinh sẽ không phải là chúng ta rồi."

"Nói như vậy thì sẽ không có liên quan đến người chết được sao?" Tần Linh nhăn nhíu mày: "Em cũng không hi vọng sẽ có người chết."

Tử Hiên thấy cô thu hồi một lá bài màu đỏ đào chữ A, vội vàng kêu lên: "Chờ một chút, màu đỏ đào không phải đại biểu cho tình yêu sao? Cái này nói đến cái gì?"

Cô trừng mắt nhìn hắn: "Cái này chính là bảo em phải cẩn thận, nói anh tính mệnh đào hoa, làm không tốt anh sẽ có những nữ nhân khác."

Tạ Tử Hiên giật mình một phen, nhưng bên ngoài lại làm như không sao cả: "Cái này nói sai rồi, Anh bên ngoài cũng không thể nói chỉ có một hai nữ nhân được, các trang web fancups của anh trên thế giới đã gần tới vạn người (10.000) rồi, chín phần mười trong số đó là thiếu nữ xinh đẹp không đấy."

"Đúng vậy a, có người nào lại không biết Tạ Tam thiếu phong lưu đây?" Tần Linh bĩu môi, nhưng đảo mắt qua lại đã thấy cô cười rồi: "Này, em thấy anh có thể tự do ra vào, xem ra ông già kia cũng không có đề phòng anh, vậy có thể dắt em ra ngoài một chút được không. Người ta trước đây cũng chưa từng tới Nhật Bản nha."

"Có thể, nhưng không phải là hiện tại." Hắn đã sớm vụng trộm quan xát kỹ càng mọi bố trí trong căn phong này rồi, bốn góc đều có máy quay lén, giám thị nhất cử nhất động của bọn họ.

"À đúng rồi, cái tờ ngày đó anh đưa cho em..." Cô nghĩ đến cái tờ giấy thần bí kia, nhưng vừa mới nói lên, Tử Hiên lại đột nhiên cắt ngang lời của cô...

"Em nói là cái bức vẽ của Phạm Cốc kia sao? Là năm trước mua ở hội đấu giá ở Châu Âu đấy, em thích không?"

Cô nghe thấy hắn không đầu không đuôi mà nói ra những lời này liền hiểu được dụng ý của hắn, liền đáp qua: "Cũng coi như không tôi, nhưng mà em không thích cái tên Cát Nhĩ Đóa đó, em thà rằng thích Đạt Văn Tây còn hơn."

"Tốt rồi, lần sau nếu như có thê tìm được tranh của Đạt Văn Tây vẽ anh sẽ liền mua tặng em." Hắn lại chợt nhớ đến một việc: "Em nói bộ bài này là của Quảng Mỹ đưa cho em?"