"Cậu để ý cô bé con này, không sợ cô bé gặp nguy hiểm gì sao?" Hắc Vũ Lương Mộc như đang uy hiếp.

Gương mặt tuấn mỹ của Tạ Tử Hiên đột nhiên kết một tần băng lạnh, giống như hơi thở của người chết, kiên quyết mà có lực sát thương, "Nếu ông làm chuyện bất lợi với cô ấy, tôi thề, không tiếc trả giá mọi thứ lật đổ gia tộc Hắc Vũ!"

Hai người đối mặt trợn mắt nhìn nhau, giống như chết đứng không biết kéo dài bao lâu, Hắc Vũ Lương Mộc mới chậm rãi nói: "Được, tôi cũng không muốn mọi chuyện trở nên quá khó khăn, tôi và cậu mỗi người nhường một bước, tôi cho cậu lựa chọn, cậu có thể rời khỏi nhà họ Hắc Vũ, cũng có thể khiến tôi yên tâm."

"Ông muốn gì?" Tạ Tử Hiên hơi hơi nheo mắt lại.

"Cậu cùng Quảng Mỹ kết hôn, chỉ cần sinh một người thừa kế, tính cả cô bé kia, các ngươi có thể cùng nhau rời đi, vĩnh viễn không cần trở về."

Tạ Tử Hiên đi đến cửa phòng giam giữ Tần Linh, ngừng lại, đứng bên cạnh chính là Hắc Vũ Quảng Mỹ.

"Quyết định của ông ta cô biết không?" Anh hỏi cô.

Hắc Vũ Quảng Mỹ bình tĩnh nói: "Tôi biết."

"Trong lòng cô không có một chút bất mãn sao?" Tạ Tử Hiên tò mò hỏi: "Xem cô như một món hàng, không, phải nói như một công cụ sinh đẻ, tùy ý ném cô cho một người đàn ông, chôn vùi hạnh phúc cả đời cô, cô có thể chấp nhận sắp đặt như vậy?"

"Mạng sống của tôi là nhà họ Hắc Vũ cho, bất luận muốn tôi làm chuyện gì, tôi cũng sẽ không nói một câu oán hận." Hắc Vũ Quảng Mỹ nhìn anh, "Trực Nhân thiếu gia, mạng sống của anh cũng khắc tên nhà họ Hắc Vũ, hi vọng anh đừng quên điểm này."

"Tôi không có nhẫn nhục chịu đựng tốt như cô biết kiềm chế như vậy, tôi không thể cùng người mình không thích lên giường." Anh cố ý nói thật hung ác khắc nghiệt, muỗn nhìn phản ứng của Hắc Vũ Quảng Mỹ, nhưng mà vẻ mặt của cô cùng đầu gỗ giống nhau.

"Nếu anh muốn trao đổi gì với Tần tiểu thư, bây giờ có thể đi vào." Cô nghiêng người tránh ra mở cửa.

"Cô một chút cũng không muốn hướng tới cảm giác hạnh phúc sao?" Tạ Tử Hiên đi qua bên người cô, thản nhiên nói, "Cảm giác hạnh phúc chân chính, là từ đáy lòng dào dạt nổi lên, tựa như mọi thứ sẽ tươi sáng rực rỡ, chỉ cần cô nếm thử tư vị này, thì mãi mãi cũng sẽ không quên."

Hắc Vũ Quảng Mỹ chưa trả lời, anh cũng không quay đầu lại xem vẻ mặt của cô. Đi vào phòng, Tần Linh đang ở trong phòng lo lắng đi qua đi lại, thấy anh tiến vào, vội vàng chạy lại giữ chặt lấy anh hỏi: "Thế nào? Ông cụ kia không làm khó dễ anh chứ?"

Cô không hỏi khi nào cô có thể rời khỏi, mà hỏi an nguy của anh. Tạ Tử Hiên kéo cô vào trong lòng, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Không có, ông ta không làm khó được anh."

"Ông ta nghĩ bắt em tới là uy hiếp anh quay về nhà họ Hắc Vũ, anh đồng ý sao?" Tần Linh ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh.

Anh nhún nhún vai, "Em nghĩ sao?"

"Sẽ không." Cô trả lời rất kiên quyết, giống như cô thay anh lựa chọn.

"Hiểu biết anh như vậy?" Anh cười, mười ngón tay cùng cô nắm chặt, "Đúng vậy, anh sẽ không thỏa hiệp. Chim non đã bay rồi, cho dù không có cành đậu cũng tuyệt đối không quay về tổ."

"Nhưng ông cụ này tuyệt không dễ dàng buông tay đúng không? Anh có đáp ứng điều kiện khác của ông ta không?"

Tần Linh nhạy bén làm cho Tạ Tử Hiên hơi ngập ngừng một chút. Có nên nói với cô không đây? Nếu anh nói ra, có thể tổn thương đến cô không?

"Không có, dường như ông ta còn chưa có nghĩ ra biện pháp tốt để đối phó anh." Cuối cùng anh cũng lựa chọn tạm thời giữ bí mật.

Kéo cửa lại, bên ngoài tuyết bay tán loạn, kéo tay cô ngồi xuống trên bậc thang, cảm giác mát rượi phả vào mặt, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mấp máy, "Đã lâu không nhìn thấy bông tuyết."

Tần Linh không có xem bông tuyết, cô chăm chú nhìn Tạ Tử Hiên thật sâu, trên khuôn mặt tuấn mỹ như thần của anh có hơi thở thánh thiện trong trẻo nhưng lạnh lùng. Loại khí chất này của anh khi bị truyền thông ở Đài Loan truy đuổi, trước sự si mê của Fan5, cách biểu hiện hoàn toàn không giống. Dường như anh thay đổi thành người khác, không còn là Tạ Tử Hiên, mà là . . . Hắc Vũ Trực Nhân.

"Mười mấy năm trước, cho dù là ở giữa băng tuyết ngập trời như vậy, anh vẫn muốn tiếp nhận đặc huấn." Anh bỗng nhiên mở miệng, âm trầm nói ra chuyện cũ năm đó, chưa bao giờ đề cập với bất cứ ai, cũng rất tự nhiên kể rõ trước mặt cô.

"Khi đó anh mới bảy, tám tuổi. Mỗi ngày 4 giờ sáng sẽ rời giường, chạy bộ dưới chân tuyết phủ đầy mặt đất, luyện tập lực cánh tay, luyện Judo, luyện tập tất cả kỹ xảo đánh nhau kịch liệt, thậm chí là bắn súng. Khi đó anh cho rằng cuộc đời anh phải theo hướng đó, anh cho là họ Hăc Vũ với anh mà nói là một chuyện quang vinh, vì tuy rằng không có cha mẹ, nhưng còn có toàn bộ gia tộc Hắc Vũ, ở trong gia tộc này, từng người họ Hắc Vũ đều là người thân của anh, vì dòng tộc này anh muốn hiến dâng tất cả."

Khóe môi anh hiện lên một chút hương vị chua sót, "Cho đến một ngày, Hắc Vũ Lương Mộc chỉ vào trán anh gọi anh là tạp chủng, nói anh làm mất hết mặt mũi nhà họ Hắc Vũ, anh mới giật mình hiểu được, tôn nghiêm và quang vinh chỉ thuộc về nhà Hắc Vũ, mà anh chỉ là người ngoài được nhặt đem về mà thôi. Đó là sỉ nhục, không phải quang vinh."

Tần Linh mở to mắt, không thể tin được khi nghe chuyện xưa giống như đầm rồng hang hổ, không tự chủ nắm chặt tay anh.

Anh chậm rãi nói: "Lúc anh mười tuổi Hắc Vũ Lương Mộc cho người đuổi anh đi, nhà họ Hắc Vũ không cần hai người thừa kế đồng thời cùng tồn tại, vì đề phòng anh uy hiếp con trai ruột thịt càng tôn quý kia, ông ta phải trục xuất anh, vĩnh viễn anh không được quay về nhà họ Hắc Vũ, cũng vĩnh viễn anh không được tự xưng là người nhà họ Hắc Vũ. Vì vậy anh được đưa vào cô nhi viện."

Tần Linh nghe được trong lòng dâng trào mãnh liệt, dù rằng từng đoán được một phần ngọn nguồn, mà lại không thể tin được Hắc Vũ Lương Mộc có thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy.

"Anh vẫn còn may mắn," nói tới đây, trên mặt Tạ Tử Hiên tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ động lòng người, "Hai tháng sau, ba tìm được anh, mang anh về nhà họ Tạ." Theo lời ba là Tạ Ngư Đồng nói. "Từ nay về sau anh hoàn toàn không còn quan hệ với dòng họ Hắc Vũ, họ đã mang cho anh quá nhiều thống khổ, anh trở thành một người chân chính độc lập mà cao thượng, anh gọi là Tạ Tử Hiên, cả đời chỉ có một cái tên này."

Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn cô thật sâu, "Cho nên anh muốn dùng tên này toàn tâm toàn ý yêu một người, vì người này, anh cũng tuyệt đối không để đau khổ khác quấy nhiễu em, bởi vì đời này niềm hạnh phúc lớn nhất của anh là bảo vệ em."

Trong mắt Tần Linh không biết khi nào đã đong đầy nước mắt, nước mắt lăn dài trên hai má thì gió tuyết thổi lên trên mặt cô. Tạ Tử Hiên kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn môi của cô, những bông tuyết lạnh như băng kia cũng tan trong hơi thở của anh.

Hạnh phúc là kho báu giấu tận đáy lòng, bất kể ai cũng không thể cướp đi. Bọn họ đều rất tin tưởng điều này.