Thì ra anh ta là người Nhật Bản? Tần Linh hoảng hốt nhớ lại từng vẻ mặt động tác, từng cử chỉ, lời nói của Tạ Tử Hiên. Trước nay cô chưa từng nghĩ anh là người ngoại quốc bây giờ nghe được thì có một vài chuyện đều có thể giải thích. Điều khiến cô băn khoăn lâu nay cũng đã tìm được lời giải.

Đảo tròn mắt, cô mở miệng hỏi: "Mấy người muốn tìm anh ấy làm gì?"

Nếu Tạ Tử Hiên chính là người của Hắc Vũ gia tộc vậy thì tại sao lại trở thành tam thiếu gia của Tạ gia?Thì tại sao lại trở mặt với Hắc Vũ gia tộc? Hắc Vũ gia bắt cóc cô chính là không muốn có nửa điểm dễ chịu cho Tạ Tử Hiên, chắc hẳn là muốn gây phiền phức cho anh, bắt anh làm gì đó. Nhưng rốt cuộc giữa bọn họ có ân oán gì? Câu hỏi lớn trong lòng tuy đã được giải đáp nhưng đồng thời lại kéo theo vô vàn nghi vấn phát sinh trong lòng cô.

Tần Linh thắc mắc thì nhiều nhưng hiển nhiên ông lão trước mặt này không muốn nói thêm cái gì. Ông quay sang dùng tiếng Nhật nói với Hắc Vũ Quảng Mỹ vài câu rồi mới quay lại nhìn Tần Linh, mở miệng nói chuyện: "Ta cho cô một cơ hội giữ lại mạng sống của mình. Nếu gặp được Trực Nhân thì hãy khuyên nó quay trở về."

"Sao...?" Tần Linh nghe được thì ngạc nhiên, mở miệng muốn hỏi nhưng lúc này ông lão tựa hồ như mệt mỏi khoát tay để cho Hắc Vũ Quảng Mỹ đem cô đưa đi.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tần Linh nóng lòng không nhịn được liền hỏi: "Các người rốt cuộc là muốn làm cái gì? Có thể bật mí cho tôi biết một chút không? Nếu là không được thì ít nhất cũng phải nói cho tôi biết muốn tôi làm cái gì chứ? Cái gì mà "khuyên nó quay trở về"? Là khuyên ai?"

"Tạ Tử Hiên." Hắc Vũ Quảng Mỹ vẫn là một bộ dáng băng sơn mỹ nhân lạnh lùng nói. "Hắc Vũ gia tộc hiện tại cần cậu ta."

"Vậy tại sao ban đầu anh ấy lại phải rời đi?" Tần Linh khó hiểu nhìn cô ta:"Khi đó anh ấy chẳng qua mới mười tuổi, cũng không đủ lớn để nảy ra cái suy nghĩ đi ra ngoài tự lập đi?"

Hắc Vũ Quảng Mỹ đột nhiên hạ mắt xuống, che giấu một tia sáng đang lưu động bên trong nhưng cũng rất nhanh liền trở lại bình thường.

Tần Linh nhạy bén cảm nhận được động tác của đối phương, cô mở miệng dò hỏi: "Có phải là Hắc Vũ gia làm cái gì có lỗi với Tạ Tử Hiên không?"

"Cô không có tư cách hỏi tới chuyện của Hắc Vũ gia tộc." Hắc Vũ Quảng Mỹ không muốn nói nhiều về vấn đề này liền lạnh băng đáp lại một câu.

Từ thái độ của đối phương, Tần Linh hiểu rõ bản thân đã đoán đúng. Dựa theo tính cách không hề nhỏ mọn của Tạ Tử Hiên thì anh không phải là người thích đi tìm phiền toái càng không có khả năng chủ động gây ra mâu thuẫn lớn tới như vậy với Hắc Vũ gia.

Tần Linh châm chọc cười: "Ban đầu đem anh ấy vứt bỏ, bây giờ lại đổi ý. Nếu Tạ Tử Hiên mà chịu quay về thì mới là lạ đó."

Hắc Vũ Quảng Mỹ cười lạnh."Đừng nghĩ chúng ta có chuyện muốn nhờ vả cô thì cô có thể nói gì thì nói, làm gì thì làm đâu."

"Muốn giết tôi sao?"Tần Linh ngẩng đầu, không hề e sợ thẳng mặt đối đáp với Hắc Vũ Quảng Mỹ. "Tôi nhớ không lầm thì cô còn chưa có đủ tư cách để quyết định cái mạng nhỏ này của tôi đâu?"

"Cô...." Hắc Vũ Quảng Mỹ tức giân, hai tay đặt xuôi bên hông nắm chặt lại, dùng tiếng Nhật lớn giọng: "Người tới, đem cô ta nhốt lại!"

Nhanh chóng có một gã thuộc hạ chạy tới. Tuy nhiên hắn lại không đem Tần Linh đưa xuống mà thấp giọng nói "Trực Nhân đã trở lại."

Đằng sau đi tới đúng là Tạ Tử Hiên. Anh từ bên ngoài trời mưa tuyết đi vào nên trên tóc, hai bả vai đều phủ đầy tuyết tuy nhiên trên mặt thuỷ chung vẫn là một nụ cười rạng rỡ. Không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy Tần Linh ở ngay bên ngoài đại sảnh, hai mắt sáng lên, Tạ Tử Hiên nhanh chóng lại gần cô.

Hắc Vũ Quảng Mỹ bước lên chen vào giữa hai người, mở miệng nhắc nhở: "Trực Nhân, nếu cậu muốn đem cô ta đưa đi thì cần có sự đồng ý của ông nội đã."

Tần Linh vừa muốn chạy tới thì bị hai người đàn ông cường tráng chặn lại, cô đá rồi lại đấm nhưng chung quy vẫn không thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hai người. Cô bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Tử Hiên: "Anh đúng là khắc tinh của tôi mà. Nói mau, ông trời phái anh xuống để gây tai loạ cho tôi phải không?"

"Yên tâm." Tạ Tử Hiên cười khẽ: “Tôi nhất định sẽ đưa em ra khỏi đây, hoàn hảo trở về nhà."

"Hừ, nếu tôi mất đi một cọng tóc xem anh như thế nào giao phó cho Tần gia!"

"Trước khi tôi tới đây đã gặp chị Tần, chị ấy để cho tôi toàn quyền quyết định chứng tỏ hoàn toàn tin tưởng năng lực của tôi. Thiết nghĩ em cũng nên ngoan ngoãn một chút, tự bảo vệ mình không nên làm bản thân bị thương mới là thông minh."

Nhìn hai người anh một câu tôi một câu không coi ai ra gì, Hắc Vũ Quảng Mỹ hai hàng lông mày đã sớm dính chặt vào nhau, không nhịn được lên tiếng cắt ngang: "Trực Nhân, ông nội đang chờ cậu."

"Được rồi, vậy để tôi đi nhìn xem ông ta một chút." Tạ Tử Hiên thờ ơ nhún vai. Lúc bước ngang qua người Tần Linh, anh dừng lại: "Tuy nhiên trước tiên tôi phải nhìn xem người phụ nữ của tôi có bị nửa phần thương tổn nào không đã."

Tần Linh trong nháy mắt nổi lên hai rặng mây hồng hồng trên má, cắn răng nhả ra một câu: "Anh đang nói hưu nói vượn gì thế? Ai là người phụ nữ của anh hả?"

Hắc Vũ Quảng Mỹ không lên tiếng, Tạ Tử Hiên đôi con ngươi đen lại, dùng tiếng Nhật gắt ra một câu."Tránh ra!"

Khí thế của anh khiến hai người đàn ông kia chần chờ nhìn về phái Hắc Vũ Quảng Mỹ, tới khi cô ta gật đầu mới dám buông tay.

Tạ Tử Hiên đem cánh tay duỗi ra một cái, nhanh chóng đem cơ thể thon nhỏ của Tần Linh ôm vào người.

"Tạ tam thiếu có lời gì muốn nói?" Cô nghiêng đầu nghiêm mặt, bỗng có cảm giác như anh đang nhét một mẩu giấy vào tay cô ngoài mặt anh cười hì hì đem đầu cô đặt trên vai, đôi môi mỏng nóng ấm dán chặt vào tai cô lấy giọng điệu mà người xung quanh cũng nghe được nói.

"Đêm hôm đó tôi đi tìm em nhưng em đã không có ở đây, cũng muốn nói chuyện với em nhưng đành phải để trở về rồi mới nói."

"Tại sao?"Tần Linh bật thốt lên ánh mắt có chút đề phòng, anh ta đang định giở trò gì đây?

"Trừ phi là diễn trò thì tôi không có thói quen đứng trước mặt nhiều người như vậy nói ra mấy lời buồn nôn đâu." Tạ Tử Hiên nói nghe chân thật cũng nghe giả dối, cúi xuống hôn cô một cái nhưng rất nhanh liền tách ra, hướng về phái Hắc Vũ Quảng Mỹ nói: "Ông ta ở đâu? Ta đi xem một chút."

Tần Linh mặt không biến sắc đem tờ giấy trong tay thu lại, mặt khác lớn tiếng. "Anh cùng Hắc Vũ gia tộc có ân oán mâu thuẫn gì thì nhanh chóng giải quyết, chớ có lôi kéo tôi vào."

"Tuân lệnh!" Tay của Tạ Tử Hiên tiêu sái giơ lên, lại nói với Hắc Vũ Quảng Mỹ: "Chăm sóc tốt cho người phụ nữ của tôi.Tôi không hy vọng trên cổ tay cô ấy lại xuất hiện vết lằn của dây thừng, nếu không tôi cũng không chắc sẽ làm ra chuyện gì đâu."

"Tôi hiểu rõ." Hắc Vũ Quảng Mỹ lạnh lùng nói.

Tạ Tử Hiên bước vào trong phòng mà Hắc Vũ Lương Mộc ngay từ lúc anh tới cũng là một bộ dáng biết trước.

"Xem ra Hắc Vũ gia tộc này trong lòng ngươi còn không có phân lượng bằng con bé kia đâu." Hắc Vũ Lương Mộc có chút căm giận nói: "Chuyện tới bước này cũng là ngươi tự tìm."

"Tới đây hỏi tội không phải là tôi mới phải sao?" Tạ Tử Hiên tự mình tìm cái ghế ngồi đối diện với ông ta: "Tại sao vừa mới bước vào lại là ông đủ điều trách móc tôi vậy?"

"Là ai dạy ngươi dùng thái độ này đối đáp với ta?" Hắc Vũ Lương Mộc tức giận nói:"Đừng quên ngươi là họ Hắc Vũ!"

Tạ Tửu Hiên nhàn nhạt đáp lời:"Thật lâu trước đây đã có người đem quyền lợi dòng họ của tôi lấy đi mất, mà cái người lấy đi quyền lợi này không phải là ông sao? Hắc Vũ tiên sinh thân ái?"

"Nếu như ngươi muốn hận thì cứ hận ta, nhưng đừng quên, trong cơ thể này của ngươi mang dòng máu Hắc Vũ gia."

"Một nửa thôi, có đúng không?Một nửa kia là dòng máu ti tiện và bẩn thỉu huyết thống?" Tạ Tử Hiên vô cùng chán ghét tư thái cao cao tại thượng của Hắc Vũ Lương Mộc: "Được rồi, tôi không có thời gian cùng ông ở đây dây dưa cái vấn đề này, tôi rất vội. Nói đi, ông trăm phương ngàn kế dụ dộ ép buộc tôi tới đây là làm cái gì?"

"Ngươi nhất định phải thừa kế Hắc Vũ gia tộc." Hắc Vũ Lương Mộc kiên quyết nói.

"Không thể. Hiện tại tôi có cuộc sống của tôi." Tạ Tử Hiên so với ông ta còn cương quyết hơn: "Nếu ông nhất định phải nói tới vấn đề này thì xin lỗi, cho dù ông có nói trăm ngàn lần thì cũng không có nửa phần khả năng nhận được một đáp án vừa ý ở tôi."

Hắc Vũ Lương Mộc cũng không nổi giận, ông ta thâm trầm nói: "Ngươi cùng cha ngươi rất giống nhau. Cố chấp giống nhau, ngu xuẩn cũng giống nhau!"

"Chúng ta là hướng tới tự do." Tạ Tử Hiên đứng lên:"Tôi muốn đem Tần Linh dẫn đi."